Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Nói tất cả cho ta biết!" Mộ Khinh Ca đi lên một bước, tới gần hai người Cô Nhai và Cô Dạ.
Cô Nhai và Cô Dạ vẫn giữ im lặng.
Thái độ của hai người khiến Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.
Một cỗ khí thô bạo, quấn quanh trái tim nàng.
Khí thô bạo này không phải nhằm vào bất kỳ ai, mà là nhằm vào chính mình.
Đợi lâu không có kết quả, Mộ Khinh Ca đột nhiên xoay người, đi đến cung điện: "Nếu các ngươi không nói, ta tự mình đi hỏi hắn!"
Nàng đang ép Cô Nhai và Cô Dạ.
Nàng đoán rằng, hai người họ không muốn nàng chạy đi hỏi Tư Mạch chuyện này.
Quả nhiên, khi nàng chuẩn bị bước lên bậc thang cung điện, Cô Dạ mở miệng: "Đợi đã."
Mộ Khinh Ca dừng lại, ngũ quan tuyệt mỹ không đắc ý vì đạt được mục đích, trái lại càng trở nên lạnh buốt.
Nàng nhẹ nắm thành đấm, xoay người đối mặt với Cô Dạ và Cô Nhai.
Cô Dạ lại chỉ trả về một cái liếc mắt, không hề để ý tới.
Hắn bước tới chỗ Mộ Khinh Ca, lúc khoảng cách chưa đến một trượng thì dừng lại: "Tiểu tước gia, ngài là nữ chủ nhân tương lai của chúng ta. Điểm này chủ tử đã nhận định, chúng ta làm nô tài sẽ không nói thêm gì. Về chuyện này, chủ tử bảo không thể nói cho ngài, chúng ta cũng không thể trái lại mệnh lệnh chủ tử. Vô luận ngài lấy được tin tức từ đâu, ta chỉ có thể nói cho ngài, nếu ngài thật sự muốn giúp chủ tử, không bằng nắm chặt thời gian tu luyện, mau chóng đề cao tu vi mình. Ta biết, ngài rất có thiên phú ở phương diện luyện đan, nhưng hiện tại không đủ. Nếu có một ngày, ngài có thể luyện ra Thánh cấp đan dược, có lẽ còn có thể hữu dụng."
Cô Dạ lại nói: "Chủ tử chinh chiến nhiều năm, dù thực lực ngài cường đại, trên đời ít có kẻ gây tổn thương cho ngài. Nhưng cũng sẽ để lại nội thương từ họa xưa cũ. Vốn những thứ này không đáng ngại. Nhưng bây giờ tu vi ngài đã bị tước sạch vạn năm, hơn nữa..."
Hắn đột nhiên tạm dừng, điều này làm cho Mộ Khinh Ca có dự cảm không tốt.
"Hơn nữa cái gì?" Mộ Khinh Ca truy vấn.
Nhưng Cô Dạ không tiếp tục nói nữa.
Hắn nhìn Mộ Khinh Ca thật sâu, đột nhiên rũ mắt gật đầu với nàng, rồi xoay người rời đi.
Mộ Khinh Ca nhìn bóng lưng hắn, giữa trán tích tụ phiền muộn.
Đợi sau khi Cô Dạ biến mất không thấy, Cô Nhai mới đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.
So với Cô Dạ, Mộ Khinh Ca và Cô Nhai quen thuộc với nhau hơn chút.
Cô Nhai dừng lại, trầm giọng nói: "Lời Cô Dạ, ngài đừng quá để ý."
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Không, hắn nói rất đúng. Ta cần phải đề cao thực lực mình, mà không phải là đi truy hỏi một số chuyện đã xảy ra."
Cô Nhai nhíu mày nói: "Chủ tử không nói cho ngài, là không hy vọng ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện bình thường của ngài."
Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn về phía hắn, đột nhiên nở nụ cười nhạt: "Ngươi cảm thấy ta sẽ vì cái trước mắt? Vì mau chóng đề cao tu vi mà không từ thủ đoạn?"
Cô Nhai im lặng. Đại biểu hắn đúng là có lo lắng.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút nặng: "Yên tâm đi, ta biết mình nên làm thế nào."
"Chàng ấy chắc là có nhiều địch nhân đi?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.
Cô Nhai sửng sốt, tựa hồ không hiểu câu hỏi của Mộ Khinh Ca. Nhưng vẫn gật đầu nói thật.
Giữa trán Mộ Khinh Ca chậm rãi thả lỏng, nhìn mây mù dãy núi kéo dài: "Cho nên tình huống hiện giờ của chàng ấy, tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài."
Lời này, làm Cô Nhai hiểu ý nàng.
Hắn thở dài một tiếng, nói với Mộ Khinh Ca: "Chỉ cần không chân chính giao thủ với cường giả, che giấu không khó. Nếu giao thủ, chắc là..."
Câu nói kế tiếp, Cô Nhai không nói hết. Mộ Khinh Ca cũng đã đoán được đáp án.
"Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?" Đối với cấm chú Nghịch Chuyển, Mộ Khinh Ca không biết nhiều lắm. Nhưng xem vẻ mặt Cô Nhai và Cô Dạ, rõ ràng là nhớ hết.
Cô Nhai giải thích: "Cấm chủ Nghịch Chuyện không xóa trí nhớ của người thi chú, mà lúc ấy chúng ta ở bên cạnh chủ tử, cho nên nhận lấy ảnh hưởng." Nghịch Chuyển là thay đổi, dĩ nhiên ký ức của người thi chú không bị xóa đi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm chàng ấy mạo hiểm như thế?" Mộ Khinh Ca không nhịn được hỏi.
Cô Nhai cẩn thận nghĩ, Mộ Khinh Ca không hỏi tình huống chủ tử, nên dù hắn nói cũng không xem như là trái lệnh.
Vì thế, hắn kể lại tình hình khi ấy: "... Lúc chúng ta chạy tới, không gian thí luyện đã nát tươm. Tất cả mọi người đã tử vong, mà hơi thở ngài cũng đã bao trùm tử khí."
'Cư nhiên thê thảm như vậy!' Mộ Khinh Ca nghe đến thần sắc lạnh lẽo.
Giờ nàng đã hiểu vì sao Manh Manh lại nói nàng đã chết qua một lần.
Cô Nhai nhìn nàng, lại nói một câu: "Chúng ta từng khuyên chủ tử, thân thể ngài đặc thù, không nhất định sẽ chết hẳn. Nhưng chủ tử nói, đối với ngài, ngài ấy không muốn ký thác hy vọng vào may mắn. Ngài ấy muốn chính là ngài vạn vô nhất thất."
Lòng Mộ Khinh Ca, bị bốn chữ 'vạn vô nhất thất' đụng mạnh một cái.
Đôi mắt thấu triệt của nàng, bỗng trở nên mờ mịt.
Nàng chớp chớp mắt, ép tầng khí mờ mịt kia trở về, nhưng vẫn không ngăn được hốc mắt ửng đỏ.
"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói, xoay người rời đi.
Nên hỏi, không nên hỏi, nàng đều hỏi.
Nên biết, không nên biết, nàng cũng đã biết.
Cường đại! Còn phải trở nên cường đại hơn!
Bước chân Mộ Khinh Ca rời đi trở nên kiên định hơn, bộ dáng dẫm lên bậc thang là kiên cường bất khuất như vậy.
Khi bóng dáng nàng dần đi xa, bên cạnh Cô Nhai chợt lóe hắc ảnh, Cô Dạ ôm kiếm xuất hiện bên cạnh hắn.
Cô Nhai nhíu mày nói: "Hôm nay chúng ta nói với nàng ấy, có quá sớm hay không?"
Cô Dạ lại không cho rằng như vậy: "Nàng muốn ở lại bên cạnh chủ tử, nhất định phải mau chóng cường đại lên. Nếu chút áp lực này cũng không gánh được, rời đi cũng là chuyện tốt. Có thể gánh được, vậy nàng sẽ có tư cách sóng vai chinh chiến cùng chủ tử."
"Nếu chủ tử biết việc hôm nay..." Cô Nhai nhìn về phía hắn.
Cô Dạ cũng chậm rãi chuyển mắt, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.
Hắn đột nhiên lui ra sau một bước, nói với Cô Nhai: "Trước đó chủ tử có sai xử lý chuyện kế tiếp, ta đi trước một bước, ngươi ở lại hầu hạ chủ tử."
Nói xong, thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất tại Ly cung. Hóa thành một tia sáng, nhằm phía chân trời.
"Đáng chết!" Cô Nhai chậm một bước, chỉ có thể nghiến răng nhìn tia sáng biến mất.
Tin tức đột nhiên biết được, khiến Mộ Khinh Ca hủy bỏ ý định xuống Ly cung.
Vốn nàng định nghỉ ngơi tốt xong, rồi về dịch quán xem mọi người. Nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn nắm chặt mỗi phút mỗi giây tu luyện.
Trở lại phòng mình, Mộ Khinh Ca lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.
Giống như theo lời Tư Mạch, không ngừng áp súc linh lực trong cơ thể, không ngừng tích lũy linh lực, tồn trữ áp súc chúng nó xuống.
Mệt mỏi, thì bắt đầu ôn tập thuật luyện đan.
Thuật luyện đan, thuật luyện khí, bị nàng bỏ phế đã lâu trong thời gian này. Hiện giờ cũng nên đến lúc nghiêm túc học tập.
Lão nhân viện trưởng Dược Tháp từng nói qua, chờ nàng thăng cấp đến Bảo cấp đan sư thì đi tìm ông, ông có việc muốn để nàng đi làm.
Ngoài Ly cung, gió cuốn mây bay, ngày đêm luân phiên.
Thoắt cái, đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng này, Khương Ly và Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi đã từng lên Ly cung muốn gặp Mộ Khinh Ca. Nhưng lại bị Cô Nhai báo rằng Mộ Khinh Ca đang bế quan, đành ngượng ngùng trở về.
Một tháng này, đại địa phong vân Lâm Xuyên gợn sóng, một lần xào bài mới đã đi đến hồi kết.
Lam gia hủy diệt, Vạn Thú Tông hủy diệt, Luyện Đúc Tháp hủy diệt, người được lợi lớn nhất là Mộ Khinh Ca. Trong Thiên Đô, hoàng thất và ba đại gia chủ phân chia sản nghiệp do Lam gia sở hữu. Một số gia tộc nhỏ, và gia tộc tầm trung cũng đều nhân cơ hội như măng mọc sau mưa.
Hiện giờ danh sách không thể đắc tội trong lòng các quý nhân quyền quý Thiên Đô, đã liệt ba chữ Mộ Khinh Ca lên đầu.
Xếp thứ hai, là Khương Ly.
Nguyên nhân vì nàng là bạn thân của Mộ Khinh Ca.
Ở Nhung quốc, đột nhiên hai thế lực biến mất, khiến địa vị nhị đẳng quốc của Nhung quốc xuống dốc không phanh. Đặc biệt là tin tức sứ giả Nhung quốc nhiều lần gây khó dễ Mộ Khinh Ca, Nhung quốc nhị đẳng quốc đã có xu thế rớt xuống tam đẳng quốc.
Biên giới Lâm Xuyên mơ hồ có biến động. Vào mấy ngày cuối cùng trong tháng, hai phong chiếu thư đến từ Thánh Nguyên đế quốc. Một phong mang đến tam đẳng quốc Tần quốc, một phong mang đến nhị đẳng quốc Nhung quốc.