Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca không trả lời vấn đề bọn họ, chỉ mang Thương Tử Tô đưa tới Triệu Nam Tinh.
Nhưng Thương Tử Tô rối gỗ lại đột nhiên nắm chặt vạt áo Mộ Khinh Ca, tựa như sợ nàng rời đi. Cặp mắt trống rỗng, bỗng sợ hãi hoảng loạn.
"Tử Tô!" Triệu Nam Tinh duỗi tay ra hơi cứng lại, trong mắt tràn ngập đau lòng.
Phản ứng của Thương Tử Tô, cộng thêm mấy người Mộ Khinh Ca tránh không nói, khiến hắn đoán ra được đáp án.
Mộ Khinh Ca cảm nhận được Thương Tử Tô ỷ lại mình, nhưng vẫn cúi đầu nói với nàng: "Thương sư tỷ đừng sợ. Có sư phụ, Mai sư huynh, Triệu sư huynh đều tới rồi, chúng ta sẽ bảo vệ tỷ. Tỷ chờ đệ, đệ giúp tỷ bắt gã tới, báo thù cho tỷ!"
Báo thù! Báo thù!
Nghe được hai chữ 'báo thù', hai mắt Thương Tử Tô phảng phất sống lại. Cặp mắt thanh lãnh vô cầu, bị thù hận lấp đầy.
Thương Tử Tô cuối cùng buông lỏng tay ra, tùy ý để Triệu Nam Tinh tiếp nhận thân thể mình. Chỉ là lúc nàng tiếp xúc đến Triệu Nam Tinh, thân thể vẫn không nhịn được sợ hãi mà hơi run rẩy.
Cảm nhận được nàng run rẩy, Triệu Nam Tinh đau lòng đến khó chịu.
Lúc này, hắn không biết nên nói cái gì an ủi Thương Tử Tô. Chỉ có thể nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói với nàng: "Mộ sư đệ, nhất định phải mang tên kia đến."
Mộ Khinh Ca mạnh gật đầu, thân ảnh biến mất trước mắt họ.
Dược Tháp và Kinh Môn vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Lâu Xuyên Bách, Mai Tử Trọng, còn có Triệu Nam Tinh đều rời khỏi vòng chiến đấu, bảo vệ chặt chẽ Thương Tử Tô.
Chỉ chốc lát, Long Nha Vệ đã đuổi tới gia nhập chiến đấu, khiến Kinh Môn liên tiếp bại lui.
"Hạ trưởng lão, nơi này không cần đến chúng ta. Chúng ta đi với ngài tìm lão già phản nghịch Hoa Thương Truật kia!" Mấy vị trưởng lão hộ tháp phân viện sôi nổi đi tới bên cạnh Hạ Vô.
Hạ Vô gật đầu, mang theo mấy vị trưởng lão đi tìm Hoa Thương Truật.
Mà lúc này, Mộ Khinh Ca đã đụng phải Kinh Vô Lệ tìm nàng khắp nơi.
"Chính là ngươi phá hư chuyện tốt của ta?" Kinh Vô Lệ khinh thường nhìn Mộ Khinh Ca.
Khuôn mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt nhìn về phía gã, nhàn nhạt nói: "Có thể lên Tử cảnh, ngươi đúng là có vốn liếng tự phụ. Đáng tiếc, hôm nay ngươi ở trong tay ta, đã định trước trở thành tang gia khuyển (chó nhà có tang)."
"Trẻ con cuồng vọng!" Kinh Vô Lệ trừng mắt, hung ác nhìn về phía nàng: "Ta muốn bắt ngươi lại, lột da róc xương, băm thành khối thịt cho chó ăn!"
Đột nhiên, một cỗ khí thế dời non lấp biển tỏa ra từ người nàng, nghiền áp tới Kinh Vô Lệ: "Có ai đã nói ngươi hay chưa, giữa Tử cảnh sơ giai và Tử cảnh trung giai, cách nhau cả hồ rộng!"
"Phốc!" Kinh Vô Lệ bị khí thế Mộ Khinh Ca nghiền áp đến phun ra búng máu.
Sắc mặt gã biến đổi, khó tin nhìn về phía nàng: "Người là Tử cảnh trung giai!"
Mộ Khinh Ca nheo mắt, khí thế trên người đột nhiên gia tăng. Ép xương cốt Kinh Vô Lệ rung động 'rắc rắc', gân xanh trên cơ bắp lộ ra, làn da cũng trở nên đỏ tím.
Gã cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ áp lực Mộ Khinh Ca, đôi mắt tràn ngập tơ máu hung ác nhìn về phía nàng.
"Ngươi cho rằng ngươi là rồng phượng?" Mộ Khinh Ca khinh miệt nói một câu. Thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trước người Kinh Vô Lệ. Dưới con mắt gã khiếp sợ trừng lớn, một quyền đánh nát cằm gã.
"Phốc!"
Kinh Vô Lệ ngửa đầu điên cuồng phun, răng vỡ nhiễm máu phun ra.
"Ngươi dám khinh nhục sư tỷ ta?"
Răng rắc!
Một tiếng nứt xương vang lên, cánh tay trái của Kinh Vô Lệ bị Mộ Khinh Ca trực tiếp gỡ xuống.
Răng rắc!
Cánh tay phải bị gỡ xuống.
Răng rắc!
Chân trái bị dẫm nát.
Răng rắc!
Đùi phải bị dẫm nát.
"A a a a!!! Ta muốn gϊếŧ ngươi!!!" Kinh Vô Lệ vạn phần thống khổ kêu to.
"Muốn xem thử độc của ta hay không?" Mộ Khinh Ca lãnh khốc câu môi, trong tay có thêm một viên đan trực tiếp nhét vào miệng Kinh Vô Lệ.
Kinh Vô Lệ đại kinh thất sắc: "Ngươi cho ta ăn cái gì?!"
"Cảm thụ cho tốt, yên tâm, không chết được." Mộ Khinh Ca nheo lại hai mắt lạnh băng, khóe miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
"A!!! A!!! Linh lực của ta!!!" Kinh Vô Lệ cảm nhận được linh lực mình nhanh chóng hạ thấp, cơ thể thống khổ như vạn kiếm gặm nhấm.
Tử cảnh, Lam cảnh đỉnh, Lam cảnh cao giai, Lam cảnh trung giai, Lam cảnh sơ giai, Thanh cảnh đỉnh,... Lục cảnh sơ giai, Hoàng cảnh đỉnh...
Nháy mắt, tu vi linh lực Kinh Vô Lệ giảm xuống tới Xích cảnh.
Thân thể gã nhanh chóng trở nên già nua, đầu tóc đen biến thành xám trắng. Làn da cơ bắp cũng co lại nhăn nheo, ánh mắt trở nên vẩn đục, giống như lão nhân già cỗi.
Nhưng hình ảnh này chỉ trong chớp mắt, huyết nhục gã nhanh chóng trở nên no đủ. Làn da trở nên đỏ sậm, dưới làn da phảng phất có côn trùng rậm rạp.
Dường như gã sung mãn, là bởi vì có liên quan đến đám côn trùng đó.
"A!!!" Kinh Vô Lệ thống khổ ngã xuống, không ngừng lăn lộn dưới đất.
Lấy tu vi Tử cảnh của gã, kỳ thật không đến nỗi bị Mộ Khinh Ca đánh đến không hề có sức phản kháng. Chỉ đổ thừa cho gã ngay từ đầu đã quá khinh địch, bị Mộ Khinh Ca chiếm tiên cơ, áp đảo khí thế khiến gã không thể phản kháng.
Hơn nữa, tu vi Mộ Khinh Ca vốn cao hơn gã, thân thể không biết mạnh mẽ hơn gã bao nhiêu lần, kết cục vẫn sẽ bị đánh cho rơi đầu.
Động tác Mộ Khinh Ca rất nhanh, cơ hồ là mấy cái đối mặt, đã tra tấn Kinh Vô Lệ đến chết đi sống lại.
Kinh Vô Lệ đã vô dụng, người Kinh Môn như đám ô hợp năm bè bảy mảng, không hề liều mạng chống cự, chỉ muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng bên ngoài có Vạn Liệt quân, bọn chúng có thể chạy trốn tới đâu?
Đám ô hợp tụ tập ở Tang Chỉ thành sau khi tiếp thu Hoa Thương Truật truyền tin, vốn muốn triển khai hành động. Nhưng đại quân Ngu quốc đã kịp thời chạy tới!
Thì ra hộ vệ được phái đi điều binh vô cùng may mắn đụng phải hướng nơi quân đội Tang Chỉ thành trú quân huấn luyện. Hắn nhanh chóng quyết định, điều những người này trở về, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Trong Dược Tháp, Mộ Khinh Ca dẫn theo Kinh Vô Lệ như chó chết xuất hiện trước mặt mọi người, trực tiếp ném gã tới trước mặt Thương Tử Tô.
"Chính là gã!" Hai mắt Triệu Nam Tinh muốn phun ra lửa, hận không thể nhào lên bầm thây vạn đoạn Kinh Vô Lệ.
Lúc này, Thương Tử Tô đờ đẫn chậm rãi đứng lên, duỗi tay nói Triệu Nam Tinh: "Cho ta thanh đao."
Triệu Nam Tinh sửng sốt, đôi mắt tràn ngập đau lòng. Nhưng vẫn như nàng mong muốn, đưa chủy thủ vào tay nàng.
Thương Tử Tô nắm chặt chủy thủ, chậm rãi đi tới Kinh Vô Lệ.
Kinh Vô Lệ cười dữ tợn, ánh mắt nhìn Thương Tử Tô vẫn mang tính xâm lược khiến nàng buồn nôn.
Thương Tử Tô đỏ mắt lên, hận ý trút xuống.
Nàng quát to một tiếng, đôi tay nắm chặt chủy thủ hung hăng cắm vào người Kinh Vô Lệ.
Nàng phát tiết la to, quỳ trên mặt đất, chủy thủ trong tay một đao rồi một đao đâm vào cơ thể Kinh Vô Lệ. Miệng vết thương phun ra máu tươi bắn lên y phục nàng, đẫm lên đôi tay nàng, trên mặt, trên tóc, đều không khiến nàng lui bước nửa phần.
Phảng phất khuất nhục trên người nàng, chỉ có thể dùng máu nam nhân này tẩy sạch.
Mấy người Mộ Khinh Ca đứng bên cạnh nàng, bốn người Vệ Kỳ cũng đi theo tới. Mọi người đều không lên tiếng, không ngăn cản nàng điên cuồng, tùy ý nàng phát tiết.
Kinh Vô Lệ đã chết, dùng phương thức gã cảm thấy khuất nhục chết rồi. Hai mắt gã mở lớn, phảng phất chết không nhắm mắt.
Thịt trên người gã đã sớm bị Thương Tử Tô đâm nát, nhưng Thương Tử Tô vẫn không dừng. Đôi tay không biết mệt mỏi tiếp tục đâm...
Giây lát, Triệu Nam Tinh rốt cuộc không nhìn nổi nhào tới ôm chặt Thương Tử Tô toàn thân đẫm máu, thấp giọng bên tai nàng: "Đủ rồi, Tử Tô. Đủ rồi, đủ rồi... Không cần bởi vì tên này, mà tra tấn mình..."
Nhưng Thương Tử Tô vẫn như cũ không nghe thấy, không ngừng lặp lại động tác trong tay.
Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng, đi qua bổ một chưởng vào Thương Tử Tô, khiến nàng ngất đi.
Triệu Nam Tinh gắt gao ôm Thương Tử Tô, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trong mắt tràn ngập cảm kích.
Mộ Khinh Ca nhìn bộ dáng thống khổ mất mát của Lâu Xuyên Bách, rốt cuộc trả lời vấn đề khi nãy của ông: "Sư phụ yên tâm, con kịp thời chạy tới."
Đúng vậy, nàng kịp thời chạy tới. Không để cho Thương Tử Tô bị thương tổn cuối cùng, xem như bảo vệ trong sạch nàng. Nhưng những khuất nhục trước đó nàng phải chịu thì không tính sao?
Chỉ là hiện tại, nàng chỉ có thể an ủi những người tự trách bởi vì Thương Tử Tô.
...
"Hoa Thương Truật! Ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Hoa Thương Truật thừa dịp hỗn loạn dẫn theo đệ tử chạy trốn, cuối cùng vẫn bị chắn ở cửa Tàng đan tháp...