Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tư Mạch mặc áo bào trắng rộng, thân ảnh cao lớn xuất hiện trong bóng tối.
Liếc mắt một cái, hắn đã thấy được Mộ Khinh Ca trong đống thi thể.
Toàn thân nàng đầy máu đen, khuyên tai bên tai trái đã vỡ vụn, khôi phục thân nữ nhi. Nàng an tĩnh nằm đó, ngũ quan tuyệt mỹ thong dong bình tĩnh, khóe miệng giương lên nụ cười như có như không.
"Không!!!" Cảnh này, khiến Tư Mạch thống khổ gầm lên.
Nháy mắt hắn đã đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, ôm nàng vào lòng mình, cẩn thận bảo vệ. Rồi lại rốt cuộc không cảm nhận được tia sinh khí từ người mình thương. Có, chỉ là tử khí trầm lặng.
Cô Nhai và Cô Dạ theo sát sau. Thấy cảnh này, cũng lập tức kinh hãi.
Bọn họ chỉ mới rời đi một thời gian, sao lại phát sinh chuyện như vậy?
Chủ tử bây giờ...
Cô Nhai và Cô Dạ không nhịn được ngừng hô hấp. Bọn họ cảm nhận được Tư Mạch tuyệt vọng và phẫn nộ.
Hắn nói, khiến Cô Nhai và Cô Dạ nghe được mà kinh hãi.
Tựa hồ hắn muốn làm thế nào, hai người đồng thời tiến lên, quỳ một gối trước mặt Tư Mạch.
Cô Nhai liều chết nói: "Chủ tử, thân thể Tiểu tước gia rất quỷ dị. Giờ phút này nhìn như đã chết, nhưng nói không chừng sẽ có chuyển cơ. Xin chủ tử chớ xúc động."
Cô Dạ cũng nói theo: "Chủ tử gánh vác nghiệp lớn phục hưng tộc ta, xin chủ tử nghĩ lại!"
"Cô Nhai." Tư Mạch lạnh lùng nói.
Cô Nhai vội cúi đầu.
Thanh âm Tư Mạch lạnh băng như đao: "Ngươi muốn bảo ta dùng may mắn, đi đổi Tiểu Ca nhi về? Không, ta không muốn vạn vô nhất thất, ta không dám đánh cuộc."
Sau đó, hắn lại nói Cô Dạ: "Nàng và ta, nặng hơn mọi thứ."
Tung hoành Đại Thiên, hàng ngàn tiểu thế giới, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
"Nghịch, Chuyển!" Hai từ mang theo pháp lực vô thượng, tựa như cấm chú truyền ra từ miệng Tư Mạch.
Theo thanh âm hắn vang lên trong bóng đêm. Một lực lượng không thuộc về nơi này rơi xuống toàn bộ đại lục Lâm Xuyên. Thậm chí Trung Cổ Giới, thậm chí là vị diện cao hơn...
Đồng tử màu hổ phách hóa thành màu đen nhánh. Đôi mắt đã không còn màu tròng trắng.
Cơ thể hắn lan tràn hơi thở, dần nhiễm đen áo bào trắng, tiếp tục lan tràn rồi hóa mọi thứ thành màu đen. Màu đen kia lan tràn ra lốc xoáy màu đen trên bầu trời, lan ra toàn bộ hoàng cung, toàn bộ Thiên Đô, thậm chí là toàn bộ Lâm Xuyên.
"Nghịch Chuyển cấm chú... Hắn trở về, vậy mà lại cam nguyện vì ngươi như thế sao?" Hàn Thải Thải đứng trong Vạn Tượng Lâu. Khi hắc ám bao phủ, hắn cảm nhận được năng lực nghịch chuyển, phát huy tác dụng trên người hắn.
"Đây là thần giận! Đây là thần giận! Chúng ta rốt cuộc làm gì đắc tội thần linh, khiến chúng ta chịu kiếp nạn như thế!"
"Hôm nay chính là tận thế sao?"
Khắp phố lớn ngõ nhỏ Thiên Đô, những dân thường bá tánh trốn trong nhà. Bị hắc ám bao phủ, khiến bọn họ tuyệt vọng khóc than.
Trong hoàng cung, bóng đêm chứa hơi thở khủng bố, khiến bọn người Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi bệt xuống đất.
"Là Thánh Vương bệ hạ, nhất định là Thánh Vương bệ hạ đã trở về! Ngài tức giận, muốn gϊếŧ chết mọi người!" Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên tái nhợt.
Dưới cỗ lực lượng này, tất cả lão quái Linh Động Kỳ ở Thiên Đô đều đi ra từ bế quan, tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Ngoại trừ cực ít người biết chuyện ra, ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Là nguyên nhân gì, dẫn đến Thiên Đô, thành trì lớn nhất Lâm Xuyên, gặp hủy diệt như vậy.
Màu đen nồng đậm mang theo lực lượng hắc ám cắn nuốt vô tận, mang theo sự bi thương cực hạn, cảm nhiễm toàn bộ mảnh đất Lâm Xuyên. Sông ngòi, núi non, bầu trời, thậm chí từng người...
Tần quốc, Lạc Đô.
Sắc trời tối xuống, cắn nuốt mọi thứ vào hỗn độn.
Tần Cẩn Thần và đủ mọi quan lại đứng ngoài đại điện, mỗi người đều có vẻ mặt sợ hãi và khẩn trương. Bá tánh ngoài hoàng thành đều quỳ rạp dưới đất, cầu xin trời cao tha thứ.
Tuy rằng bọn họ không biết, sao lại đắc tội trời cao.
Nhìn màu đen u tối, Tần Cẩn Thần đột nhiên nắm chặt vạt áo nơi ngực. Cổ sư bên cạnh thấy thế cả kinh, thấp giọng hô: "Bệ hạ!"
Tần Cẩn Thần mím chặt môi, hơi run rẩy, chậm rãi nói: "Không biết vì sao, trẫm đột nhiên cảm thấy tâm rất đau."
"Bệ hạ, ngài phải bảo trọng long thể!" Cổ sư dặn dò.
Lạc Đô, Mộ phủ.
Hắc ám, bao trùm Mộ phủ vào trong.
So với hỗn loạn bên ngoài, Mộ phủ có vẻ trật tự hơn nhiều. Người hầu đều dựa theo quản gia phân phó đi thắp nến, xua tan ít hắc ám. Sau đó thì trật tự trở về phòng mình chờ.
Chờ cái gì, bọn họ cũng không biết.
Nhưng, tính ra tốt hơn so với khủng hoảng.
Một mình Mộ Hùng ngồi lên xích đu trong viện, nhìn lên bầu trời đen nhánh. Cảm giác nặng trĩu này, ép tới ông cơ hồ không thở nổi.
Một cảm giác đau đớn quanh quẩn ở tim ông, không vứt đi được, khiến ông hoàn toàn mất hết hứng thú với mọi thứ.
Ngu quốc, phân viện Dược Tháp.
Phân viện Dược Tháp lâm vào hắc ám, một số Đan sư đang đắm chìm trong phòng luyện đan, không biết biến hóa bên ngoài.
Hai người Thương Tử Tô và Mai Tử Trọng đứng sóng vai nhau dưới mái hiên, tập trung nhìn bầu trời đen, giữa mày đều có chút ngưng trọng.
"Sư huynh, vì sao muội cảm thấy có chuyện không tốt phát sinh?" Thương Tử Tô nhẹ giọng.
Mai Tử Trọng mím chặt môi, ánh mắt có chút lo lắng: "Không biết tình huống nhóm Khinh Ca thế nào, có thuận lợi hay không."
Thương Tử Tô mím môi, siết thành nắm dưới cổ tay áo.
Nhị đẳng quốc, biên cảnh Vũ quốc.
Hai người một nam một nữ đột nhiên bị bầu trời hắc ám ngăn trở đường đi. Bọn họ dừng lại trên núi, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời.
Đột nhiên, nam nhân kinh hoảng nhìn về phía nữ nhân: "Liên Dung, sao nàng lại khóc?"
Mộ Liên Dung sửng sốt, theo bản năng vuốt gương mặt mình, hỏi: "Ta khóc sao?" Đầu ngón tay nàng dính lấy nước mắt. Cảm giác ướt đẫm này, khiến nàng xác định trượng phu nói.
"Tiết Kiều, thiếp không biết vì sao, lòng đột nhiên thấy đau." Mộ Liên Dung lau nước mắt trên má, ngước mắt nhìn hắn.
Dáng vẻ của Mộ Liên Dung, khiến Tiết Kiều đau lòng.
Hắn ôm chầm lấy vai Mộ Liên Dung, ôm vào lòng mình, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, mọi việc có ta. Phỏng chừng là do hôm nay đột nhiên thay đổi, nên mới làm nàng đau lòng. Ta nghe nói cảm xúc thai phụ sẽ trở nên đa sầu đa cảm, đoán chừng chắc là nàng bị vậy đấy."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mộ Liên Dung bi thương mới hơi hòa hoãn lại, lộ ra một tia nhu tình.
Nàng tin trượng phu giải thích, mang theo nụ cười ngọt ngào và mong chờ nhìn xuống bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
Tiết Kiều nắm lấy tay nàng, nhẹ đặt lên bụng nhỏ. Nơi đó đang thai nghén ra một tiểu sinh mạng. Đó là huyết mạch thuộc về Mộ gia, cũng thuộc về Tiết gia, đại biểu kết tinh cho tình yêu hai người.
Biên giới Địch quốc và Vũ quốc gập ghềnh chênh vênh, đội ngũ hơn trăm người dung nhập vào cảnh sắc. Bọn hắn như sói lang, an tĩnh phủ phục, điều chỉnh hô hấp xuống rất thấp.
Dù ai đi qua bọn họ, cũng sẽ không phát hiện ra họ.
"Mặc đội, đã tới." Bóng đêm đột nhiên xuất hiện ít quang mang xanh mượt trước mặt, một Long Nha Vệ thấp giọng nhắc nhở bên cạnh Mặc Dương.
Mặc Dương sửng sốt, lấy lại bình tĩnh.
Vừa rồi ở trước mắt kia, hắn cư nhiên thất thần? Đây là chuyện chưa từng phát sinh qua.
Chỉ là vừa rồi hắn cảm thấy phập phồng không yên. Cảm giác không hiểu ra sao này, khiến hắn xuất hiện hoảng hốt nháy mắt.
Hắn nhắm mắt, một lần nữa điều chỉnh cảm xúc mình. Khi mở mắt ra, đôi mắt đã khôi phục như trước. Khi con mồi tiến vào vòng phục kích, hắn ra lệnh một tiếng: "Gϊếŧ!"
Hai trăm Long Nha Vệ, nháy mắt dốc hết toàn bộ lực lượng, giao chiến với Độc Giác Lang.
Hầu như chỉ trong khoảnh khắc, bầy Độc Giác Lang được xưng là mạnh mẽ hung ác nhất vùng này, đã toàn quân bị diệt. Tứ tung ngang dọc nằm trong bụi cỏ hắc ám.
Nhóm Long Nha Vệ nghiêm chỉnh quét dọn chiến trường, đào thú hạch, rửa sạch thi hài.
Sau khi mọi việc chấm dứt, mới tập kết đến bên Mặc Dương.
"Mặc đội, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Một tiểu đội trưởng Long Nha Vệ hỏi.
Mặc Dương hơi trầm mặc, mới nhíu mày nói: "Đi Thiên Đô!"
Thiên Đô!
Vẻ mặt nhóm Long Nha Vệ kinh hỉ, bọn họ biết ai ở Thiên Đô.
Có thể đi theo Tiểu tước gia chinh chiến tứ phương, chính là vinh quang lớn nhất của bọn họ.
Quyết định này, khiến hai trăm Long Nha Vệ đều hưng phấn.
Thiên tượng đột biến, không ảnh hưởng đến tâm trạng Long Nha Vệ. Bọn họ chỉ để ý Tiểu tước gia, về phần chuyện khác, không liên quan đến họ.
Thánh Nguyên đế quốc, tổng viện Dược Tháp.
Trong phòng luyện đan, mùi dược hương vốn nồng đậm phiêu ra, đột nhiên 'bụp' một tiếng. Khói đen tỏa ra từ đỉnh đan lô, mùi dược hương cũng bị cháy khét thay thế.
Thất bại!
Chu Linh nhăn mày, thở dài trong lòng.
Tiểu dược đồng bên cạnh nàng cũng ảo não nói: "Sao lại thất bại được? Đây rõ ràng là phải thành rồi!"
Lời nàng nói, khiến Chu Linh khẽ mím môi.
Tiểu dược đồng dọn dẹp xong đan lô, rồi chuẩn bị đi lấy dược liệu mới để luyện chế lại lần nữa.
"Đồng nhi, hôm nay đến đây thôi." Chu Linh ngăn nàng.