Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ta đi rồi, Nguyên Nguyên làm sao?" Mộ Khinh Ca nhịn đau, hỏi.
"Nó đã bắt đầu cắn nuốt. Chuyện kế tiếp không ai xen tay vào được. Chỉ có thể dựa vào chính nó!" Manh Manh nhanh chóng nói.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Mộ Khinh Ca rốt cuộc cắn răng một cái, lắc mình tiến vào không gian.
Tiến vào không gian, Mộ Khinh Ca lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Manh Manh và Ngân Trần nháy mắt xuất hiện hai bên trái phải nàng, lo lắng kêu: "Chủ nhân."
"Chủ nhân!"
Mộ Khinh Ca cắn răng gật đầu, nhìn cánh tay mình, lại nhìn về phía Manh Manh.
Manh Manh nhanh chóng nói: "Bát Hoang Hư Không Viêm giống như giòi trong xương. Một khi bị dính phải, sẽ rất khó loại bỏ. Hiện tại ta chỉ có thể sử dụng năng lực định thời trong không gian, tạm dừng Bát Hoang Hư Không Viêm lan tràn. Mọi thứ phải đợi tiểu tử Nguyên Nguyên kia quay về. Chỉ có lực cắn nuốt của nó mới có thể nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm."
Manh Manh lắc đầu: "Không phải. Nhưng hiện tại đối với chủ nhân thì đúng vậy."
Manh Manh nói, Mộ Khinh Ca nghe hiểu. Nói đến nói đi, vẫn là do mình quá yếu.
Đôi mắt thấu triệt Mộ Khinh Ca tối sầm, hỏi nó: "Cái gì gọi là năng lực định thời?"
"Năng lực định thời cũng có thể nói là không gian bất động. Bởi vì mảnh không gian này đã được luyện hóa qua, cho nên khí linh ta có thể hơi khống chế được thời gian trong này. Như chủ nhân biết đấy, thời gian trôi trong không gian rất nhanh. Ở không gian mấy ngày, mà bên ngoài mới một ngày." Manh Manh giải thích.
Mộ Khinh Ca gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Nàng khoanh chân, nói với Manh Manh: "Đến đây đi."
Manh Manh gật đầu, một cỗ lực lượng màu vàng nhạt nhộn nhạo tràn ra từ người nó, nhanh chóng khuếch tán không gian. Phàm là nơi bị cỗ lực lượng này tiếp xúc, đều duy trì bộ dáng trước mắt, tĩnh lặng, không nhúc nhích.
Lúc mọi thứ trong không gian đều bất động, duy nhất có động cũng chỉ có khí linh Manh Manh.
Ngoài không gian, Bát Hoang Hư Không Viêm và Nguyên Nguyên đấu đến khó phân.
Bị Mộ Khinh Ca kéo lâu như vậy, Bát Hoang Hư Không Viêm cũng bị tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa nó vốn bệnh cũ chưa lành, giờ phút này đối mặt với Nguyên Nguyên điên cuồng, đã dần bắt đầu ăn không tiêu.
"Ngươi điên rồi sao! Dị hỏa cao cao tại thượng, cư nhiên nhận nhân loại làm chủ, quả thực là mất mặt!" Thanh âm phẫn nộ của Bát Hoang Hư Không Viêm truyền đến.
Thanh âm mềm mại từ Nguyên Nguyên quát lên: "Ai cần ngươi lo! Ta cam tâm tình nguyện!"
Ầm ầm ầm!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!!!
Tiếng đánh nhau kịch liệt, không ngừng truyền ra từ Bát Hoang lĩnh.
Trận tranh đấu dị hỏa giằng co ba ngày ba đêm.
"A!!!" Bát Hoang Hư Không Viêm mạnh mẽ bùng nổ lực lượng, kíp nổ bệnh cũ, bị Nguyên Nguyên nhân cơ hội nuốt vào, phát ra tiếng kêu thê lương: "Ngươi đánh lén..."
Rầm rầm!!!
Bát Hoang Hư Không Viêm bốc cháy lên, tựa như muốn lôi kéo Nguyên Nguyên đồng quy vu tận.
Cả Bát Hoang lĩnh bị thiêu thành hư vô.
Sơn lĩnh vốn có trở thành hắc động hư vô, đột ngột xuất hiện trong dãy núi trùng điệp Ba quốc...
Bạch Cốt Yêu Diễm đột nhiên dâng lên, nhanh chóng bao bọc màn kịch đấu giữa hai dị hỏa, hình thành một quả cầu băng cực lớn. Rơi xuống không trung, ném vào hắc động hư vô.
Quả cầu băng vừa nện vào, hắc động hư vô dường như bị san bằng, không tìm được tung tích.
Bắt đầu từ hôm nay, Ba quốc không còn Bát Hoang lĩnh. Bát Hoang lĩnh đột ngột biến mất trong dãy núi Ba quốc.
Nửa tháng sau, Phục Thiên Long lại đi vào dưới chân núi Bát Hoang lĩnh. Nhìn thấy một mảnh đất bằng, không còn thấy bóng dáng Bát Hoang lĩnh.
"Này... Sao lại thế này... Bát Hoang lĩnh đâu?" Phục Thiên Long khiếp sợ nhìn mảnh đất bằng trước mắt, tìm kiếm khắp nơi, lại không thấy được.
Không thấy Bát Hoang lĩnh!
Phục Thiên Long hô lớn: "Mộ Ca!!! Mộ Ca!!!"
Thanh âm quanh quẩn giữa dãy núi, thật lâu không dừng, lại không có ai đáp lại.
Phục Thiên Long đợi ở Bát Hoang lĩnh bảy ngày bảy đêm, trước sau không chờ được Mộ Khinh Ca, cũng không tìm được chút manh mối nào. Rơi vào đường cùng, hắn đành trở về tộc trước.
Bởi vì Mộ Khinh Ca rơi xuống không rõ, hắn không trở về Ngu quốc, mà ở Ba quốc bắt đầu tìm kiếm tung tích Mộ Khinh Ca.
Trong lòng hắn kỳ vọng, kỳ vọng Mộ Khinh Ca sớm an toàn rời khỏi Bát Hoang lĩnh, mà không phải biến mất cùng Bát Hoang lĩnh. Nếu là vậy, trong lòng hắn sẽ day dứt không thôi.
Là do hắn nói cho Mộ Khinh Ca rằng Bát Hoang Hư Không Viêm tồn tại, cũng là hắn dẫn nàng tới đây.
Ba tháng sau...
Trong dãy núi trùng điệp Ba quốc, một thiếu niên mặc hồng bào yêu dã không chút để ý đi tới. Bên cạnh nàng là một đứa trẻ hồng y năm sáu tuổi, cực kỳ đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, da thịt mũm mĩm. Ngũ quan tinh xảo như tạc, không hề tỳ vết. Diện mạo này nếu nhìn kỹ, cư nhiên có năm sáu phần tương tự với nam tử, hai người nhìn qua như hai huynh đệ.
"Mẫu thân lão đại... Ai da!" Nguyên Nguyên giơ tay che đầu, vẻ mặt đau khổ ủy khuất nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca rũ mắt liếc hắn, lạnh lùng nói: "Đã nói ngươi rất nhiều lần rồi, gọi là lão đại. Thu hồi hai chữ mẫu thân đi."
Nguyên Nguyên ủy khuất bẹt miệng, khuất phục gật đầu.
"Nương... Lão đại, chúng ta bây giờ đi đâu?" Nguyên Nguyên bị nụ cười dữ tợn của Mộ Khinh Ca ép phải sửa miệng, yếu ớt hỏi.
Mộ Khinh Ca nói: "Đi chào hỏi Hổ tộc trước, sau đó về Tần quốc."
Chuyến đi tới Ba quốc có thể coi là một đoạn văn.
Nguyên Nguyên thuận lợi cắn nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm, từ trẻ sơ sinh biến thành đứa bé. Mà tay nàng dính phải Bát Hoang Hư Không Viêm cũng được Nguyên Nguyên lấy ra.
Sau khi lành thương thế, Mộ Khinh Ca cảm nhận được lá chắn thăng cấp, dứt khoát ở trong không gian đột phá bình cảnh. Từ Tử cảnh trung kỳ lên Tử cảnh hậu kỳ, cách Tử cảnh đỉnh không xa.
Nàng định trở về Tần quốc sẽ bế quan trong không gian. Lợi dụng thời gian trong không gian khác với bên ngoài, đột phá tu vi lên Tử cảnh đỉnh.
Như vậy, thời gian nàng rời khỏi Lâm Xuyên tiến vào Trung Cổ Giới lại tiến thêm một bước.
Từ trong miệng Manh Manh, nàng biết thời gian đã trôi qua ba tháng. Khi nàng ra ngoài, phát hiện không còn Bát Hoang lĩnh, cũng lắp bắp kinh hãi. Lần thứ hai cảm nhận được sự lợi hại của Bát Hoang Hư Không Viêm.
Đương nhiên, Nguyên Nguyên nhà nàng có thể nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm, chỉ có thể lợi hại hơn! Không hổ là đứng đầu bảng xếp hạng dị hỏa của Hàn Thải Thải!
Nét mặt Mộ Khinh Ca hiện lên vẻ đắc ý!
Giống như hài tử nhà mình được gia trưởng khen ngợi, đắc chí.
Đi dựa theo con đường cũ, Mộ Khinh Ca tới phạm vi Hổ tộc.
Chỉ là còn chưa chờ nàng đi vào thành trì Hổ tộc, Phục Thiên Long sớm nghe tin đã xuất hiện trước mặt nàng.
"Mộ Ca, đúng là ngươi? Ta không hoa mắt chứ?" Phục Thiên Long vô cùng khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca, dùng sức xoa mắt mình.
Sau đó ánh mắt lại rơi vào người bên cạnh Mộ Khinh Ca, Nguyên Nguyên chỉ cao ngang đùi nàng.
"Này... Đây là..." Phục Thiên Long chớp chớp mắt, nhìn kỹ diện mạo hai người, bừng tỉnh đại ngộ: "Hắn là đệ đệ ngươi à? Nhưng đệ đệ ngươi sao lại ở đây?"
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc nhìn Phục Thiên Long cư nhiên còn ở Hổ tộc, hơi mỉm cười. Nàng không giải thích lai lịch Nguyên Nguyên, mà nói: "Lần này ta tới đây là cố ý cáo từ tộc lão, cũng cảm tạ ngài lúc trước trợ giúp."
Nàng không giải thích khoảng thời gian này mình đi đâu, Phục Thiên Long và nàng ở chung một đoạn thời gian, cũng biết tính tình nàng, cho nên không truy hỏi.
Dù sao người đã trở lại, không việc gì là tốt rồi!
Nghe thấy Mộ Khinh Ca nhắc tới tộc lão, thần sắc Phục Thiên Long lập tức ảm đạm: "Tộc lão đã qua đời."
Hai mắt Mộ Khinh Ca hơi co rụt lại, đáp án này khiến nàng bất ngờ. Nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy tộc lão đích xác đã gần đất xa trời, cũng bình thường trở lại.
Nàng tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ta không kịp tiễn tộc lão đoạn đường."
Tộc lão là tuổi thọ hết, không ốm đau. Nàng còn chưa thể luyện chế ra được đan dược nghịch thiên mượn thọ, cũng bất lực với kết cục như vậy.
Ở lại Hổ tộc một đêm, ngày hôm sau, Mộ Khinh Ca và Phục Thiên Long cùng rời Hổ tộc.
Phục Thiên Long ở lại là vì tìm kiếm Mộ Khinh Ca. Nay người đã trở lại, hắn dĩ nhiên phải về Ngu quốc bồi Thủy Linh.
Sau khi rời khỏi Ba quốc, Mộ Khinh Ca cáo từ Phục Thiên Long, một mình trở về Tần quốc. Mỗi ngày nàng đều dùng linh lực lên đường, đi gấp ngày đêm. Linh lực hao hết thì Ngân Trần mang nàng đi.