Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thứ này diện mạo xấu xí, vóc dáng như khỉ. Mặt nhọn và đôi mắt như nắm tay trẻ con, phình ra gớm ghiếc. Răng nanh nhọn hoắt nhe ra, tứ chi khô quắt, bụng to như quả bóng, có thể thấy rõ xương sườn. Trên lưng mọc cánh xương rét lạnh như đao cốt. Móng tay như chủy thủ, sắc bén kiên cố.
Hơn nữa toàn thân đỏ hồng, vị trí bị Mộ Khinh Ca đánh trúng lại chảy ra mùi máu tanh hôi màu lục.
"Khinh Ca, đệ đến là tốt rồi!" Triệu Nam Tinh vui sướng nói.
Mộ Khinh Ca đánh giá liếc mắt nhìn hắn, xác định hắn không bị thương mới nói: "Sao quái vật đó lại công kích mọi người?"
Chỉ là Triệu Nam Tinh còn chưa kịp trả lời, lại có một Huyết Ma bay tới đây, cắt ngang hai người nói chuyện.
Mộ Khinh Ca lấy ra cây súng thú hạch bản cải tiến, nhắm chuẩn những Huyết Ma đó, một phát đạn bắn vỡ đầu.
Tiếng súng vang lên, chấn kinh người ra sức chống cự bốn phía.
Huyết Ma bị bạo đầu rơi vào tầm mắt mọi người, trực tiếp lọt vào vực sâu.
Lúc mọi người khiếp sợ, thanh âm lạnh buốt của Mộ Khinh Ca truyền đến: "Phân phối súng đạn cho các ngươi là để làm màu sao?"
Tám mươi chín mươi Long Nha Vệ trong đó lập tức tỉnh ngộ. Lấy súng đạn của mình ra nhắm ngay một phát vào Huyết Ma đang nhào tới.
Tiếng súng, không ngừng vang lên trong bóng đêm.
Mộ Khinh Ca một người một súng, mỗi con đều vỡ đầu.
Lập tức khiến nhóm Huyết Ma phẫn nộ, không ngừng nhào tới nàng.
Khương Ly gϊếŧ chết Huyết Ma bên người, giữ lấy áo Phượng Vu Phi bay tới chỗ Mộ Khinh Ca, dừng trên tảng đá của nàng.
Có súng đạn gia nhập, áp lực bên nhân loại được giảm bớt.
Tinh anh đến từ Ly quốc và Ngu quốc chưa từng thấy qua binh khí nào giống cái Long Nha Vệ đùa bỡn trên tay, vẻ mặt hâm mộ nhìn họ thu hoạch tính mạch Huyết Ma.
Mộ Khinh Cà vừa bắn Huyết ma, vừa đáp lời: "Muốn à?"
"Thứ tốt, ai mà không muốn chớ?" Khương Ly nói không chút uyển chuyển nào.
"Chờ rời khỏi đây, cho ngươi một cái." Mộ Khinh Ca nói xong, thấy dáng vẻ chờ mong của Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, lập tức bổ sung: "Mọi người đều có phần."
Câu trả lời này, khiến chúng nhân hài lòng.
Có phần thưởng, mọi người gϊếŧ Huyết Ma quả thực là gϊếŧ đến nhiệt huyết sôi trào.
Dần dần, mọi người cũng tỉnh táo lại từ diện mạo khủng bố của Huyết Ma. Thứ này ngoại trừ xấu xí dọa người chút, tốc độ nhanh chút, kỳ thực cũng không khó gϊếŧ.
Người có đủ năng lực, một mình có thể đối phó. Nếu người nào thực lực kém chút, thì hai người phối hợp, cũng có thể đủ tự bảo vệ mình.
"Cứ gϊếŧ vậy không phải biện pháp. Huyết Ma có vô số, chúng ta rồi sẽ bị kiệt sức. Cần phải nghĩ cách rời đi!" Triệu Nam Tinh nói với Mộ Khinh Ca.
Điểm này, dĩ nhiên Mộ Khinh Ca hiểu.
Nàng phân phó: "Triệu sư huynh, phân cho họ một ít đan dược bổ sung thể lực, linh lực. Chúng ta đi lên trước, có lẽ cửa ra ở phía trước."
Đây là chỗ tốt của đệ tử Dược Tháp, đan dược hơn người bình thường rất nhiều, không cần lo lắng lúc chiến đấu sẽ xuất hiện tình trạng tiêu hao linh lực quá mức.
Triệu Nam Tinh lập tức hành động, phân phát đan dược xuống.
Long Nha Vệ thì không cần hắn phải lo, bọn họ đều có đan dược do Mộ Khinh Ca phân phát theo định kỳ. Huống chi thân thể họ đã được cải tạo, khôi phục nhanh hơn người thường. Lấy tu vi của họ, tiêu hao không nhiều như người khác.
"Tiểu tước gia, ta tìm được lệnh bài rồi!" Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ truyền đến.
Mộ Khinh Ca ngước mắt, thấy trong tay Long Nha Vệ nhà mình là một khối lệnh bài dính máu màu lục.
Chất dịch nhờn màu lục nhỏ giọt từ tay hắn, thực sự có chút ghê tởm.
Mộ Khinh Ca thuận theo tay hắn nhìn xuống, thấy thi thể một con Huyết Ma. Bụng nó bị súng bắn nát, lệnh bài mới lộ ra từ miệng vết thương.
Long Nha Vệ kia phỏng chừng rất hưng phấn, mới không màng ghê tởm mà trực tiếp duỗi tay móc lệnh bài ra.
"Sao lệnh bài lại ở trong bụng Huyết Ma? Thế thì chẳng phải là bắt buộc gϊếŧ hết Huyết Ma, mổ bụng từng con một, mới có thể tìm được năm khối lệnh bài?" Triệu Nam Tinh nhíu mày nói.
Trong tay hắn và Phượng Vu Phi đều có bản đồ, dĩ nhiên biết ở đây có giấu năm lệnh bài.
Triệu Nam Tinh vừa nói xong, Phượng Vu Phi cũng nhíu mày: "Ai lại nghĩ ra cái nhiệm vụ tốn sức này vậy?"
"Chúng ta đều cảm thấy khó hiểu, người thả lệnh bài vào càng sẽ không làm vậy." Mộ Khinh Ca nói. Sau đó nàng phân phó bảo Long Nha Vệ cất lệnh bài đi.
Khương Ly lúc này nói: "Ta đoán lệnh bài hẳn là đặt trên một số tảng đá trôi nổi ở đây, vừa rồi có lẽ là bị Huyết Ma nuốt lầm."
Phỏng đoán của nàng tương đối đáng tin cậy.
"Vậy làm sao bây giờ?" Phượng Vu Phi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng quyết định: "Tiếp tục tìm cửa ra. Nếu có thấy lệnh bài thì cất đi, nếu không thấy thì chúng ta cũng không thiếu mấy lệnh bài này."
Đúng là hiện tại không phải thời điểm cuối cùng tranh đoạt lệnh bài.
Đến cuối, nếu bọn họ không tìm đủ lệnh bài, còn có thể đi cướp chỗ khác!
Lệnh bài có thể cướp đoạt nhau, vốn là một trong quy tắc trò chơi.
Cho nên nàng không cần phải hao phí thời gian vào năm cái lệnh bài này.
Xác định mục đích, Long Nha Vệ phân tán bốn phía, dùng súng đạn yểm hộ. Người còn lại đi dọc theo tảng đá phía trước.
Cũng không biết đi bao lâu, bọn họ rốt cuộc chui ra từ cửa sơn động.
"Đây là nơi nào?"
Hoàn cảnh mới trước mắt khiến không ít người phải ngẩng đầu quan sát.
Nơi này, là cánh rừng nguyên thủy rậm rạp. Cây cối trong rừng lớn vô cùng, phảng phất đã sinh trưởng vạn năm. Thân cây nhỏ nhất cũng phải ba người ôm vây quanh mới ôm hết được một vòng.
Kỳ quái chính là, cây cối nơi này rất đặc thù.
Cành cây thẳng tắp, ngoại trừ đỉnh cao nhất có rậm rạp tán lá, thì không có nhánh cây dư thừa.
Thân cây bóng loáng khó mà trèo lên nổi.
Nhưng dưới mặt đất, rễ cây giáp với mảnh đất, xum xuê đan chéo vào nhau.
Khu rừng không nhìn thấy điểm cuối, không ai biết rộng lớn bao nhiêu.
Người bị lâm vào Huyết Ma cốc, còn đang không ngừng bò ra từ cửa động.
Mộ Khinh Ca đứng bên ngoài, lần nữa mở bản đồ ra, cẩn thận đối chiếu hoàn cảnh để xác định vị trí nơi bọn họ đứng.
Nàng nhẹ nhàng chỉ tay lên bản đồ, thấp giọng nói: "Xem từ bản đồ, ra khỏi Huyết Ma cốc là rừng Ngô Đồng. Nơi này có giấu hai mươi tấm lệnh bài."
"Nhiều lệnh bài vậy? Chẳng lẽ do nơi này tương đối dễ dàng tìm thấy?" Phượng Vu Phi kinh ngạc nói.
"Sai!" Khương Ly lên tiếng phản bác: "Hẳn là rừng Ngô Đồng cực kỳ rộng, cho nên phải đặt nhiều lệnh bài chút."
Phượng Vu Phi cúi đầu nhìn bản đồ, quả nhiên thấy phạm vi rừng Ngô Đồng rất lớn. Cơ hồ là mười Huyết Ma cốc cộng lại mới bằng.
"Chúng ta tìm đượcbao nhiêu lệnh bài rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh trả lời: "Huyết Ma cốc có năm cái, chúng ta tổng cộng tìm được bốn cái." Ngoại trừ một tấm do Long Nha Vệ tìm thấy trong bụng con Huyết Ma, thì bốn tấm còn lại đều tìm thấy ở tảng đá.
Cũng may bọn họ nhiều người. Nói cách khác, bỏ lỡ những hòn đá đó, đoán chừng bây giờ không tìm thấy bốn tấm lệnh bài.
"Bỗng nhiên ta hiểu, vì sao không hạn chế số người tham gia vòng đấu thứ ba." Khương Ly đột nhiên nói.
Ở một vài thời điểm, nhiều người thật sự có thể quyết định mọi thứ!
"Nếu nơi này có hai mươi tấm lệnh bài, vậy chúng ta phải tốn thời gian nhất định ở lại đây." Mộ Khinh Ca cất bản đồ, nói với mọi người.
Khương Ly gật đầu.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng gật đầu theo.
"Mọi người nghỉ ngơi chút đi." Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng, chừng trăm người đều ngồi xuống vây chung quanh.
Hoàn cảnh nơi này tốt hơn nhiều so với Huyết Ma cốc, có thể khiến họ thả lỏng tâm tình một chút.
Sau khi ngồi xuống, Mộ Khinh Ca mới có thời gian hỏi tình huống bọn Triệu Nam Tinh.
"Chúng ta vừa tiến vào không gian thí luyện đã lọt vào Huyết Ma cốc. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Huyết Ma nhào tới. Người còn lại, phỏng chừng là rơi xuống chỗ khác." Triệu Nam Tinh cười khổ nói với Mộ Khinh Ca.
"Ừm." Mộ Khinh Ca gật đầu: "Đệ và Khương Ly phân tích, nơi rơi xuống có quan hệ tới thời gian đi vào trước sau. Số người còn lại, chắc là ở trong rừng Ngô Đồng này."
"Thật là kỳ quái, đây không phải cây ngô đồng, vì sao gọi là rừng Ngô Đồng?" Khương Ly ngẩng đầu nhìn về phía những cổ thụ đó, giọng điệu nghi hoặc.