Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 469: Chớ so cùng Tiểu tước gia, nguy cơ (1)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Không cần tiêu hao linh lực, có thể bay lượn trên không. Mộ Khinh Ca nhìn phi hành thú dưới chân, chậc chậc, trong lòng dâng lên hâm mộ vô tận.

"Ha ha ha, ngươi cần gì hâm mộ ta? Ngươi thân là Trưởng lão Dược Tháp, vốn có tư cách đi lĩnh một con phi hành thú làm tọa kỵ riêng cho mình." Hạ Vô nhìn nàng đầy mặt hâm mộ, không khỏi trêu ghẹo.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt: "Còn có chuyện tốt này?" Thế mà ông già viện trưởng kia không nói cho nàng!

Phản ứng của nàng ngược lại khiến Hạ Vô kinh ngạc hỏi: "Thế nào? Lúc ngươi tiếp nhận lệnh bài trưởng lão, viện trưởng đại nhân không nói cho ngươi?"

Mộ Khinh Ca híp híp mắt, điệu cười không rõ.

Hạ Vô lúng túng khụ một tiếng, quay mặt qua.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Khinh Ca thầm nghiến răng. Tính toán, thời điểm lại đi tổng viện Dược Tháp, nhất định phải bắt được phi hành thú về tay!


Không! Một con không đủ! Ít nhất phải hai con, ba con mới có thể đền bù nội tâm đau thương của nàng.

Mộ Khinh Ca lại nhìn xuống vạn dặm non sông dưới chân, gió thổi qua phất lên vạt áo và sợi tóc nàng.

Tuy nói, lên Tử cảnh có thể lợi dụng linh lực tự bay trên không, nhưng làm vậy quá tiêu hao linh lực. Nếu không phải thế, nàng mới không đi làm như vậy.

"Tại sao tổng viện lại bãi chức viện trưởng của Hoa Thương Truật?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Sau khi Hạ Vô tới, hai người chỉ vội vàng nói qua loa, nàng cáo từ người nhà rồi bước lên phi hành thú của hắn. Căn bản chưa kịp hỏi tình huống tỉ mỉ chi tiết.

Hạ Vô nhìn về phía nàng, nhướng mày hỏi: "Ngươi không biết?"

Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, cười nói: "Hạ trưởng lão nói đùa, nếu ta biết, cần phải hỏi ngài sao?"

Thần sắc Hạ Vô hơi xấu hổ, ám chỉ nói: "Phân viện các ngươi thực là có không ít nhân tài!"


Một câu nói cũng như không, lại đủ khiến Mộ Khinh Ca nghe hiểu.

Ánh mắt nàng hơi co lại, trầm giọng hỏi: "Có liên quan đến Chu Linh?"

Hạ Vô gật đầu: "Ngươi rời đi sớm, nên đúng là không biết chuyện sau đó. Chu Linh ở lúc ngươi đi, đã tham gia khảo hạch lưu tại tổng viện. Thiên phú nàng cũng coi như không tồi, ngộ tính rất tốt, là một hài tử chịu khó. Cho nên không có gì bất ngờ đã thông qua khảo hạch, còn có không ít trưởng lão tranh nhau muốn thu nàng làm đồ đệ."

Mộ Khinh Ca vừa nghe vừa gật đầu.

Chu Linh đích xác không phải hạng người bình thường, kết quả như vậy cũng hợp lý.

"Nhưng mà ngươi biết không? Chuyện tốt như thế, nàng lại cự tuyệt." Hạ Vô nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nét mặt thêm vài phần nghiêm túc.

Cự tuyệt?

Mộ Khinh Ca sửng sốt, nàng không nghĩ tới.

Hạ Vô vẫn không nhìn ra manh mối gì từ biểu tình của Mộ Khinh Ca, đành nói tiếp: "Lý do nàng cự tuyệt rất độc đáo, nói không muốn bái thầy là vì sư phụ trước đó làm nàng quá thất vọng." Hắn dừng một chút, lại nói: "Trước nay chỉ có đệ tử khiến sư phụ thất vọng, nào có sư phụ làm đệ tử thất vọng? Lý do của nàng khiến không ít trưởng lão hứng thú, sau đó nàng ở trước mặt viện trưởng nói ra chuyện Hoa Thương Truật ở phân viện Dược Tháp, là như thế nào lấy việc công làm việc tư, như thế nào lén lút trao nhận, như thế nào chèn ép các đan sư khác, bao gồm cả chuyện nàng bị buộc cho ăn Khôi Lỗi đan, đều nói ra."


Nghe thế, Mộ Khinh Ca có chút hiểu.

Nàng nói mà, tổng viện không thể vô duyên vô cớ bãi chức Hoa Thương Truật, thì ra là Chu Linh âm thầm xuất lực.

"Vậy tổng viện không có khả năng bởi vì lời nói một phía mà bãi chức một viện trưởng đi." Mộ Khinh Ca nói.

Hạ Vô gật đầu: "Đúng là thế. Cho nên chuyến này ta tới là muốn điều tra trước, chứng thực hết lời Chu Linh xong, lệnh bãi chức trên người chúng ta mới có hiệu lực."

"Cái này còn phải điều tra?" Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, nét mặt có thêm phần lạnh lẽo và khinh thường.

Nàng không cố tình giấu giếm biểu cảm này, Hạ Vô tự nhiên cũng chú ý tới.

Hắn nhạy bén hỏi: "Thế nào? Hắn từng đắc tội ngươi?"

Mộ Khinh Ca trào phúng khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, không lưu tình chút nào nói: "Hạ trưởng lão quả thật già cả rồi sao? Trí nhớ kém như vậy? Lúc đưa danh ngạch thi đấu tuyển chọn, ngài cũng ở hiện trường mà."
Hạ Vô cười trừ vài tiếng, có chút xấu hổ.

Hồi tưởng thi đấu lúc đó, mùi thuốc súng nồng nặc như vậy, hắn lại không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Mộ Khinh Ca và môn sư Hoa Thương Truật bất hòa.

"Ta tưởng ngươi chỉ có tư oán với đồ đệ hắn."

Mộ Khinh Ca cười nhạo: "Không có sư phụ âm thầm chỉ bảo, một đệ tử có thể gây nên sóng gió gì?"

Hạ Vô sáng mắt, lập tức xúm lại: "Hắn là khó dễ ngươi thế nào? Cẩn thận nói, nói không chừng chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian."

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt hắn tràn ngập bát quái hóng hớt.

Đương nhiên, nàng cũng kể ra Hoa Thương Truật đã làm những chuyện gì với nàng. Thậm chí sự tồn tại của cự giao kia, nàng cũng không giấu giếm Hạ Vô.

"Cái gì! Cự giao Tử cảnh? Vậy mấy tiểu tử các ngươi làm sao sống sót?" Hạ Vô giật mình nói.
Mộ Khinh Ca sâu kín nhìn hắn, giơ tay lên, linh lực màu tím thiêu đốt trên tay nàng.

"Ngươi ngươi ngươi..." Hạ Vô chỉ vào linh lực trong tay nàng, khiếp sợ đến nghẹn họng.

Đệ tử Dược Tháp từ trước đến nay đều thiên về Luyện Đan Sư, không quá chú trọng đối với tu vi bản thân. Ở tổng viện, như Cảnh Thiên có tu vi đạt tới Lam cảnh cũng đã vượt qua không ít trưởng lão rồi.

Đó là bởi vì, hắn ta dùng không ít Linh dược.

Mà Mộ Khinh Ca thì sao?

Nàng đến từ biên giới tam đẳng, đương nhiên không có nhiều tài nguyên như nhất đẳng quốc, hơn nữa thuật luyện đan của nàng còn ưu tú như thế.

Không ngờ, linh lực cá nhân của nàng cũng khiến người mở rộng tầm mắt!

Hạ Vô lập tức hơi ủ rũ.

Nhớ hắn đường đường là trưởng lão chấp sự tổng viện Dược Tháp, tu vi chỉ mới ở Lam cảnh cao giai. Tiểu tử trước mắt mới bao lớn? Chưa đến hai mươi tuổi đi? Cũng đã tới Tử cảnh rồi.
Mộ Khinh Ca không để ý hắn khiếp sợ, mà giải thích: "Lúc trước thời điểm gặp được cự giao, ta chỉ cách Tử cảnh một đường thôi."

"Vậy cự giao đâu?" Hạ Vô đột nhiên phản ứng lại, vội hỏi.

Trên người cự giao đều là bảo bối, không thể bỏ lỡ nha!

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Chạy."

"Chạy... Chạy?" Hạ Vô cảm thấy cằm mình thiếu chút rớt xuống, cự giao Tử cảnh bị mấy đứa nhóc này đánh chạy mất? Nói ai tin?

"Ngài tin hay không, đây là đáp án." Mộ Khinh Ca khinh phiêu phiêu bay ra một câu.

Hạ Vô nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy nàng không muốn nói thêm nữa, cũng thức thời ngậm miệng lại.

Giờ khắc này, hắn ở trước mặt Mộ Khinh Ca hoàn toàn không có ưu thế.

So địa vị? Mọi người đều là trưởng lão Dược Tháp.

So thuật luyện đan? Ha hả, đều là Đan sư Linh cấp. Mà Mộ Khinh Ca còn có được cảnh giới hoàn mỹ, so thế nào cơ?
So tu vi? Hắn mới Lam cảnh...

Cảm thán vô hạn, Hạ Vô nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn.

Tốc độ phi hành thú rất nhanh, xuất phát từ Tần quốc, ban ngày phi hành, buổi tối nghỉ ngơi. Chỉ mất không đến mười ngày, đã tiến vào cảnh nội Ngu quốc.

Dựa theo tốc độ như vậy, không đến hai ngày là bọn họ có thể tới phân viện Dược tháp.

...

Nắng gắt, chậm rãi chiếu xuống.

Đám mây chân trời nhuộm hồng, tựa như được mạ lên một tầng sắc vàng.

Mất đi mặt trời chiếu rọi, bóng râm bao phủ hai người Mộ Khinh Ca và Hạ Vô.

Hạ Vô vỗ vỗ cổ phi hành thú. Phi hành thú nhận được mệnh lệnh, cánh thịt nghiêng sang một phía thay đổi phương hướng, chậm rãi hạ xuống một góc dưới rừng rậm.

Vì tránh để phi hành thú khiến bá tánh hoảng loạn, mấy ngày nay họ đều qua đêm ở nơi hẻo lánh ít có dấu chân người đi lại.
Phi hành thú bình an đáp xuống, cách đó không xa là một sơn động bỏ đi.

Hạ Vô và Mộ Khinh Ca nhảy xuống lưng thú, phi hành thú vỗ cánh bay đi kiếm ăn.

Hai người đi vào cửa động, Hạ Vô đánh giá hang đá không lớn lắm, nói với Mộ Khinh Ca: "Chỗ này trông khô ráo, đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi."