Edit: Diệp Lưu Nhiên
Các bá tánh thấy rõ, những binh lính ngoài cửa thành cũng kinh ngạc. Bọn họ không thấy rõ xảy ra chuyện gì, thì đã thấy thủ lĩnh bọn họ bị bay ra ngoài, quỳ rạp dưới đất không ngừng hộc máu, chỉ sợ mạng đã đi hơn phân nửa.
Mà người lão đại họ muốn giáo huấn, lại hoàn hảo không tổn hao gì cưỡi trên diễm mã, giống như chưa từng động qua.
Triệu Nam Tinh thở dài lắc đầu, dùng âm lượng chỉ có ba người nghe thấy: "Thật là muốn chết cũng không ngăn được, dám ra tay với Tiểu tước gia chúng ta? Quả thực chính là ngại mệnh quá dài!"
Vẻ mặt của hắn như đồng tình với tướng quân thủ thành, nhưng ngữ khí rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa!
Cặp mắt phượng câu người của Phượng Vu Phi nhàn nhạt lướt qua, nói với Mộ Khinh Ca: "Lẽ ra phải sớm có quan viên đứng đợi ở đây tiếp đón chúng ta. Nhưng đến nay không thấy bóng ai."
Một người một ngựa cứ vậy ở trước mặt bao người, trước mặt quân sĩ thủ thành chậm rãi vào thành.
Những binh sĩ cầm binh khí đó đều nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, lại không dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi qua tường thành thật dài, vượt cổng thành tiến vào bên trong Thiên Đô.
Tiếng vó ngựa hắc diễm phá lệ vang đội, phảng phất ở nơi xa cũng nghe thấy được tiếng chân đạp vào tim.
"Phốc... Khụ khụ..." Tướng quân kim giáp bò trên đường cái rộng mở, trái phải đường cái đứng đầy quần chúng vây xem. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn một màn này, căn bản không biết ngoài cửa thành đã xảy ra chuyện gì.
Quan trọng nhất chính là... Ai? Ai dám làm vậy? Dám đánh tướng quân thủ thành, quả thực chính là bạt tai vào mặt đế quốc!
Trong sự khiếp sợ, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy được một người cưỡi ngựa chậm rãi đi vào.
Dưới ánh sáng, người trên ngựa mà bọn họ xem thường, lại có thể cảm nhận được khí thế cường đại nhanh chóng trải rộng, khiến lòng người run rẩy.
Trong mơ hồ, bọn họ nhìn thấy người tuổi không lớn lắm, ăn mặc một bộ hồng y. Yêu dã lóa mắt, sáng rọi, phảng phất được ánh nắng mặt trời bao phủ.
Hắn cho người ta một cảm giác khinh cuồng kiệt ngạo, khiến người không dám coi khinh.
Khi nàng chậm rãi đi ra từ ngược sáng, dung mạo nàng rốt cuộc được thấy rõ.
Khuôn mặt khuynh thành họa thủy như vậy xuất hiện trên mặt thiếu niên, quả thực chính là xảo đoạt thiên công, khiến trời đất ảm đạm!
Ngay tại lúc dân chúng đế quốc bị khuôn mặt Mộ Khinh Ca làm cho kinh diễm, nàng đã sắp đi tới trước mặt tướng quân kim giáp kia, nhìn hắn từ trên cao.
Tướng quân kim giáp dường như bị đứt gãy xương cốt, quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên đầu có bóng ma bao phủ.
Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hắn thấy được khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt của Mộ Khinh Ca dưới bóng ma.
Một cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có ập vào lòng, hắn hoảng sợ hô: "Ngươi... Ngươi dám trọng thương quân nhân đế quốc! Ngươi..."
"Hôm nay ta vừa tới, đừng ép ta gϊếŧ người." Hắn nói, bị Mộ Khinh Ca lạnh nhạt đánh gãy.
Câu nói không thể hiểu nổi, không phải là nghe lời hắn.
Tướng quân kim giáp sửng sốt, cả người đau đớn khiến hắn không nhịn được thống khổ rêи ɾỉ.
Mà lúc này, Mộ Khinh Ca cưỡi hắc diễm bước qua hắn, phảng phất sự tồn tại của hắn không đáng để nàng nhìn.
Cảm giác bị bỏ lơ này khiến toàn thân tướng quân kim giáp cứng đờ, như rơi vào hầm băng.
"Ai nha nha! Bản quan mới tới chậm một chút, sao lại gây ra chuyện như vậy rồi?"
Mộ Khinh Ca chưa đi được mấy bước, một nam nhân mặc quan phục Thánh Nguyên đế quốc dẫn theo tùy tùng đột nhiên xuất hiện. Gương mặt bóng loáng chất đầy điệu cười dối trá.
Hắn mang theo người trực tiếp đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, không thèm nhìn tướng quân kim giáp dưới đất lấy một cái, cười tủm tỉm chắp tay nói: "Nói vậy vị này chính là Mộ tiểu tước gia danh chấn tam đẳng quốc đi?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua hắn, mím môi không nói.
Chỉ là cái nhìn này đã khiến cho vị quan viên kia lạnh run một cái, nụ cười cứng lại.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi liếc nhau, người trước nói: "Đi."
Phượng Vu Phi gật đầu, vung tay lên, quân đội sáu nghìn người mênh mông cuồn cuộn đi theo sau hai người, trực tiếp vào cửa thành.
Những tướng sĩ đó cho dù tu vi cao hơn, nhưng ánh mắt lạnh nhạt như băng của sáu nghìn người khiến bọn họ không dám cử động nhỏ một cái, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ. Binh khí cầm trong tay đã sớm yên lặng thu lại.
Bọn họ nhìn sáu nghìn người, trong lòng khiếp sợ không thôi, không hẹn mà lặp lại một vấn đề trong lòng: Đây thực sự là tướng sĩ đến từ tam đẳng quốc cằn cỗi kia sao?
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi mang theo người tam đẳng quốc đi tới phía sau Mộ Khinh Ca.
Một màn này khiến quan viên nghênh đón yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Khí thế những người này quá mạnh, không hợp với tưởng tượng của hắn!
'Đều nói người đến tiếp đón tam đẳng quốc, là một công việc béo bở. Mỗi lần gặp chuyện này, tổng hội không thiếu doanh thu. Sao bây giờ, rõ ràng bị ra oai phủ đầu, lại vẫn mang bộ dáng không ai bì nổi? Hơn nữa những người này nhìn qua hình như khác với những người tới từ tam đẳng quốc mấy lần trước đó!' Quan viên tiến lên nghênh đón chửi thầm trong lòng không thôi.
"Ngươi là ai?" Thanh âm thanh lãnh từ Mộ Khinh Ca rơi xuống đỉnh đầu.
Dừng vào tai quan viên như bị sét đánh.
Hắn cơ hồ theo bản năng, báo ra lai lịch mình: "Hạ quan là thị lang tứ phẩm Lễ bộ đế quốc, Cừu Cao. Phụng chỉ tới đây tiếp đón sứ giả tam đẳng quốc về dịch quán nghỉ ngơi."
Nói xong, hắn mới phản ứng lại, trong lòng kinh hãi.
Sao mình lại ngoan ngoãn phối hợp như thế?
"Cừu Cao?" Mộ Khinh Ca lặp lại tên hắn. Nở nụ cười, lạnh lùng bồi thêm câu: "Ngươi tới chậm."
Một câu bình thường chỉ như đang tự thuật, nghe vào tai Cừu Cao lại như trách cứ.
Vốn dĩ, hắn thân là quan viên Thánh Nguyên đế quốc, có thể căn bản không để ý tới cảm xúc Mộ Khinh Ca. Nhưng mà không hiểu sao, hắn lại nhìn người đến như quyền quý trong Thánh Nguyên đế quốc. Gương mặt lập tức nở nụ cười chữa cháy, liên tục xin lỗi: "Hạ quan đến chậm, mong Mộ tiểu tước gia thứ tội thứ tội!"
Thái độ khiêm tốn này ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc, càng miễn bàn đến những người hầu theo hắn và bá tánh vây xem.
Ánh mắt bá tánh đế quốc thật sự có chút nóng rực.
Mộ Khinh Ca cũng không muốn tiếp tục ở lại đường cái, làm đồ vật cho người khác ngắm nghía.
Nói với Cừu Cao: "Dẫn đường."
Hai chữ đơn giản, như mệnh lệnh không thể kháng cự.
Cừu Cao nhanh chóng xoay người dẫn đường, dẫn sáu nghìn người hướng tới dịch quán cho tam đẳng quốc. Đối với tướng quân kim giáp, thậm chí không thèm liếc nhìn.
Đánh tướng quân thủ thành đế quốc, còn có thể điềm nhiên như không việc gì rời đi, không bị trách phạt, thậm chí còn chả có trách cứ.
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp Thiên Đô.
Trong lời đồn, đương nhiên còn có Mộ Khinh Ca đánh người.
Mà Cừu Cao xưng hắn là 'Mộ tiểu tước gia' cũng được bá tánh ghi nhớ, truyền tai nhau.
"Nghe nói, lần này người tam đẳng quốc tới tham gia hội Lâm Xuyên, có một vị trong đó là Tiểu tước gia. Người kia rất tuấn tú, sợ là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Đô chúng ta cũng không thể so sánh với hắn. Chủ yếu là hắn rất lợi hại, đánh tướng quân thủ thành đến hộc máu, cũng không bị trách tội."
"Chậc chậc, tam đẳng quốc cư nhiên xuất hiện nhân tài bực này?"
"Không sai! Ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có nửa câu nói điêu!"
"Có thể đánh tướng quân gác thành đến hộc máu, rớt nửa cái mạng, xem ra thực lực vị Mộ tiểu tước gia này cũng bất phàm!"
"Có là gì? Tướng quân thủ thành cũng chỉ là tướng quân thủ thành, ngươi để hắn so với những thiên tài Thiên Đô chúng ta xem? Muốn nói luyện đan, chúng ta có đại công tử Cảnh gia. Luận tu vi, nghe nói tam thiếu Thẩm gia trước đó không lâu đã vào Tử cảnh. Lại luận mỹ mạo... Trước không nói đến đệ nhất mỹ nhân, tiểu thư Lam gia Phi Nguyệt, ngay cả Hoa gia cũng mang phong tình khác, có khi so ra còn vượt qua hắn." Có người không phục nói.