Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Hừ, đúng là biết trốn!"
Kinh hỉ trong ánh mắt khi lần đầu nhìn thấy Mộ Khinh Ca qua đi, Lam Phi Nguyệt không nhịn được cười lạnh.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, quét một vòng sau lưng Lam Phi Nguyệt. Ngoại trừ đệ tử Lam gia, hình như cũng không có ai... Từ đã! Không đúng!
Mộ Khinh Ca tập trung nhìn, thấy người Lam gia hình như nhiều hơn một ít.
Thời điểm tiến vào không gian thí luyện, nhân số tứ đại gia tộc đều là một trăm người. Mà hiện giờ đi theo sau Lam Phi Nguyệt không chỉ một trăm người, còn nhiều thêm bốn mươi người!
'Những người này là ai?' Đôi mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia u quang, ngửi ra một tia bất thường.
"Lam cô nương tìm ta?" Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc cười.
Ánh mắt Lam Phi Nguyệt lạnh băng, gương mặt cao ngạo: "Đương nhiên tìm ngươi, đây chính là mục đích duy nhất ta tiến vào không gian thí luyện. Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta sẽ tìm lệnh bài gì đấy."
Khương Ly đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, hạ giọng nói: "Lam Phi Nguyệt này lai giả bất thiện! Xem ra chúng ta đoán không sai."
Lúc này, Lam Phi Nguyệt rốt cuộc thấy được người đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca. Tròng mắt nàng ta co rụt lại, nhíu mày nói: "Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm các ngươi vì sao cũng ở đây?"
Không biết là vừa khéo, hay là ý trời.
Sau khi nàng ta dứt tiếng, lại có thêm mấy đội nữa đột ngột xuất hiện ở vùng đất Thần Di, tới chỗ bọn họ.
Người đột nhiên xuất hiện, bỗng thấy có nhiều người như vậy, phần lớn đều giật nảy mình, thiếu chút rút binh khí mình ra.
Mộ Khinh Ca lạnh nhạt đảo mắt qua, con ngươi tối sầm lại.
Đúng là không ngờ, ba nước nhị đẳng quốc, cộng thêm đám người Cảnh Thiên cũng tới rồi. Nhưng mà trong đội ngũ Cảnh gia, nàng không nhìn thấy mấy nữ tử Hoa gia tranh cãi với nàng lúc trước.
Vậy là cơ hồ những người tiến vào không gian thí luyện, đều đã đến đông đủ.
Giai đoạn cướp bóc, cũng có khả năng tùy thời bắt đầu.
Người đột nhiên xuất hiện khiến Lam Phi Nguyệt lạnh mắt xẹt qua một tia không vui. Theo nàng ta thấy, người ở đây quá nhiều, chỉ biết vướng chân vướng tay.
"Ta muốn giải quyết ân oán cá nhân với Mộ Khinh Ca, kẻ không liên quan thì lui ra sau!" Lam Phi Nguyệt gọn gàng dứt khoát nói.
Trong mắt Khương Ly nổi lên nghi hoặc, nói thầm: "Là ai cho nàng ta tự tin lớn như vậy? Chẳng lẽ nàng ta đã quên chuyện xương máu đã trải qua?"
"Bên nàng ta có thêm mấy chục người." Mộ Khinh Ca nhỏ tiếng.
Được Mộ Khinh Ca nhắc nhở, tròng mắt Khương Ly hơi co lại, lập tức soi xét trận doanh Lam gia.
Nhưng rất nhanh, người Nhung quốc như xem kịch vui, lui về sau mấy bước. Kẻ dẫn đội, ôm quyền nói với Lam Phi Nguyệt: "Lam tiểu thư muốn giải quyết ân oán cá nhân với Mộ tiểu tước gia, chúng ta dĩ nhiên sẽ không can thiệp. Nhưng mà trên người Mộ tiểu tước gia khẳng định có lệnh bài, vậy lệnh bài..."
Hắn không nói hết lời, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.
Trái lại không tính là gì, dù sao mấy nước có tư cách tiến vào tranh đoạt, mục đích cuối cùng chính là lệnh bài.
Cho dù không có Lam Phi Nguyệt, bọn chúng đơn độc gặp Mộ Khinh Ca, cũng sẽ ra tay tranh đoạt.
"Ta không cần lệnh bài." Lam Phi Nguyệt khinh thường nói. Ngụ ý là, ai thích thì cầm.
Kẻ dẫn đầu Nhung quốc hơi mỉm cười, lui ra sau một bước.
Nhung quốc, đã đứng ngoài cuộc. Vô luận kế tiếp phát sinh chuyện gì, đối với bọn chúng đều chỉ là xem trò hay mà thôi.
Huống chi ở Lâm Xuyên, Mộ Khinh Ca suất lĩnh đội ngũ tam đẳng quốc, một đường kiêu ngạo thẳng tiến. Hiện tại có người nguyện ý ra mặt giáo huấn, bọn chúng cớ sao không vui vẻ đây?
Nhung quốc rời khỏi, Vũ quốc cũng lui ra theo mấy bước, kéo ra khoảng cách.
Dư lại Địch quốc, người dẫn đội từng gặp mặt Mộ Khinh Ca một lần, hơi có hảo cảm với nàng. Nhưng tự hỏi xong, hắn cũng mang người Địch quốc thối lui ra ngoài.
Lam Phi Nguyệt treo cờ 'ân oán cá nhân', giữa giao tình của họ với Mộ Khinh Ca, quả thực không tiện xuất thủ. Huống chi cho dù bọn họ cố ý giúp, người ta cũng không nhất định cần.
Cân nhắc, người nhị đẳng quốc đều thống nhất lựa chọn, không tranh vào vũng nước đục này.
Nhị đẳng quốc, Lam Phi Nguyệt trưng lên một mặt đắc ý. Ánh mắt nàng ta dời về phía Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm, còn có Cảnh Thiên.
'Chỉ cần ba gia tộc này không nhúng tay, hôm nay chính là ngày chết của Mộ Khinh Ca!' Đáy mắt Lam Phi Nguyệt chiết ra một tia hung ác.
Triệu Nam Tinh tiến đến sau lưng Mộ Khinh Ca, thấp giọng hỏi: "Cứ tùy ý nàng ta vậy sao?"
Mộ Khinh Ca mím môi không nói.
Lam Phi Nguyệt dám làm thế, tự nhiên có chuẩn bị mà đến. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ xưa đến giờ, bao phủ nội tâm Mộ Khinh Ca. Thực lực của nàng bây giờ không thể so đấu với nội tình tứ đại gia tộc, huống chi trong đó còn có bóng dáng Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp?
"Các ngươi cũng tách ra đi." Suy tư trong lòng một lát, Mộ Khinh Ca chém đinh chặt sắt nói với Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.
Đồng thời, nàng chuyển mắt nhìn qua Khương Ly.
Nhưng Khương Ly biết nàng muốn nói gì, trực tiếp mở miệng cắt ngang: "Ngươi bảo họ rời đi, ta không ý kiến. Nhưng ngươi đừng nghĩ đuổi ta đi, ta vì ngươi mới vào đây đấy."
Khương Ly nói, khiến Mộ Khinh Ca có chút động dung: "Ngươi không cần như thế."
Khương Ly lại cười: "Nếu hôm nay đổi lại có kẻ gây phiền toái cho ta, ngươi sẽ tách ra à?"
Một câu, làm Mộ Khinh Ca á khẩu không trả lời được.
Bởi vì nếu đụng phải tình huống đó, nàng chắc chắn lựa chọn giống Khương Ly. Nếu nàng không thể thuyết phục mình, thì sao có thể thuyết phục người khác?
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể thấp giọng một câu: "Tự mình cẩn thận, tình huống không ổn thì bóp phù rời đi."
"Ừm." Ánh mắt mỉm cười của Khương Ly nhiễm thêm mấy phần ngưng trọng.
"Khinh Ca, đệ định để cho chúng ta làm đào binh sao?" Triệu Nam Tinh rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng. Giọng nói hắn đã mang theo điểm tức giận, tựa hồ rất tức giận với lời Mộ Khinh Ca nói với họ.
Phượng Vu Phi cũng mặt lạnh, không làm theo Mộ Khinh Ca sắp xếp.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi đảo qua bên Lam gia, nói: "Đây không gọi là đào binh, đây là chiến lược dời đi."
"Đừng nói nữa! Tóm lại, ta thân là sư huynh, bất kể thế nào cũng phải kề vai chiến đấu với đệ, đệ đừng mơ đuổi ta đi!" Ngữ khí Triệu Nam Tinh kiên định.
Phượng Vu Phi cũng nói: "Ngươi còn phải đi tìm Mộc Dịch giúp ta. Mắt thấy hy vọng sắp đạt thành, sao có thể để kẻ khác muốn mạng ngươi được?"
"Các ngươi..." Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng lại chảy xuôi sự cảm động ấm áp.
Nàng có thể cảm nhận được uy hiếp đến từ Lam gia, nàng không tin ba người này không cảm thụ được. Nhưng bọn họ ở trước mặt kẻ địch mạnh, vẫn dứt khoát kiên quyết đứng bên cạnh nàng, cùng tiến cùng lui.
Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca quét về phía Long Nha Vệ. Ba trăm người, trên mặt mỗi người đều cương nghị tuyệt quyết. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới lùi bước, chỉ nghĩ tới phải chiến đấu thế nào, bảo vệ Mộ Khinh Ca!
Khóe môi Mộ Khinh Ca cong lên, đáy lòng tràn ra cỗ hào hùng, mang theo khí thế nghĩa bạc vân thiên (*). Tựa hồ trước mặt không phải nhân vật lợi hại, không thể đánh bại nàng!
(*) Nghĩa bạc vân thiên: tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn, tương tự với "nghĩa khí ngút trời".
Tâm cảnh Mộ Khinh Ca biến hóa, không làm Lam Phi Nguyệt chú ý tới. Nàng ta chỉ nhìn ba người dẫn đội của ba gia tộc khác, thấy bọn hắn đều hờ hững đứng đấy, không vui nói: "Thế nào? Ba người các ngươi đều muốn nhúng tay?"
Hoa Cầm Tâm cười nhạo một tiếng, đứng ra nói Lam Phi Nguyệt: "Lam Phi Nguyệt, hiện tại chính là hội Lâm Xuyên, không phải thời điểm ngươi giải quyết cá nhân."
Người khiêu khích nàng ta đầu tiên cư nhiên là Hoa Cầm Tâm?!
Ánh mắt Lam Phi Nguyệt lạnh lẽo quét đến, biểu tình kiêu căng: "Ngươi là thứ gì? Cũng xứng giáo huấn ta?"
"Ngươi!" Thái độ Lam Phi Nguyệt, khiến thần sắc Hoa Cầm Tâm biến đổi: "Lam Phi Nguyệt, ngươi đừng có quá mức! Ngươi thật đúng là tự cho mình thành phượng hoàng Ly cung sao? Chỉ là một con gà rụng lông bị Thánh Vương bệ hạ ghét bỏ thôi!"
"Ngươi tìm chết!!!" Ánh mắt Lam Phi Nguyệt trở nên hung ác vô cùng. Giơ tay lên, ngân quang xẹt qua. Khí thế sắc bén lao thẳng tới Hoa Cầm Tâm.