Edit: Diệp Lưu Nhiên
Vấn đề này, không ai có thể trả lời.
Mộ Khinh Ca tò mò là, "Đệ và Khương Ly từ thảo nguyên Kính Tượng đi ra, tiến vào Huyết Ma cốc vẫn chưa bị công kích. Vì sao Huyết Ma chỉ đơn độc công kích vào mọi người?"
"Cái này ta cũng không biết. Nhưng mà có thể xác định, chúng ta chưa làm gì, Huyết Ma đã trở nên xao động nhào tới chúng ta." Triệu Nam Tinh buông tay nói.
"Có phải bởi vì chúng ta tụ tập nhiều người không. Huyết khí quá nặng mới khiến Huyết Ma chú ý? Nếu quái vật kia gọi là Huyết Ma, vậy hẳn tương đối mẫn cảm với huyết khí nhỉ?" Phượng Vu Phi phỏng đoán.
Nàng vốn thuận miệng nói, lại khiến ba người Mộ Khinh Ca dời mắt tập trung nhìn nàng.
"Sao vậy?" Phượng Vu Phi hoảng sợ.
Khương Ly nghiêm túc nhìn nàng: "Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý!"
Hai người đi so huyết khí, chắc chắn là kém hơn trăm người rồi. Huyết Ma không công kích bọn họ cũng là đương nhiên.
"Thời gian nơi này hình như trôi rất chậm." Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn chân trời khe hở giữa tán cây, đột nhiên nói.
Nàng nói, khiến những người khác chú ý.
Khương Ly cũng nói theo: "Thời điểm chúng ta từ cấm địa hoàng cung đi vào là buổi sáng. Sau đó ta và Khinh Ca dừng ở trong thảo nguyên Kính Tượng, đi rất lâu mới ra, lúc ấy thời gian hẳn là tới trưa rồi. Sau đó lại xâm nhập vào Huyết Ma cốc gặp được mọi người, đi đường rất dài. Dựa theo cước trình chúng ta mà suy đoán, hiện tại hẳn là đã về đêm rồi..."
Nhưng mà...
Mọi người nhìn ánh sáng màu lam thuần tịnh trên bầu trời xuyên qua khe hở tán cây, dường như dừng lại.
Nhưng lúc này, hiển nhiên không thể thuyết phục mọi người.
"Huyết Ma cốc... Huyết Ma cốc..." Mộ Khinh Ca nhẩm lại, suy tư.
"Làm sao vậy?" Khương Ly nghi hoặc hỏi.
Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Chúng ta tiến vào Huyết Ma cốc, cũng không phải sơn động, vì sao sẽ bị hắc ám vô tận vây quanh? Hơn nữa là chui ra từ sơn động. Nếu Huyết Ma cốc là hang động lớn, trực tiếp gọi là Huyết Ma động chẳng phải được rồi sao? Sao lại gọi là cốc."
Mộ Khinh Ca hình như đang rối rắm chuyện tên gọi địa điểm trong không gian thí luyện.
Nhưng trên thực tế, cẩn thận ngẫm lại, thì có thể nghe ra ý nàng nói. Nàng không rối rắm địa danh, mà là bản chất của không gian thí luyện.
Cực kỳ đường đột, không hề có tính nối liền nào.
Triệu Nam Tinh im lặng một hồi, nói: "Hiện tại nghĩ nhiều vô dụng. Nếu như khắp nơi đều cổ quái, vậy rừng Ngô Đồng chẳng phải nơi hiền lành gì. Chỉ là không biết trong khu rừng cổ thụ, ẩn chứa nguy cơ bẫy rập thế nào."
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, nheo hai mắt lại: "Đây còn là khu vực an toàn. Vậy những nơi bị liệt vào cấm địa không cho phép tới gần, thì sẽ hiểm ác thế nào?"
"Không phải ngươi muốn xông vào đó chứ?" Hai mắt Khương Ly sáng ngời, nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, cười nói: "Trông mặt ngươi như không định khuyên ta đừng mạo hiểm vậy."
"A!!!"
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi truyền ra.
Thanh âm sợ hãi, phá toang mà đến.
Mọi người ngồi nghỉ dưới đất đều đứng dậy hết, lập tức tiến vào tình trạng báo động.
Bốn người Mộ Khinh Ca cũng đứng lên khỏi mặt đất, ngửa đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh.
Bỗng chốc, nhưng tán cây an tĩnh chợt mãnh liệt xôn xao. Giữa khe hở tán xây xuất hiện mây đen u ám, che đậy bầu trời.
"Bên kia xảy ra chuyện gì?" Triệu Nam Tinh mở miệng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, nhìn thấy khu rừng xuất hiện bóng người.
Lập tức trào ra mấy chục người không muốn sống chạy tới hướng bọn họ. Nét mặt bọn hắn hoảng sợ, giống như phía sau có ác ma đuổi theo.
"Hình như là người Cảnh gia!" Khương Ly mắt sắc nhận ra quần áo trên người bọn hắn.
"Còn có người chúng ta!" Phượng Vu Phi nói ngay sau đó.
Quả nhiên những người xông tới, quần áo không thống nhất, hình như là người từ các thế lực khác nhau. Trong đó phần lớn là người mặc trang phục Cảnh gia.
Cảnh Thiên từng có liên quan đến Mộ Khinh Ca cũng ở trong đó.
Một bộ phận là người mặc y phục Long Nha Vệ, còn có tinh anh Ly quốc Ngu quốc.
Trong nhóm người có bảy tám thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, quần áo các nàng mặc là Hoa gia.
Giờ phút này trong nhóm người, thần sắc người Cảnh gia và Hoa gia kinh hãi hoảng sợ. Người Ly quốc và Ngu quốc cũng sắc mặt trắng nhợt chạy trốn về phía này, vừa nhìn ra sau.
Mộ Khinh Ca tập trung nhìn, người cản phía sau cư nhiên là Long Nha Vệ của nàng!
Mà phía sau Long Nha Vệ có cuồng phong lướt qua, bóng dáng truy đuổi mọi người rốt cuộc bại lộ.
"Đó là quái vật gì!"
Thấy rõ thứ truy đuổi, Triệu Nam Tinh không nhịn được thất thanh hô.
Mà Mộ Khinh Ca lại nhìn chằm chằm Long Nha Vệ, trong mắt suýt phun ra lửa!
...
Hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên đứng trong cung điện của hắn, đứng ngồi không yên.
Cửa vào không gian thí luyện đã đóng nửa ngày, hiện giờ không ai rời khỏi. Không biết tình huống bên trong sao rồi.
Nếu có cao thủ Linh Động Kỳ lẻn vào, đúng là âm mưu nhằm vào Mộ Khinh Ca. Vậy nếu, Mộ Khinh Ca bởi vậy mà bị thương gì, thậm chí chết, vậy hắn...
Nghĩ đến khả năng này, bàn tay Hoàng Phủ Hạo Thiên giấu dưới tay áo hơi run lên, sắc mặt trắng bệch.
Hắn căn bản không dám đối mặt với lửa giận của Thánh Vương bệ hạ, Hoàng Phủ gia chỉ sợ rằng sẽ vì vậy mà chôn vùi!
"Người tới!" Hắn đột nhiên hô lớn.
Rất nhanh, thống lĩnh cấm vệ quân xuất hiện trước mặt hắn.
"Lập tức dẫn quân đội bao vây dịch quán Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp, bắt Thái Sử Cao, Hắc Mộc, Lâu Huyền Thiết lại cho trẫm!" Hoàng Phủ Hạo Thiên phát lệnh thiên tử.
Thống lĩnh cấm vệ quân lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Hoàng Phủ Hạo Thiên lại nói: "Cung phụng Lục ở đâu?"
Hắn vừa dứt tiếng, ở góc cung điện dần hiện ra bóng người.
Nhìn thấy hắn, thần sắc Hoàng Phủ Hạo Thiên thêm mấy phần cung kính. Hắn nói với cung phụng Lục: "Cung phụng Lục, Lam gia cả gan làm loạn, sợ là sẽ chọc giận Thánh Vương bệ hạ. Mong mấy vị cung phụng ra mặt, giúp trẫm gây áp lực cho Lam gia."
Sau đó, hắn kể lại khái quát mọi chuyện trải qua.
Cung phụng Lục nghe xong, nhíu mày: "Thật sự đáng giá vì một đứa nhóc tam đẳng quốc, mà gây động tĩnh lớn như vậy?"
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười khổ: "Cung phụng Lục, vị Mộ tiểu tước gia này có quan hệ không bình thường với Thánh Vương bệ hạ. Thánh Vương bệ hạ đã đích thân mở miệng bảo Hoàng Phủ gia ta âm thầm chiếu cố. Hiện giờ nếu hắn chết trong không gian thí luyện, sợ là toàn bộ Hoàng Phủ gia ta sẽ gặp xui xẻo."
"Lão Thất từ Ly cung có truyền đến tin tức gì không?" Cung phụng Lục nhàn nhạt hỏi.
Hoàng Phủ Hạo Thiên thở dài nói: "Ly cung khó lên, hiện tại cung phụng Thất còn chưa truyền đến tin tức. Nhưng bất kể thế nào, để tránh sau này Thánh Vương bệ hạ giận chó đánh mèo, Hoàng Phủ gia ta vẫn phải làm chút chuyện."
Cung phụng Lục trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta đã biết." Nói xong, biến mất tại chỗ.
Sắp xếp mọi việc xong, Hoàng Phủ Hạo Thiên cảm thấy trong lòng hơi ổn lại.
Nhưng, vẫn lo lắng tình huống không gian thí luyện.
Sau nửa canh giờ, Hoàng Phủ Hoán được cung phụng Thất dẫn trở về hoàng cung.
Đáy mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên sáng ngời, vội tiến lên hỏi: "Thánh Vương bệ hạ nói thế nào?"
Sắc mặt cung phụng Thất rất kém: "Chúng ta căn bản không gặp được Thánh Vương bệ hạ."
"Cái gì!" Hoàng Phủ Hạo Thiên đại kinh thất sắc.
Hoàng Phủ Hoán nghĩ nghĩ, thần sắc trong mắt lo lắng nồng đậm nhìn phụ hoàng mình: "Phụ hoàng, con nghi ngờ Thánh Vương bệ hạ căn bản không ở Lâm Xuyên."
Tròng mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên co rụt lại, khó tin nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán.
Hoàng Phủ Hoán nói tiếp: "Thử nghĩ, nếu ngài ấy còn ở Lâm Xuyên, ở Thiên Đô, ở Ly cung, vậy sao phải bảo Hoàng Phủ gia âm thầm chiếu cố Mộ tiểu tước gia? Lão nhân gia ngài tự mình chiếu cố chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, lần này con và cung phụng Thất đến Ly cung, cũng không thấy hắc hầu đại nhân."
Mỗi một câu của hắn, khiến luận chứng Thánh Vương bệ hạ không có ở đây là sự thật.
Nhưng sự thật này, đối với bọn họ bây giờ mà nói, là điều không hy vọng phát sinh nhất...