Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 55: Vị hôn thê băng sơn tìm đến




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

"Liên Liên đã biết." Tần Diệc Liên một bộ dáng nhu thuận.

Đối với lời nói của Mộ Khinh Ca, nàng tựa như sẽ không phản bác một câu. Một màn này, khiến Thanh nhi trợn mắt há mồm. Trời mới biết, vị tiểu công chúa này của nàng tuy đáng yêu nhu thuận, nhưng là cũng có một mặt nghịch ngợm đấy.

Ngay cả mẫu phi của nàng Vân phi nương nương, đều không nhất định cái gì cũng nghe theo.

Vậy mà lại đối với vị hồng y công tử, thuận theo như thế.

Vị thiếu niên công tử kiêu dương liệt diễm này đến tột cùng là ai?

"Ta đưa ngươi trở về." Mộ Khinh Ca nói xong, liền đứng lên, đưa tay về phía Tần Diệc Liên.

Tần Diệc Liên bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đem tay mình đặt vào tay Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca quay người hô một câu với Thiệu mập mạp bên trong suối nước: "Mập mạp, ta rời đi một lát." Dứt lời, mặc kệ đối phương có nghe thấy không, liền mang theo tiểu công chúa và Thanh nhi đi vào rừng hoa đào.

Thiệu mập mạp được mỹ nhân vờn quanh tự nhiên thấy được một màn này, cũng nghe được Mộ Khinh Ca lúc gần đi vứt một câu.

Hắn cười ái muội, lầu bầu nói: "Hắc hắc, lão đại chính là lão đại. Cư nhiên mang theo tiểu mỹ nhân không biết từ đâu ra đi vào khu rừng nhỏ. Thì ra lão đại không chỉ thích Trường Nhạc công chúa loại hình băng sơn mỹ nhân, còn thích tiểu mỹ nhân đáng yêu nhu thuận a!"

Thiệu mập mạp tâm tư xấu xa, Mộ Khinh Ca cũng không biết.

Nàng nắm tay tiểu công chúa, dựa theo con đường trong trí nhớ, hướng tới đình bát giác từng gặp Tần Cẩn Thần đi đến.

Mộ Khinh Ca thân cao, đứng ở trong nữ tử cũng được xem là cao, hơn nữa tuổi so với Tần Diệc Liên lớn hơn chút. Vì vậy, nàng nắm tay Tần Diệc Liên, người sau cao chỉ đến bả vai nàng, ước chừng thấp một cái đầu.

Hồng y lưu loát, dắt theo hoàng sam thiếu nữ, đi dạo trong rừng đào, hình ảnh kia đích xác đẹp không sao tả xiết. Thanh nhi đi theo sau cũng nhìn đến ngây người.

Đình bát giác, đã gần trong gang tấc.

Lại rẽ một chỗ ngoặt, đi thêm mấy trượng, liền có thể đến nơi.

Nhưng trong rừng đào rậm rạp này, lại cản trở tầm mắt lẫn nhau.

Mộ Khing Ca mang theo tiểu công chúa khom người chui qua nhánh cây, còn chưa ngẩng đầu, đã thấy được vài đôi giày thêu nữ tử.

Theo hướng nhìn lên, Mộ Khinh Ca vui vẻ.

Hôm nay thế nào gặp phải đều là người quen, chẳng nhẽ hôm nay là ngày lành gì, để tất cả mọi người cùng đi phiến rừng đào này?

Bất quá, một cái ý niệm trong đầu nàng hiện lên.

Bạch Tịch Nguyệt thế nào lại đi cùng Tần Diệc Dao?

"Dao tỷ tỷ, tỷ cũng tới nơi này chơi sao?"

Đụng phải mấy người, mở miệng đầu tiên chính là Tần Diệc Liên tư tưởng đơn thuần.

Ánh mắt lạnh như băng sương của Tần Diệc Dao dừng ở cái nắm tay của Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Liên, khẽ lóe một chút, mới dời đi. Nhàn nhạt lên tiếng: "Ân."

"Tiểu tước gia!"

Nhìn thấy hồng y vô cùng quen thuộc, Ấu Hà Hoa Nguyệt sau lưng Tần Diệc Dao và Bạch Tịch Nguyệt lộ vẻ vui mừng, trực tiếp đi tới phía sau Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chuyển lên người các nàng, nhẹ gật đầu.

Ấu Hà lại gần Mộ Khinh Ca, tiến đến bên tai nàng nhẹ nói: "Tiểu tước gia, sau khi ngài rời phủ không bao lâu, Trường Nhạc công chúa liền tới tìm ngài. Biết ngài đã tới rừng đào, liền tính toán để bọn nô tỳ dẫn đường. Bọn nô tỳ thấy nàng cấp bách như thế, nghĩ thầm hoặc là có chuyện gì quan trọng, liền không cự tuyệt. Lúc ra cửa, đụng phải Bạch cô nương, nàng liền cùng đi theo."

Đơn giản mấy câu, để Mộ Khinh Ca biết nguyên nhân đám người các nàng xuất hiện ở đây.

Thì ra, không phải là trùng hợp gì. Mà những người này vốn chính là tới tìm nàng.

"Mộ ca ca, Trường Nhạc công chúa tìm huynh tựa hồ có việc, Tịch Nguyệt nghĩ, đi theo có lẽ có thể giúp đỡ được gì, liền tự mình làm chủ cùng theo, huynh sẽ không trách Tịch Nguyệt đi." Bạch Tịch Nguyệt lộ ra bộ dáng đáng thương vô tội, sợ hãi nhìn Mộ Khinh Ca.

Khoảng thời gian này, nàng khó gặp được Mộ Khinh Ca.

Hôm nay trong rừng đào, hắn tựa hồ càng thêm tuấn mỹ vô song. Dung mạo tuyệt thế kia, khiến nàng là nữ tử cũng nhịn không được kinh diễm. Chỉ đáng tiếc... là một phế vật. Nếu không, ủy thân cho hắn, trở thành nữ chủ nhân của Vĩnh Ninh Công phủ cũng rất tốt.

Bạch Tịch Nguyệt rũ xuống đôi mắt, dấu đi tâm tình trong lòng.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, không quan tâm nói: "Đương nhiên sẽ không." Nói xong, liền nhìn sang Tần Diệc Dao trực tiếp hỏi: "Trường Nhạc công chúa tìm bổn tước gia có việc?"

Thế nhưng, Tần Diệc Dao cũng không đáp lời, mà là nhìn chằm chằm Tần Diệc Liên nói: "Vĩnh Hoan ngươi vì sao ở đây?"

Tiểu công chúa chớp chớp mắt, rụt rụt bên người Mộ Khinh Ca, tựa hồ rất ỷ lại. Một màn này, rơi vào trong mắt Tần Diệc Dao và Bạch Tịch Nguyệt, tâm tư lại không giống.

Người trước, nhìn hai người thân mật, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.

Người sau, tức thì suy đoán thân phận tiểu công chúa.

Tần Diệc Liên có chút sợ hãi Tần Diệc Dao, nàng mím môi không nói. Mộ Khinh Ca đành phải thay nàng trả lời: "Nàng theo chân Hiền Vương đến đây, lúc rời ra gặp phải ta. Đang định đưa nàng đến chỗ Hiền Vương."

Tần Diệc Dao đôi môi khẽ mím, nhìn về phía Thanh nhi hỏi: "Hiền Vương ở đâu?"

Thanh nhi vội hành lễ nói: "Hồi Trường Nhạc công chúa, Hiền Vương điện hạ phía trước đang đánh đàn trong đình."

Tần Diệc Dao lập tức đối với thị vệ sau lưng nói: "Hai người các ngươi đưa Vĩnh Hoan công chúa đi tìm Hiền Vương, nếu tìm không thấy, liền đưa công chúa hồi cung."

Hai thị vệ lập tức lĩnh mệnh.

Lúc này, Bạch Tịch Nguyệt mới có chút kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Liên.

Nàng không thể tưởng được, Mộ Khinh Ca không chỉ có một vị công chúa hôn thê, lại còn kết giao rất thân với một vị công chúa khác trong cung.

Một cái phế vật, lại có thể đoạt tay như thế? Chẳng lẽ, nàng bỏ lỡ cái gì?

Bạch Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, trong mắt tâm tư di động.

Tiểu công chúa không cam lòng buông tay Mộ Khinh Ca, đi về hướng Tần Diệc Dao. Đi vài bước, nàng mới quay người hỏi Mộ Khinh Ca: "Tiểu ca ca, huynh còn không nói cho ta biết huynh là ai."

Mộ Khinh Ca cứng họng.

Đích xác, hai lần gặp mặt, hình như nàng chưa bao giờ giới thiệu qua bản thân.

"Ta là Mộ phủ Mộ Khinh Ca." Mộ Khinh Ca cười yếu ớt đáp.

"Mộ Khinh Ca?" Tần Diệc Liên quay đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh nói: "A! Ta đã biết. Huynh chính là Mộ phủ tiểu tước gia đúng hay không? Nghe nói mấy năm trước trong cung, huynh có thể khiến bách hoa nở rộ trong giá rét cùng huynh tranh diễm. Huynh là vị hôn phu của Dao tỷ tỷ đúng không."

"Vĩnh hoan, ngươi cần phải đi." Tần Diệc Dao lên tiếng đánh gãy lời tiểu công chúa. Nàng tựa hồ muốn bỏ qua ba chữ "Vị hôn phu" mang đến bối rối trong lòng.

Trước kia, chẳng phải nàng đối với chuyện này không có cảm giác nào hay sao? Vì sao hiện giờ... Rốt cuộc là vì cái gì?

Tần Diệc Liên bị bắt ngậm miệng. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, lưu luyến không rời nhìn Mộ Khinh Ca, rời khỏi tầm mắt mọi người.

Tiểu công chúa rời đi, bầu không khí trong rừng phảng phất lâm vào quỷ dị.