Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đôi mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe lãnh mang, trở nên sắc bén.
Hôm nay...
Mộ Khinh Ca thầm tính toán, trong lòng đã có quyết định.
"Mộ Ca, huynh mau chạy đi cứu Thương sư tỷ đi!" Đột nhiên Vệ Kỳ bỗng đứng dậy, nói với Mộ Khinh Ca.
Thương Tử Tô?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại, nhanh chóng quét một vòng đám người, quả nhiên không thấy Thương Tử Tô.
"Tỷ ấy bị sao?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi. Trong lòng ẩn ẩn dâng lên dự cảm không tốt.
"Tỷ ấy bị kẻ xấu cấu kết với Hoa Thương Truật bắt đi. Nếu còn không chạy đến, chỉ sợ..." Vệ Kỳ sốt ruột, hai tay rũ xuống nắm chặt.
Hắn lo lắng cho an nguy Thương Tử Tô, lại tức mình vô lực cứu người.
Mộ Khinh Ca trừng hai con ngươi, sát ý lạnh lẽo thấu xương tràn ra mắt.
Vù --!
Cửa lớn dường như bị trận gió mãnh liệt mở ra.
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, bọn họ đóng lại cửa lớn, canh giữ bên ngoài.
Mộ Khinh Ca vừa mới đi, Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng hôn mê cũng ho khan hai tiếng, chậm chạp tỉnh lại.
Hai người tỉnh lại, ánh mắt bốn người Vệ Kỳ sáng lên.
"Lâu đại sư, Mai sư huynh hai người tỉnh rồi!" Vệ Kỳ nhanh chóng lên tiếng.
"Tử Tô... Tử Tô..." Lâu Xuyên Bách vừa tỉnh là lo lắng Thương Tử Tô bị bắt đi.
Vệ Quản Quản cũng nhanh nhảu nói: "Lâu đại sư, Thương sư tỷ sẽ không sao. Mộ Ca đã đi cứu tỷ ấy rồi."
"Cái gì! Nàng... Đệ ấy tới?" Mai Tử Trọng mạnh mẽ chống người dậy, khiếp sợ nói.
Vệ Quản Quản dùng sức gật đầu: "Không chỉ có Mộ Ca tới, Triệu sư huynh cũng tới, nghe nói còn có trưởng lão tổng viện cũng tới. Mộ Ca cho chúng ta ăn giải độc đan, chúng ta không sao."
Nhưng không tận mắt nhìn thấy Thương Tử Tô không sao, ông cũng không thể chân chính an tâm.
...
'Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu?'
Mộ Khinh Ca liều lĩnh phóng linh thức tìm kiếm tung tích Thương Tử Tô. Phàm là nơi không có người đều bị nàng trực tiếp bài trừ. Những nơi có người nàng sẽ nhanh chóng chạy đến, không thấy thì lập tức quay đầu, không dám chậm trễ một phút một giây.
Đột nhiên ánh mắt nàng ngưng lại, giận tái mặt, nhanh chóng chạy đến khu nhà ở của đệ tử cách đó không xa.
Trong phòng, y phục Thương Tử Tô bị xé thành mảnh nhỏ, trên người hiện đầy dấu cắn bầm tím. Nàng tuyệt vọng nằm, không hề có sinh khí, đáy mắt tràn đầy trống rỗng và cừu hận.
Nam nhân khinh nhục nàng còn nằm lên người nàng, kéo quần nàng xuống.
"Ha ha ha ha---!"
Tiếng cười càn rỡ khiến người ghê tởm, dẫn bạo hận ý đáy mắt Thương Tử Tô.
Ngay tại thời điểm nam nhân chuẩn bị xách thương vào thẳng, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.
"Kẻ nào!" Nam nhân nháy mắt kéo quần mình, xoay người nghênh địch.
Nhưng không đợi gã thấy rõ bóng dáng, đã cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại trực diện đến, đột nhiên không kịp đề phòng đánh thẳng vào ngực gã.
Lực lượng khủng bố đánh bay gã trực tiếp văng khỏi thụ ốc rơi xuống nơi xa...
Tạm thời giải quyết địch nhân, Mộ Khinh Ca nhìn thấy Thương Tử Tô nằm hỗn độn trên giường, tựa như đã chết đi. Thân thể gần như trần trụi, khiến mắt nàng đỏ lên, sát ý lạnh lẽo.
Nhanh chóng lấy ra một kiện áo choàng từ không gian, Mộ Khinh Ca khoác lên người Thương Tử Tô che nàng lại. Rồi bế nàng lên, ôm vào ngực mình.
"Thương sư tỷ, Thương sư tỷ... Thực xin lỗi, đệ đã tới chậm..." Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua những dấu vết trên người Thương Tử Tô, nàng không biết nên nói cái gì.
Đều là nữ nhân, nàng có thể hiểu Thương Tử Tô phải tuyệt vọng và thống khổ thế nào.
Tên kia... Vô luận là ai, đều đáng chết!
Mộ Khinh Ca nguy hiểm nheo mắt, sát ý như đao.
"Thương sư tỷ, là đệ." Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn Thương Tử Tô tựa như rối gỗ, tận lực dùng ngữ khí nhu hòa.
Nhưng Thương Tử Tô vẫn không phản ứng như cũ. Thân mình chỉ đang không ngừng run rẩy, ánh mắt trống rỗng không nhìn Mộ Khinh Ca một cái.
Là sợ hãi, hay là phẫn nộ, hoặc là hổ thẹn?
Một khắc này, Mộ Khinh Ca không cảm thụ được ý nghĩ chân chính của Thương Tử Tô.
Cứu Thương Tử Tô đã đánh vỡ kế hoạch lúc trước. Mộ Khinh Ca lấy đạn tín hiệu trên người ra, nhanh chóng thả ra tín hiệu màu tím.
Viu!!
Tín hiệu phá tan chân trời, nổ vang.
Triệu Nam Tinh và Hạ Vô lẻn vào Dược tháp thấy được, còn có các đệ tử và trưởng lão bị nhốt trong đại điện. Cả phi hành thú của Hạ Vô mà Mộ Khinh Ca mượn truyền tin, Long Nha Vệ và Vạn Liệt quân hoạt động ở phụ cận vội vàng tới cũng thấy được.
Đây là tín hiệu tiến công!
"Xem ra đã xảy ra chuyện, chúng ta gia tốc hành động!"
Đội trưởng Long Nha Vệ nhìn thấy tín hiệu, nhanh chóng đưa ra hành động chính xác.
Năm mươi Long Nha Vệ mang theo hai trăm Vạn Liệt quân, nhanh chóng tiến tới phân viện Dược Tháp. Nhưng kẻ Kinh Môn canh giữ bên ngoài trực tiếp bị Vạn Liệt quân cuốn lấy, năm mươi Long Nha Vệ không hề tham chiến nhanh chóng chạy vọt tới phân viện Dược tháp.
Thả đạn tín hiệu ra, Mộ Khinh Ca lại cho Thương Tử Tô ăn giải độc, dùng linh lực dẫn đường cho linh lực nàng tự vận chuyển. Rồi lại lấy ra một bộ đồ mới từ túi Càn Khôn, mặc vào cho nàng.
Mặc xong, ngoại trừ biểu tình Thương Tử Tô vẫn đờ đẫn như cũ, đã nhìn không ra khác thường.
Nhưng trong lòng bị thương, không thể tiêu trừ nhất thời nửa khắc.
Mộ Khinh Ca ôm nàng, nhanh chóng rời khỏi thụ ốc.
...
"Kinh Vô Lệ! Có ngoại địch xâm nhập, người của ngươi đang làm gì!"
Bị Mộ Khinh Ca đánh một quyền, nam nhân nổi giận đùng đùng muốn tìm được địch nhân. Còn chưa trở lại phòng, đã bị Hoa Thương Truật sắc mặt âm trầm ngăn lại.
Ánh mắt Kinh Vô Lệ hung ác, ngữ khí lãnh khốc: "Ai dám tới, gϊếŧ là được!"
Ngay sau đó, ánh mắt gã nhíu lại, nói với Hoa Thương Truật: "Thông tri cho đám người ở Tang Chỉ thành, có thể bắt đầu tiến công."
Hoa Thương Truật âm trầm gật đầu.
Từ cổ tay áo lấy ra một con linh điểu, thả nó bay đi.
"Hiện tại phải làm gì?" Hoa Thương Truật hỏi.
Vết sẹo trên mặt Kinh Vô Lệ hơi động, ánh mắt âm lãnh: "Ta muốn tìm một người."
"Một người? Người nào? Đến lúc nào rồi, ngươi còn muốn tìm ai?" Hoa Thương Truật sửng sốt, lập tức bất mãn.
Kinh Vô Lệ lạnh nhạt quét mắt nhìn lão, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn: "Dám phá hư chuyện tốt của ta, phải chuẩn bị mệnh tốt để bồi lại."
Dứt lời, gã hoàn toàn không để ý tới Hoa Thương Truật. Thân ảnh chợt lóe đã xuất hiện trước thụ ốc.
Chờ gã đuổi tới thụ ốc, nơi nào còn thân ảnh Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô?
Mộ Khinh Ca ôm Thương Tử Tô chạy về đại điện. Nơi này đã loạn thành một đống, nhìn thấy tín hiệu của nàng, người trong đại điện đều vọt ra đánh một trận với người Kinh Môn.
Các trưởng lão hộ tháp đều là Lam cảnh. Nhưng dù sao mới vừa giải độc xong, thân thể vẫn có chút suy yếu, lại còn phải che chở cho những đệ tử có linh lực bạc nhược. Trong lúc nhất thời hai bên cư nhiên vẫn giằng co.
Những tổ tuần tra Kinh Môn khác không ngừng tới gia nhập, áp lực bên Dược Tháp tăng lên nhiều.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, phất tay thả Ngân Trần ra.
Có Ngân Trần gia nhập, áp lực bên Dược Tháp tức khắc giảm đi. Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng cũng có thể rút thân ra, chạy tới bên Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô.
"Tử Tô..." Lâu Xuyên Bách tràn đầy lo lắng nhìn về phía Thương Tử Tô, phát hiện bộ dạng nàng dại ra như rối gỗ, đau lòng nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Tử Tô nó nó..."
"Sư phụ! Sư huynh! Tử Tô..." Mộ Khinh Ca còn chưa trả lời, thanh âm Triệu Nam Tinh đã truyền tới.
Bên cạnh hắn còn có Hạ Vô.
Đánh bay những đệ tử Kinh Môn chặn đường, hai người trực tiếp vọt tới trước mấy người Mộ Khinh Ca.
Triệu Nam Tinh liếc mắt liền thấy được Thương Tử Tô bị Mộ Khinh Ca ôm vào ngực, lập tức ánh mắt co rụt lại, hỏi: "Tử Tô muội ấy bị sao vậy?"
"Hiện tại xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Vô cũng lập tức nói.
Lúc hắn nhìn thấy Ngân Trần, nội tâm hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết con linh thú lợi hại này từ nơi nào ra, cư nhiên giúp đỡ Dược Tháp ngăn địch.