Edit: Diệp Lưu Nhiên
Còn lại, là xào bài thế lực mới, là một cảnh sáng tối luân chuyển máu tanh gϊếŧ chóc khác.
Vậy là bây giờ, vô luận Hoàng Phủ hoàng thất hay ba gia tộc khác, cũng không dám vọng động. Bọn họ cần phải chờ, chờ Mộ Khinh Ca tự động vứt bỏ cục thịt mỡ Lam gia, bọn họ mới dám lên nịnh nọt.
Nếu không, chỉ sợ kết cục của bọn họ chính là Lam gia!
Không ít người ngây ngốc nhìn vũng máu, trong lòng đều nghĩ đến một vấn đề. Đó chính là Lam gia xong rồi, kế tiếp sẽ là nơi nào? Thánh Vương bệ hạ thật sự muốn sát diệt sạch sẽ những thế lực tham dự chuyện này?
"Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp, là thế lực nổi danh cùng Dược Tháp ở Lâm Xuyên. Nếu thật sự bị diệt môn, vậy sẽ là tổn thất không nhỏ đối với Lâm Xuyên." Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu mày lo lắng.
Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông bị hủy diệt, đồng nghĩa với hoàng thất sẽ thiếu đi một khoản tiến cống khả quan!
Hoàng Phủ Hoán cười khổ: "Bất luận thế lực nào nổi dậy hay bị diệt đều là tất nhiên, phụ hoàng không cần quá để ý được mất."
Hoàng Phủ Hạo Thiên thở dài, nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán. Muốn vỗ vai hắn, rồi lại nhìn thấy mình dính bẩn. Xấu hổ thu tay, chỉ nói với hắn: "Chuyện lần này, con làm không tồi."
Nghĩ nghĩ, hắn lại nói: "Đợi chuyện này bình ổn, con có thể qua lại Ly cung."
Hoàng Phủ Hoán lập tức hiểu ý phụ hoàng. Hắn mím môi, không nói thêm gì.
"Kế tiếp đi đâu?" Ngự không mà đi, Mộ Khinh Ca không bị một tia hàn khí quấy nhiễu. Nàng nhìn Tư Mạch đang ôm nàng vào lòng, bảo vệ đến chặt chẽ.
Nhung quốc!
Mộ Khinh Ca sáng mắt, đáy mắt thanh thấu chiết xạ lãnh mang!
Tư Mạch muốn dẫn nàng đi Nhung quốc, có thể nghĩ ra mục đích.
Tư Mạch quét mắt nhìn nàng, thấy đáy mắt nàng chớp động nhảy nhót, cũng theo đó nở nụ cười: "Rất vui?"
Mộ Khinh Ca gật đầu không chút do dự: "Báo thù không cách đêm! Xử lý sạch sẽ sớm một chút, ta cũng phải nghỉ ngơi."
"Nếu nàng mệt mỏi, ta có thể đưa nàng về nghỉ ngơi trước. Chờ nàng ngủ dậy, mọi thứ đều sẽ xử lý tốt." Tư Mạch nghiêm túc nhìn nàng. Quả nhiên thấy khóe mắt nàng hiện lên một tia mỏi mệt, đôi mắt hổ phách tràn đầy đau lòng.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại từ chối: "Ta muốn tận mắt nhìn thấy!"
Dù hiện tại Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp còn người sống, không thù oán với nàng, nhưng nàng muốn tận mắt nhìn.
Luyện Đúc Tháp thì thôi, viện trưởng Lâu Huyền Thiết đã chết. Những trưởng lão Linh Động Kỳ đó đã chết bảy tám phần, kẻ còn lại căn bản không đủ uy hiếp.
Nhưng mà Vạn Thú Tông...
Thái Sử Cao chết rồi, nhưng cha hắn vẫn còn sống!
Không có mệnh lệnh của tông chủ Vạn Thú Tông, Hắc Mộc và Thái Sử Cao không đủ quyền lực để điều động ra nhiều trưởng lão Linh Động Kỳ như vậy, còn cả cường giả Tử cảnh.
Mộ Khinh Ca híp mắt, khóe mắt xẹt qua tia lạnh, nói với Tư Mạch: "Chúng ta đi Vạn Thú Tông trước."
Xuất phát từ Thánh Nguyên đế quốc, lộ trình đến Vạn Thú Tông hay Luyện Đúc Tháp đều như nhau.
Tư Mạch vốn tưởng nàng sẽ chọn đi Luyện Đúc Tháp trước, lại không ngờ nàng sẽ chọn Vạn Thú Tông. Nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ gật đầu, điều chỉnh phương hướng tới Vạn Thú Tông.
Vạn Thú Tông là nơi tương giao giữa phía đông Nhung quốc và Vũ quốc. Nơi này rời xa thành trấn, ở sâu trong rừng già.
Còn chưa tới gần, đã truyền đến tiếng thú rống khiến người ta sợ hãi. Cũng khó trách nơi này rời xa dân cư.
Tư Mạch dẫn Mộ Khinh Ca đi ngang bầu trời, gặp được quân đội Nhung quốc.
Nàng kinh ngạc nói: "Quân đội Nhung quốc đang hướng tới Vạn Thú Tông?"
Tư Mạch nhìn thoáng qua, không hề để ý 'ừm' một tiếng, thay nàng giải thích: "Hẳn là Hoàng Phủ Hạo Thiên tạo áp lực cho triều đình Nhung quốc, khiến bọn hắn xuất binh. Nếu ta sở liệu không sai, còn có một quân đội khác cũng hướng tới Luyện Đúc Tháp."
Mộ Khinh Ca cười nhạo: "Quân đội này sao là đối thủ của tông môn? Đây chỉ là làm bộ thôi. Chờ bọn chúng đến, chúng ta đã xử lý xong."
Tư Mạch nhìn nàng cười nói: "Nếu Tiểu Ca nhi muốn xem diễn, chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, lúc nào cần xuất hiện sẽ xuất hiện."
"Thôi khỏi." Mộ Khinh Ca chả có hứng thú: "Ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy."
Trông nàng thì có vẻ rất tốt, nhưng linh lực lại có chút vô lực.
Nàng không biết tại sao lại vậy. Có lẽ là di chứng sau trận chiến, hiện giờ nàng chỉ muốn mau chóng xử lý xong, rồi nghỉ ngơi tu luyện.
Tư Mạch nghe lời nàng nói, không nhiều lời, mà chỉ đẩy nhanh tốc độ.
Chớp mắt, hai người đã tới bầu trời Vạn Thú Tông.
"Lần này ta không muốn xem pháo hoa." Mộ Khinh Ca mở miệng nói trước Tư Mạch.
Tư Mạch rất hứng thú nhìn nàng, hỏi: "Vậy Tiểu Ca nhi muốn xem cái gì?"
Khóe miệng Mộ Khinh Ca xẹt qua ý cười lạnh lẽo: "Cô Nhai, phiền ngươi bắt tông chủ Vạn Thú Tông ra đây. Cô Dạ, phiền ngươi trói hết người của Vạn Thú Tông tụ tập trên quảng trường kia."
Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, đã thấy rõ kiến trúc phân bố nơi này.
Hướng Mộ Khinh Ca chỉ là quảng trường lớn nhất cả tông môn, đủ chứa gần vạn người.
Cô Nhai và Cô Dạ không do dự, trực tiếp chấp hành mệnh lệnh Mộ Khinh Ca.
Không vì gì khác, bởi vì họn họ hiểu Mộ Khinh Ca đối với Tư Mạch mà nói, mang ý nghĩa gì.
Nếu chủ tử nhận định, vậy Mộ Khinh Ca chính là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ!
Thời điểm Mộ Khinh Ca nói xong, nhân tài Vạn Thú Tông phát hiện ra bọn họ xuất hiện.
Tiếng kinh hô bắt đầu lan tràn trong tông môn.
Bọn chúng rõ ràng người tới không có ý tốt, người Vạn Thú Tông tự nhiên sẽ không coi họ là khách nhân.
Nhưng mà dù bọn chúng có phản ứng lại, cũng không nhanh bằng hai người Cô Nhai và Cô Dạ.
Đại trận hộ tông của Vạn Thú Tông còn chưa hoàn toàn mở ra, đã bị Cô Dạ một quyền đánh nát. Ngay sau đó, hắn phảng phất hóa thành một tia chớp màu đen, bắt hết người của Vạn Thú Tông ném tới quảng trường Mộ Khinh Ca chỉ định.
Cô Nhai dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó, tóm lấy tông chủ Vạn Thú Tông còn đang không hiểu chuyện gì từ sâu trong tông môn ra, nhấc hắn tới trước mặt Tư Mạch và Mộ Khinh Ca.
"Thánh... Thánh Vương bệ hạ!" Thái Sử Hùng vừa thấy Tư Mạch, thân thể cường tráng như gấu lập tức run rẩy như chim cút, run bần bật.
Về phần Mộ Khinh Ca, xin lỗi, hắn không quen biết.
Không cần Cô Nhai trói hắn, Thái Sử Hùng đã quỳ gối trước mặt Tư Mạch. Tông môn phía sau hắn không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, khiến hắn ẩn ẩn bất an, không biết đã đắc tội Tư Mạch chỗ nào.
"Ngươi biết Thái Sử Cao không?" Tư Mạch hỏi.
Thái Sử Hùng rùng mình, lập tức nói: "Đó là khuyển tử, không biết khuyển tử đã đắc tội Thánh Vương bệ hạ chỗ nào, mong Thánh Vương bệ hạ chỉ rõ để thần quản giáo nghiêm khắc thêm."
"Hắn muốn gϊếŧ nữ nhân của ta." Tư Mạch bá đạo nói thẳng ra.
Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Cô Nhai kéo khóe miệng.
Thái Sử Hùng thiếu chút nữa không có đứng bật dậy: "Cái gì! Chuyện này không có khả năng, nghiệt tử kia sao lại có lá gan lớn như vậy!" Trong lòng hắn suy tư, nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ là ai? Chẳng lẽ là đứa Lam gia kia? Con hắn sao lại sẽ gϊếŧ nàng ta?
"Ngươi cho rằng ta nói dối?" Tư Mạch híp mắt nguy hiểm.
Vẻ mặt Thái Sử Hùng đưa đám nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, Thái Sử Hùng không dám! Nghiệt tử kia gan lớn như thế, thần cũng không biết."
"Ngươi không biết? Hửm?" Tư Mạch giương khóe miệng, nụ cười thị huyết như ẩn như hiện.
Thái Sử Hùng lập tức giật mình, vội nói: "Thánh Vương bệ hạ, thần thật sự không biết!"
Đôi mắt màu hổ phách của Tư Mạch lạnh lẽo, thanh âm đạm mạc: "Hắn mang đi không ít cao thủ từ Vạn Thú Tông của ngươi ra. Không có Tông chủ ngươi cho phép, hắn sao làm được?"
"Không không không! Thánh Vương bệ hạ ngài hiểu lầm. Thái Sử Cao dẫn trưởng lão tông môn đi là để đối phó một tiện dân tam đẳng quốc, không phải là nhắm vào Lam tiểu thư!" Thái Sử Hùng vội giải thích.
"Tiện dân tam đẳng quốc... Ngươi là nói Mộ Khinh Ca?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nghiền ngẫm lên tiếng.
Nàng vừa nói, Thái Sử Hùng lập tức nhìn qua nàng. Chợt vừa nhìn, cảm thấy hồng y nữ tử trước mắt khiến người kinh diễm. Sự đẹp đẽ giữa nóng bỏng và thanh thoát hòa thành một thể, đủ để chấn động lòng người.
Theo sau, hắn mới nhớ lại lời nàng vừa nói.
Cái tên Mộ Khinh Ca đã từng lặp qua trong đầu hắn, hắn lập tức nói: "Đúng đúng đúng, chính là Mộ Khinh Ca kia!"
Mộ Khinh Ca cười càng đăm chiêu. Nàng chỉ tay vào mình, gằn từng chữ một với Thái Sử Hùng: "Ta, chính là tiện dân đến từ tam đẳng quốc kia, Mộ Khinh Ca." Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Thái Sử Hùng, cười xán lạn chỉ vào Tư Mạch đang dày đặc hàn khí: "Mà hắn, là nam nhân của ta."
Răng rắc!
Thái Sử Hùng hóa đá, tựa hồ xuất hiện vết nứt.
Cô Nhai nghe mà trợn trắng mắt, cạn lời với hai con người bá đạo này.
Một người nói, nhi tử ngươi muốn gϊếŧ nữ nhân của ta.
Một người khác lập tức không phục nói, hắn là nam nhân của ta.
Rải cẩu lương, có phải nên suy xét đến cảm thụ của đám cẩu độc thân bọn hắn không?
Hu hu ~!
Cô Nhai đột nhiên có xúc động muốn trao đổi nhiệm vụ với Cô Dạ một chút, miễn cho tiếp tục ở đây, nội tâm bị một vạn điểm thương tổn.
"Ngươi là Mộ Khinh Ca?! Chuyện này không thể nào!" Thái Sử Hùng bừng tỉnh khỏi hóa đá, tiếng nói đều bén nhọn lên mấy phần.