Edit: Diệp Lưu Nhiên
Dưới chân núi Ly cung, Hoàng Phủ Hoán nở nụ cười khổ. Ngẩng đầu nhìn mây mù quấn quanh cung điện trên dãy núi, không nhịn được thở dài.
Phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Hoàng Phủ Hoán thu hồi tầm mắt, xoay người cười nói với người vừa tới: "Ta biết hôm nay có thể chờ được ngươi tại đây."
Thẩm Bích Thành dừng bước, đường cong nét mặt cương nghị rõ ràng mang theo tia nghi hoặc.
Hoàng Phủ Hoán cười ngượng ngùng, lấy ra một túi Càn Khôn quơ tới trước mặt Thẩm Bích Thành, cười khổ: "Phụng hoàng mệnh, đưa đồ bổ trân quý tới Ly cung thăm hỏi. Thực sự có chút đường đột, có ngươi bên cạnh cũng đỡ ngại."
Thẩm Bích Thành im lặng, mới nói: "Sao ngươi biết ta sẽ đến?"
"Mộ tiểu tước gia bỗng nhiên biến thành Nữ tước gia, lần trước ta suy đoán không đúng rồi. Ta tưởng, ngươi và ta đều có cùng đáp án." Hoàng Phủ Hoán hơi mỉm cười.
Hắn lướt qua Hoàng Phủ Hoán đi về phía trước. Đi được vài bước rồi dừng lại, ghé mắt nói với Hoàng Phủ Hoán: "Ta tới, là cầu Thánh Vương bệ hạ thu ta làm đồ đệ."
Sau đó, bước tới chỗ kết giới lên Ly cung.
Hoàng Phủ Hoán sửng sốt, nhẩm lại lời Thẩm Bích Thành, không khỏi nhướng mày.
Thẩm điên này như đang giải thích cho hắn, rằng bản thân không để ý Mộ Khinh Ca là nam hay nữ. Hắn tới, chỉ đơn thuần muốn gặp Thánh Vương bệ hạ?
Hoàng Phủ Hoán càng nhướng mày cao hơn.
Trong lòng thầm chửi: 'Là ai đã từng nói, nếu muốn chọn tức phụ thì sẽ chọn loại người như Mộ tiểu tước gia?' Ách, tuy lý do gượng ép và cổ quái chút. Chỉ bởi vì Mộ Khinh Ca mạnh hơn hắn, đánh thắng hắn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng Phủ Hoán vung tay áo, đi lên theo.
Thăm hỏi Mộ Khinh Ca là thật, nhưng cũng xem như là lấy cớ.
Hai người đứng dưới chân núi, báo ý đồ mình đến.
Trên đỉnh núi, Cô Nhai gõ cửa phòng Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc nhìn hắn.
Cô Nhai nói: "Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành cầu kiến dưới chân núi."
"Bọn họ?" Mộ Khinh Ca hơi bất ngờ. Không nghĩ tới sau khi hạ màn rồi, người lên Ly cung trước lại là hai người họ.
Hoàng Phủ Hoán còn dễ hiểu, dù sao là áp lực hoàng thất, bọn họ cần có được ít tin tức từ Ly cung. Nhưng mà, Thẩm Bích Thành... cư nhiên nhiệt tình như vậy? Kỳ quái.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca nói với Cô Nhai: "Gặp hay không, cần gì hỏi ta?" Ngụ ý, đi hỏi Tư Mạch không phải tốt hơn sao, dù sao hắn mới là chủ nhân Ly cung.
Ách!
Tư Mạch bế quan?
Sao lại đột ngột như vậy? Mộ Khinh Ca hơi chau mày, không tự giác mím chặt môi. Nàng cực ít khi thấy Tư Mạch tu luyện, lần này cư nhiên vô thanh vô tức bế quan?
Sau đó nàng lại nghĩ đến, lúc trước Tư Mạch từng nói nơi muốn đi cách Lâm Xuyên quá xa. Lần này hắn đột nhiên trở về, lại bồi nàng đi gϊếŧ người xét nhà, sợ là tiêu hao không ít sức. Sau khi trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bảo vệ nàng đột phá, hiện tại đi bế quan cũng là chuyện phải làm.
Suy nghĩ, Mộ Khinh Ca đã thay Tư Mạch giải thích nguyên nhân bế quan.
Nàng gật đầu đã hiểu, nói với Cô Nhai: "Nếu chàng ấy bế quan rồi, hai người họ lên cũng không gặp được người. Bảo họ đi thôi."
Cô Nhai không xoay người rời đi, mà nói với nàng: "Hai người họ không phải tới gặp chủ tử."
Không phải gặp Tư Mạch?
Mộ Khinh Ca sửng sốt, kịp phản ứng lại, lập tức đen mặt: "Vậy ngươi nói thẳng là bọn họ tới gặp ta đi, có khó lắm đâu? Hà tất quanh co lòng vòng."
Nói xong, vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu: "Cô Nhai à Cô Nhai, ta vẫn luôn cho ngươi là đàn ông, không ngờ cũng dong dong dài dài."
Cô Nhai hơi giựt khóe miệng, đen mặt: "Có gặp hay không?"
"Gặp!" Mộ Khinh Ca trả lời sảng khoái. Sau đó nhảy khỏi ghế, lấy y phục của mình.
Thẩm Bích Thành liều mạng ở không gian thí luyện như vậy, nàng cũng nên nói tiếng cảm ơn. Mà Hoàng Phủ Hoán, tình hình gần đây của Long Nha Vệ nàng, còn có đám người Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi, Khương Ly, đoán chừng hắn biết rõ.
Được đáp án của Mộ Khinh Ca, Cô Nhai xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành đã được Cô Dạ dắt lên núi, tới ngoài sân cung điện.
Nơi này, bao quát non sông tráng lệ, tựa như tiên cảnh.
Đưa hai người tới đây, Cô Dạ xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành liếc nhau, nhìn nhìn trái phải, rồi nói: "Tuy đây không phải lần đầu lên Ly cung, nhưng mà đãi ngộ như vậy đúng là lần đầu."
Trước kia, hắn chờ ở bên ngoài hồi lâu, mới được triệu kiến.
Không, không thể nói là triệu kiến. Chẳng qua là mở lối vào, để hắn lên núi. Sau khi lên núi, vẫn không được gặp Thánh Vương bệ hạ, chỉ có thể xấu hổ lượn quanh cung điện như người trong suốt.
Hai vị hắc hầu đại nhân căn bản sẽ không phản ứng hắn, tựa như hắn không tồn tại. Làm sao giống như hôm nay, dắt họ lên núi?
Hoàng Phủ Hoán nói, Thẩm Bích Thành cũng không đáp.
Hắn chỉ im lặng đứng.
Đợi không bao lâu, có tiếng bước chân truyền đến.
Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành đồng thời nhìn qua. Trông thấy hồng y tuyệt diễm, khuôn mặt tinh xảo vô song, giữa trán mang theo nữ tính tiêu sái cuồng ngạo.
Dù không phải lần đầu thấy, dù biết nàng là ai, trong mắt họ vẫn không nhịn được phiếm ra tia sáng kinh diễm, biểu cảm đột nhiên hoảng hốt.
Mộ Khinh Ca đã tháo khuyên tai xuống từ khi ở không gian thí luyện, cũng không đeo lại.
Theo nàng thấy, nếu mọi người đều đã biết mình là nữ nhi, nàng cần gì phải che giấu nữa? Huống chi, nàng và Tư Mạch ở bên nhau, giữa hai người ngẫu nhiên sẽ có chút động tác thân mật. Nếu nàng tiếp tục dùng huyễn khí ngụy trang, dù Tư Mạch không ngại, nàng cũng sẽ thấy hình ảnh thật quỷ dị.
Cho nên, hiện tại nàng để nữ trang.
Vẫn là hồng y thói quen như cũ, không vướng víu mờ ảo như nữ tử bình thường, mà nhẹ nhàng khoan khoái lão luyện. Bên hông buộc chặt đai lưng xinh đẹp, phác họa ra eo thon của nàng, cũng phụ trợ cho đôi chân nàng thêm thẳng tắp thon dài.
Tóc dài được vấn cao như cũ, chỉ đơn giản dùng trâm cài của nữ cố định. Không có trang sức dư thừa, nhưng lại khiến khuôn mặt nàng khuynh thành tuyệt diễm, càng khiến người choáng ngợp.
Theo bước chân tiêu sái của nàng, ngọc bội đeo bên đai lưng phát ra thanh âm thanh thúy, tăng thêm phần linh động.
Mộ Khinh Ca nữ trang, cũng vẫn soái khí tiêu sái, không hề thô thiển. Loại đẹp này, khác hoàn toàn với nữ tử bình thường, là độc nhất vô nhị, khiến người nhìn một lần là khó quên.
Lúc nàng đi đến cạnh hai người, phát hiện hai người đều đứng ngốc tại chỗ. Khóe miệng không nhịn được kéo ra, vuốt mặt mình, nói thầm: "Ta đổi sang nữ trang trông dọa người vậy à?"
Một câu, kéo tinh thần Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành lại.
Nàng nói cái gì?
Nàng mặc nữ trang trông dọa người?
Má nó!
'Ngươi như vậy mà bảo dọa người, vậy nữ nhân trên đời này khỏi bàn nữa, được chứ!' Hoàng Phủ Hoán bi thương oán thầm.
"Khụ khụ." Hoàng Phủ Hoán ho giả một tiếng, che giấu ý nghĩ của mình. Lấy lại bình tĩnh, hắn mới nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Mặc dù biết ngươi là nữ nhân, nhưng ta vẫn cảm thấy xưng hô Mộ tiểu tước gia rất thích hợp với ngươi. Bảo Hoán thay đổi xưng hô gọi ngươi là Mộ tiểu thư, thật đúng là..." Nói xong, hắn lắc lắc đầu.
Mộ Khinh Ca lập tức nói: "Ngàn vạn đừng, ngươi nói mất tự nhiên, ta nghe cũng mất tự nhiên. Ngươi nói đúng, vẫn nên gọi ta là Mộ tiểu tước gia thì tương đối thuận miệng hơn."
Hoàng Phủ Hoán cười nói: "Phỏng chừng không bao lâu nữa, Mộ tiểu tước gia danh chấn thiên hạ là nữ nhi, sẽ truyền khắp toàn bộ đại lục Lâm Xuyên."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, thầm nghĩ: 'Đây chắc chắn là phiền toái! Lão gia tử từng nói qua, chờ nàng công khai thân phận, sẽ thiết lập lôi đài kén rể cho toàn bộ Lâm Xuyên. Ách, chỉ sợ Tư Mạch sẽ gϊếŧ người đi!'
Mộ Khinh Ca đột nhiên lạnh cả lưng.
'May mắn, ta cũng phải rời khỏi Lâm Xuyên. Chuyện rối loạn lung tung gì đó, không thấy được ta. Sau khi trở về, cũng phải mau chóng ngăn cản hành vi tìm chết của lão gia tử!' Mộ Khinh Ca suy nghĩ bay loạn, vừa nghĩ mình muốn chạy trốn, vừa nghĩ phải bảo Long Nha Vệ trở về báo Mộ Hùng một tiếng. Nàng đã chọn được nam nhân cho mình, không cần phiền toái lão gia tử.
Thẳng đến khi Hoàng Phủ Hoán hô gọi nàng hai tiếng, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng nhìn về phía Thẩm Bích Thành, đánh giá trên dưới một chút, nói: "Khôi phục không tệ."
"Đã tốt." Thẩm Bích Thành trả lời lưu loát dứt khoát.