Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Mộ Khinh Ca dại ra.
Mỹ nữ rắn nghe Mộ Khinh Ca nói, lập tức thay đổi vẻ mặt, từ lạnh như băng sương biến thành vô tội đáng thương. Bĩu môi, dùng thanh âm nói nhịu của nàng: "Con là được máu của mẫu thân ấp thành, con nhớ mình từ rất lâu trước kia được gọi là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng."
"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng!" Vẻ mặt Mộ Khinh Ca mờ mịt, nàng chưa bao giờ nghe qua tên này. 'Có lẽ, có thể hỏi Tư Mạch một chút.' Nàng yên lặng nghĩ.
"Ngài bây giờ là mẫu thân của con, có thể đặt tên cho con." Mỹ nữ rắn làm nũng với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca bị nàng cuốn lấy, không nhịn được nói: "Ngươi buông ra trước đã, ta đặt tên cho ngươi."
"Phụt!"
"Phụt!"
Hai tiếng nghẹn cười truyền ra.
Mộ Khinh Ca và Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng cùng nhìn về phía Nguyên Nguyên và Manh Manh.
Manh Manh lại không nhin được cười nói: "Ai da! Chủ nhân, không thể trách chúng ta. Thật sự là thanh âm của nàng ấy, thanh âm của nàng ấy... Ơ? Từ từ, ngươi nói ngươi là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng?" Manh Manh đột nhiên ngừng cười, khϊếp sợ nhìn về phía Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng.
Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng vốn đang muốn tức giận bởi vì Manh Manh cười nhạo giọng nói của mình.
Lại đột nhiên nhìn thấy biểu tình nàng khϊếp sợ, lập tức đắc ý nói: "Không sai! Ta chính là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng."
Khuôn mặt nhỏ của Manh Manh lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, cười nói: "Đúng rồi, thiếu chút ta đã quên ngươi cái gì cũng biết."
Manh Manh lại ngậm chặt miệng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Mộ Khinh Ca.
Thật vất vả tránh được khỏi đuôi rắn, Mộ Khinh Ca cẩn thận đánh giá hình tượng Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng một chút. Đột nhiên nàng cảm thấy dáng vẻ của Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng rất giống với hình tượng vị thượng thần viễn cổ trong thần thoại ở kiếp trước nàng biết.
"Sau này ngươi gọi là Bạch Li đi." Mộ Khinh Ca buột miệng thốt ra. Lấy trộm tên của vị đại thần kia.
Bạch Li, đằng xà. Là tả hộ pháp của Nữ Oa, đều là xà thần.
Đằng xà là trống, Bạch Li là mái.
"Bạch Li? Bạch Li dễ nghe, sau này con gọi là Bạch Li!" Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, không, Bạch Li cực kỳ vui vẻ vung đuôi rắn, hất hết cả trứng chim lên.
Cảnh này, làm Mộ Khinh Ca sợ tới mức vội vàng hô: "Trứng của ta!"
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc cảnh cáo Bạch Li: "Không được ăn vụng trứng chim của ta. Đống trứng chim này có chỗ hữu dụng với ta!"
"Bạch Li đã biết." Ở trước mặt Mộ Khinh Ca, mỹ nữ rắn trái lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Thấy Bạch Li nghe lời, Mộ Khinh Ca mới hồi phục tinh thần, hỏi: "Ngươi nói là máu của ta ấp trứng ngươi?" Sao nàng không nhớ ra mình dùng máu ấp quả trứng bảy màu này lúc nào nhỉ?
Ồ, đúng rồi! Rất lâu trước kia, Manh Manh đã từng nói qua, quả trứng bảy màu hấp thu máu nàng.
Nhưng mà, sau đó không phải không có động tĩnh gì sao? Hơn nữa, có tí máu như vậy, là có thể ấp Bạch Li ra ngoài?
"Đúng vậy! Không lâu trước, máu mẫu thân..."
"Chủ nhân! Ngài đi theo ta, ta có việc muốn nói với ngài." Ở lúc Mộ Khinh Ca hoang mang, Manh Manh đột nhiên nghiêm túc nói. Cũng đánh gãy lời Bạch Li.
Hiếm khi thấy Manh Manh nghiêm túc như vậy, Mộ Khinh Ca gật đầu, đi theo nàng ra ngoài.
Manh Manh dẫn Mộ Khinh Ca tới một chỗ hẻo lánh, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tràn đầy nghiêm túc không phù hợp.
"Làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca không hiểu nhìn nàng.
Manh Manh nhíu mày nói: "Chuyện này, ta vốn không định nói cho chủ nhân. Nhưng mà hiện tại ta không thể không nói. Dù sao, kể cả ta không nói, ngài cũng sẽ biết được một ít từ miệng mỹ nữ rắn kia, đến lúc đó vẫn sẽ tới hỏi ta."
Nhắc tới Bạch Li, Mộ Khinh Ca đột nhiên nói: "Đúng rồi, vừa nãy khi ngươi nghe đến tên Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, vì sao kinh ngạc vậy?"
Manh Manh mím môi, nói với Mộ Khinh Ca: "Chuyện này có thể nói sau."
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lên tiếng: "Chủ nhân, thực ra ta không hy vọng ngài dây dưa với đại ma vương kia. Nhưng mà..."
"Đại ma vương?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nói.
Nhìn đôi mắt to hắc bạch phân minh của Manh Manh, Mộ Khinh Ca giống như đột nhiên hiểu được, bật thốt lên: "Ngươi nói là Tư Mạch?"
"Không phải chủ nhân rất tò mò, vì sao mỹ nữ rắn đó nói máu của ngài ấp nở nàng sao?" Manh Manh đột nhiên nói.
Biểu tình Mộ Khinh Ca cũng trở nên nghiêm túc.
Trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác, lời nói kế tiếp của Manh Manh sẽ rất quan trọng.
"Đó là bởi vì, chủ nhân đã chết qua một lần. Máu của ngài nhuộm dần toàn bộ không gian, thân thể ngài tan vỡ đến cực hạn. Dù ngài có năng lực siêu mạnh, cũng rất khó hồi phục như ban đầu. Nếu không phải đại ma vương kia kịp thời đuổi tới, hơn nữa vận dụng cấm chú Nghịch Chuyển đảo ngược thời gian, sợ là... Nhưng thời gian bên ngoài đảo trở về rồi, mà không gian ở đây lại không chịu hạn chế, cho nên máu ngài vẫn còn tồn tại như cũ, cũng bị Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng hấp thu, khiến nàng phá xác đi ra."
"Từ đã, ngươi nói cái gì? Cái gì cấm chú Nghịch Chuyển, cái gì thời gian đảo ngược?" Mộ Khinh Ca bị lời Manh Manh nói mà chấn kinh.
Manh Manh nhìn nàng, mới nói: "Cấm chú Nghịch Chuyển, là cấm chú mạnh nhất trong thiên địa. Người có thể thi triển cực kỳ ít. Một khi thi triển, người thi chú sẽ bị tước đi vạn năm tu vi, thân thể cũng sẽ bị thương nặng. Chủ yếu là, bởi vì cấm chú Nghịch Chuyển quá mức nghịch thiên, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh rất nhiều người. Cho nên dưới pháp tắc nhân quả, tương lai người thi chú sẽ gánh một kiếp nạn cực lớn. Kiếp nạn lớn nhỏ, phụ thuộc vào vận mệnh thay đổi nhiều ít. Ảnh hưởng ít người, thì kiếp nạn nhẹ chút. Ảnh hưởng nhiều người, thì kiếp nạn sẽ nặng."
Ầm!
Mộ Khinh Ca bị trấn trụ.
Nàng cho rằng, Tư Mạch chỉ là kịp thời chạy về.
Lại không nghĩ, có một đoạn trí nhớ bị xóa sạch trong đó.
Hắn, vậy mà vì nàng làm thế?
Mộ Khinh Ca giống như bị sét đánh, chuyện vốn không nên quên nhất, nàng lại quên, để hắn phải thừa nhận một mình.
Mộ Khinh Ca suy nghĩ hỗn loạn, tâm, lần đầu tiên rối loạn.
Nàng không biết, trận mạt sát kia có kết cục bi thảm thế nào. Nhưng nàng có thể tưởng tượng, nếu không đến mức tuyệt vọng, Tư Mạch tuyệt sẽ không làm thế.
Hắn không màng tất cả, quét sạch vạn năm tu vi của mình, không màng kiếp nạn sau này, chỉ để đổi về nàng!
Ảnh hưởng càng nhiều, kiếp nạn càng lớn?
Thân mình Mộ Khinh Ca có chút lảo đảo.
"Chủ nhân!" Manh Manh lo lắng nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca mỉm cười vô lực. Trong lòng lại như bốc lên biển rộng phẫn nộ. Người nam nhân này, chuyện gì cũng không nói, là tính định yên lặng thừa nhận tất cả sao?
Kết cục nguyên bản, chắc là lưỡng bại câu thương.
Hiện giờ, nàng lại chuyển bại thành thắng, báo thù, gϊếŧ vô số người.
Những thứ đó bị ảnh hưởng vận mệnh, sẽ mang đến kiếp nạn gì cho Tư Mạch?
Càng nghĩ, Mộ Khinh Ca càng không thể bình tĩnh nổi.
Nàng xoay người rời khỏi không gian, quay về Ly cung.
Ra khỏi phòng, Mộ Khinh Ca tìm được Cô Nhai và Cô Dạ.
Cô Nhai và Cô Dạ chợt nhìn thấy khuôn mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt, đầy người hàn khí đứng trước mặt mình, đều sửng sốt.
Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, vẫn duy trì im lặng.
"Hai người các ngươi còn muốn giúp hắn gạt ta tới khi nào?" Mộ Khinh Ca chất vấn.
Tư Mạch lựa chọn bế quan, tất nhiên là vì thân thể đã tới cực hạn.
Nàng không muốn đi quấy rầy hắn, chỉ có thể xuống tay vào hai người này.
Ai bảo bọn họ vẫn luôn đi theo sau Tư Mạch như hình với bóng?
Cô Dạ rũ mắt xuống.
Cô Nhai nói: "Tiểu tước gia có ý gì, chúng ta không hiểu."
Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, siết chặt nắm tay, gằn từng chữ một: "Còn muốn ta nói rõ ra sao? Cấm, chú, Nghịch, Chuyển!"
Cấm chú Nghịch Chuyển, bốn chữ vừa ra, Cô Nhai và Cô Dạ đồng thời co rụt mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Hàm nghĩa trong mắt họ quá rõ ràng.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Rất tò mò vì sao ta biết được? Nhưng, ta sẽ không nói."
Nàng đi lên trước một bước, tới gần hai người, dùng thanh âm vô cùng lạnh giá hỏi: "Nói tất cả cho ta biết!"