Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đột nhiên không kịp đề phòng, Thương Tử Tô bị nam nhân mặt sẹo kéo vào lòng.
"Dừng tay!"
"Buông muội ấy ra!"
Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng ngăn cản, vừa thảm mà vô lực như vậy. Máu nhiễm khóe môi, lan trước ngực họ, đặc biệt chói mắt.
"Buông ta ra!"
Thương Tử Tô liều mạng giãy giụa, lại bị nam nhân trực tiếp khiêng lên vai, bước ra ngoài.
Phục Thiên Long và Vệ Kỳ nhìn thấy một màn như vậy, không chút nghĩ ngợi muốn đứng lên, lại bị Vệ Quản Quản và Thủy Linh ngăn lại: "Các huynh muốn làm gì?"
Thủy Linh và Vệ Quản Quản khẩn trương hỏi.
Vệ Kỳ nói: "Gã sẽ làm Thương sư tỷ..."
"Thương sư tỷ và Mộ Ca giao hảo, không thể không để ý tới." Phục Thiên Long cũng nói theo.
"Các huynh có thể làm gì? Lý trí chút đi!" Thủy Linh quát khẽ.
Hai người lập tức nghẹn lời.
Nhưng nam nhân lại mang theo tiếng cười càn rỡ khiêng Thương Tử Tô rời khỏi đại điện, thậm chí không thèm để ý tới Hoa Thương Truật.
Hoa Thương Truật lạnh nhạt nhìn Thương Tử Tô bị mang theo, thưởng thức nhìn Lâu Xuyên Bách thống khổ.
"Hoa Thương Truật ngươi là tên súc sinh! Tử Tô là đệ tử Dược Tháp, ngươi thân là viện trưởng sao có thể phóng túng hành vi lang sói!" Lâu Xuyên Bách mạnh mẽ lên án Hoa Thương Truật.
Hoa Thương Truật không thèm quan tâm: "Nàng ta không phải đệ tử ta. Có thể thấy lựa chọn lúc trước của nàng ta ngu xuẩn cỡ nào." Lão không có quên, lúc trước lão nhìn trúng Thương Tử Tô, cuối cùng lại bị Lâu Xuyên Bách đoạt đi.
Điệu cười âm hiểm cực kỳ chướng mắt, khiến các trưởng lão hộ tháp đều nghiến răng nghiến lợi, rồi lại bất lực.
"Khụ khụ, sư phụ." Mai Tử Trọng chịu một chưởng rất nặng, mỗi tiếng ho khan đều tràn ra vũng máu. Hắn không thể đứng lên, chỉ có thể bò tới bên người Lâu Xuyên Bách, vịn đỡ lẫn nhau.
Bốn người huynh muội Vệ gia không nhìn nổi, đứng ra khỏi đám người tới nâng đỡ thầy trò họ, đáng tiếc trên người không có đan dược chữa thương.
Mà Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng không có linh lực, không thể mở túi Càn Khôn của mình ra.
"Lâu đại sư, Mai sư huynh các người không sao chứ." Vệ Kỳ quan tâm hỏi.
Lâu Xuyên Bách cắn răng lắc đầu.
Ánh mắt thanh đạm của Mai Tử Trọng lần đầu tiên xẹt qua tia lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Hoa Thương Truật, quát lớn: "Thả Thương sư muội ra, muốn chém muốn gϊếŧ cứ tự nhiên!"
Dưới uy hiếp của lão, lại có không ít người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi đại điện, run rẩy quỳ gối ngoài điện.
...
"Dưới đại thụ thật là mát mẻ!" Thành công tránh được tầng tầng canh gác ngoài Dược Tháp, Triệu Nam Tinh dựng thẳng ngón tay cái với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ cười, nhìn sương trắng sâu trong rừng, nhíu mày không nói.
"Làm sao vậy?" Triệu Nam Tinh hỏi.
"Quá yên tĩnh." Trả lời không phải Mộ Khinh Ca, mà là Hạ Vô.
Có lẽ bởi vì liên quan đến cảnh giới tu vi, Triệu Nam Tinh chỉ là Lục cảnh, mà Mộ Khinh Ca và Hạ Vô một người là Tử cảnh, một người là Lam cảnh. Cho nên bọn họ nhạy bén cảm nhận được xen lẫn trong không khí có mùi vị bất thường.
"Quá yên tĩnh?" Triệu Nam Tinh khó hiểu nhìn quanh. "Nơi này còn cách nội viện một khoảng, thông thường sẽ không có ai trông coi ở đây, luôn tương đối an tĩnh."
Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, đột nhiên hỏi: "Triệu sư huynh, con đường duy nhất thông đến phân viện đã bị phong tỏa, chẳng lẽ nội viện không phát hiện ra chút nào sao?"
Hai mắt Triệu Nam Tinh bỗng chốc co rụt lại, nghiêm mặt nói: "Ý đệ là phân viện đã mất khống chế?"
Hắn dùng ba chữ 'mất khống chế', nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm trọng. Ý tứ rất rõ ràng, nếu đúng như bọn họ nghĩ là nội viện đã xảy ra chuyện rồi, vậy cái gì cũng đều có thể phát sinh.
"Chúng ta mau nhanh lên!" Triệu Nam Tinh lên tiếng.
Mộ Khinh Ca gật đầu, ba người nhanh chóng tới gần phân viện Dược Tháp.
"Nếu bên trong đã mất khống chế như chúng ta nghĩ, chỉ sợ cửa lớn không dễ đi." Hạ Vô quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đưa ra một vấn đề.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nói với Triệu Nam Tinh: "Triệu sư huynh quen thuộc với Dược Tháp nhất trong ba người chúng ta, có biết đường nhỏ nào có thể lẻn vào không?"
Lẻn vào...
Triệu Nam Tinh mím môi nghĩ nghĩ, nâng mắt nhìn Mộ Khinh Ca và Hạ Vô: "Đúng là có một con đường nhỏ có thể đi vào, nhưng mà..."
Triệu Nam Tinh muốn nói lại thôi, thẳng đến khi Mộ Khinh Ca tận mắt nhìn thấy cái hắn gọi là con đường nhỏ, mới hiểu.
"Lỗ chó!" Mộ Khinh Ca kinh ngạc chỉ vào lỗ hổng rách nát ở tường vây, nhìn về phía Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh lúng túng, giải thích: "Không tính là lỗ chó. Sau khi nơi này sụp xuống, vẫn luôn không tu sửa."
Mộ Khinh Ca và Hạ Vô cười mếu trong lòng.
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca lắc tay áo.
"Từ đã." Hạ Vô đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, đôi mắt mang theo dấu hỏi.
Triệu Nam Tinh cũng mở miệng hỏi: "Hạ trưởng lão có chuyện gì sao?"
Hạ Vô than nhẹ, mở miệng nói: "Sau khi đi vào, chúng ta phân công ra hành động đi. Trước xem tình huống rốt cuộc là thế nào, không được tùy ý hành động. Sau đó ước định thời gian và thời điểm, hội hợp rồi lại thương thảo phương pháp giải quyết."
Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh dĩ nhiên không có dị nghị đối với an bài như vậy.
Ba người nhanh chóng phân ra phương hướng hành động.
Bởi vì Hạ Vô không quen thuộc phân viện lắm, nên đi tới ba tháp trong viện. Dù sao ba Tháp ở phân viện cơ hồ giống y đúc ba Tháp ở tổng viện. Triệu Nam Tinh đi khu vực luyện đan và chỗ ở của đệ tử. Mộ Khinh Ca tức thì đi những khu vực còn lại.
Bàn bạc xong, ba người theo thứ tự chui vào 'lỗ chó', lẻn vào phân viện Dược tháp.
Vừa tiến vào, ba người lập tức tách ra, hẹn sau một canh giờ tập hợp ở tháp Linh thức. Bởi vì chỉ có nơi đó là chỗ không có khả năng có người nhất.
...
"Buông ta ra!" Thương Tử Tô giãy giụa, vô cùng tái nhợt.
Linh lực nàng đã bị tan rã vì độc tố trong cơ thể. Hiện giờ không khác gì nữ tử bình thường, sao có thể phản kháng thành công?
"Không nghĩ tới, ở đây cư nhiên có mặt hàng cực phẩm!" Nam nhân mang vết sẹo cười dữ tợn, đôi mắt không thèm che giấu dâm quang.
Dùng sức đá văng cửa phòng, Thương Tử Tô bị gã khiêng vào một gian trong phòng.
Xem cách bài trí, không biết là nơi ở của vị đệ tử nào.
Giường gỗ trên phòng là mục tiêu của nam nhân. Gã khiêng Thương Tử Tô lên giường, vứt nàng vào giữa đệm chăn.
Đột nhiên rơi xuống, đụng phải ngực Thương Tử Tô khó chịu, cánh tay phát đau. Nàng ghé trên giường, gương mặt lạnh như băng nhìn nam nhân ác ma liếm môi trước mặt. Nàng không mở miệng xin tha, nhưng ánh mắt quyết tuyệt đã nói rõ hết thảy.
"Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta." Nam nhân nắm cằm nàng, cường thế kéo nàng đến trước mặt mình, giọng nói lạnh lẽo.
Đột nhiên, nam nhân vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Thương Tử Tô, nhắm mắt dư vị.
Hành động này khiến hô hấp Thương Tử Tô ngừng lại, hai mắt mở to. Đáy mắt toát ra lửa giận hừng hực, cả người cứng ngắc run lên. Bây giờ nàng đang bị khinh bạc?
Đáng giận chính là, nàng không có năng lực phản kháng!
"Thật thơm!" Nam nhân nhấm nháp.
Gã mở mắt ra, ánh mắt nhìn Thương Tử Tô càng mang tính xâm lược.
Thương Tử Tô cố nén đáy lòng ghê tởm, nhìn chằm chằm gã cảnh cáo: "Nếu ngươi dám cưỡng bách ta, ta sẽ lấy chết minh chứng!"
Bang!
Thương Tử Tô bị đẩy ngã xuống giường, má đau nóng rát, nhanh chóng sưng đỏ. Khóe miệng chảy ra một tia máu.
"Dám uy hiếp ta!" Nam nhân hung tợn nói.
Biểu cảm dữ tợn lantràn, sát ý hiện lên. Tựa như tùy thời đều có thể gϊếŧ chết Thương Tử Tô!
Thương Tử Tô cắn chặt răng, đáy mắt thanh lãnh hiện lên hận ý ngập trời, trong hận ý cất giấu sợ hãi vô hạn. Nàng sợ, thật sự sợ trong sạch mình sẽ bị đạp hư bởi ác ma. Đã vậy, nàng còn mặt mũi gì sống tạm bợ trên đời?
"Lão tử nói cho ngươi biết, nếu ngươi ngoan ngoãn hầu hạ lão tử. Ngày tháng sau này ta thành nghiệp lớn, nói không chừng ngươi còn có thể trở thành chủ hậu cung! Nếu không thức thời, lão tử chơi xong ngươi, sẽ ban thưởng cho những thuộc hạ khác, bọn chúng chính là lang sói thực sự!"
Nam nhân nói tàn nhẫn, khiến thân mình Thương Tử Tô run rẩy.
Nếu đúng vậy, nàng thà rằng chết đi bây giờ!