Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 464: Đêm ăn chơi trác táng, ta ra một ngàn lượng! (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Điều này nói rõ Yêu Đào cô nương sắp đi ra, đấu giá cũng sắp bắt đầu.

Thanh âm trái phải Thiệu mập yên tĩnh xuống. Bởi vì Yêu Đào xuất hiện khiến bọn chúng kết thúc chiến đấu.

Nhóm nữ tì của Túy Hồng Lâu đốt ánh nến lên sáng hơn. Tô đậm sân khấu đến tỏa sáng.

"Yêu Đào tỷ tỷ sắp ra rồi." Tiểu nương tử phía sau Thiệu mập lên tiếng.

Thiệu mập duỗi cổ nhìn ra. Quả nhiên có một mỹ nhân yểu điệu gót sen dẫm nhẹ đi tới từ vũ đài. Mỹ nhân lấy lụa mỏng che mặt, lại khó nén mặt mày phong tình.

Chỉ là dáng người mạn diệu của nàng, cũng đủ khiến các nam nhân nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ thấy nàng bước lên trước đài, dịu dàng hành lễ với các nam nhân có mặt trong sảnh. Thân mình như dương liễu, chọc đến người muốn nâng lên.


"Yêu Đào cảm kích các vị đã đến đây ủng hộ. Vì cảm tạ các vị, Yêu Đào sẽ vì mọi người đàn một khúc, múa một khúc." Dứt lời, nàng đi đến khung cầm đằng sau.

Trước khi chính thức đấu giá sẽ có biểu diễn tài nghệ, đây là một phân đoạn.

Biểu hiện ra giá trị của mình, sẽ cho mình thắng một cái giá tốt hơn.

Cho nên người ở đây rất lý giải, sôi nổi vỗ tay reo hò.

Yêu Đào ngồi xuống, đôi tay nhẹ đặt lên đàn cổ. Màn lụa chậm rãi hạ xuống che đậy thân mình nàng. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của nàng ở phía sau lướt trên dây đàn. Một khúc nhạc mỹ diệu chảy ra từ ngón tay nàng.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều nghe đến như si như say.

Thiệu mập nghe đến hăng say, đột nhiên có người hung hăng đá một chân hắn.

Hắn mở choàng mắt, chỉ là lửa giận trong mắt còn chưa phun ra, khi thấy bộ dáng người tới mà cứng rắn biến thành kinh hỉ.


"Lão đại!" Thiệu mập linh hoạt đứng lên. Không màng hai tiểu nương tử kinh ngạc nhìn về phía hắn, cười tủm tỉm: "Lão đại, huynh về khi nào vậy? Sao biết ta ở chỗ này?"

Mộ Khinh Ca chắp tay sau lưng, nhẹ giương khóe miệng nói với Thiệu mập: "Tiểu tử ngươi buổi tối ngoại trừ nơi này còn đi nơi nào?"

"Hắc hắc, vẫn là lão đại hiểu ta!" Thiệu mập vò đầu cười ngây ngô.

Tiếp theo, hắn vội vàng để Mộ Khinh Ca ngồi lên ghế, mình thì thành thật kéo ghế bành ra ngồi một bên, giúp Mộ Khinh Ca lột vỏ trái cây, rót rượu ngon, đoạt công việc của hai tiểu nương tử.

Hai tiểu nương tử nơm nớp lo sợ đứng một bên, giống như chim cút. Đàn tấu ca khúc bên ngoài, các nàng không nghe vào một câu, chỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tâm như nổi trống: "Tiểu... Tiểu tước gia..."

Mộ Khinh Ca tà tà liếc các nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.


Nàng đi ra từ Mộ phủ, định tụ họp với Thiệu mập. Sau lại nghe nói tối nay Túy Hồng lâu đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, đoán Thiệu mập sẽ tới đây, nên mới tới.

"Lão đại huynh về lúc nào thế?" Tâm tư Thiệu mập đều đặt hết lên người Mộ Khinh Ca, nơi nào còn quan tâm Yêu Đào biểu diễn.

Giờ phút này một khúc của Yêu Đào đã xong, lấy được tiếng reo hò.

Mộ Khinh Ca nhận chén rượu uống một ngụm, trả lời: "Trở về chưa đến ba canh giờ."

"Hắc hắc, lão đại vừa trở về đã tìm ta, khiến ta thụ sủng nhược kinh!" Thiệu mập ngây ngô cười nói.

Mộ Khinh Ca miết chén rượu, chỉ hướng Yêu Đào, tà tà nhìn hắn: "Thế nào? Coi trọng nàng?"

Thiệu mập lúc này mới nhớ tới mục đích của mình. Hắn liếc nhìn Yêu Đào, hứng thú bừng bừng giới thiệu cho Mộ Khinh Ca: "Lão đại, huynh không biết. Mấy tháng nay, Yêu Đào cô nương rất được yêu thích. Tối nay là đêm đầu tiên của nàng, ta sao có thể không tới ủng hộ?"
Mộ Khinh Ca cười hài hước. Đối với sinh hoạt cá nhân của Thiệu mập, nàng sẽ không can thiệp quá mức.

Trên sân khấu, Yêu Đào đàn một khúc, lại bắt đầu múa một điệu..

Mộ Khinh Ca và Thiệu mập vừa nói chuyện phiếm vừa xem.

Rốt cuộc, màn biểu diễn tài nghệ đã xong, mọi người bắt đầu thúc giục đấu giá.

Nhưng Yên Đào lại đột nhiên nhàn nhạt nói: "Yêu Đào tuy là nữ tử phong trần, nhưng cũng có người khuynh mộ. Ta biết lấy thân phận ta, trăm triệu không xứng với hắn. Chỉ mong có thể giao thân thể sạch sẽ cho hắn, coi như tâm nguyện."

Lời vừa nói ra, người thông minh vừa nghe đã hiểu.

Hóa ra đây không phải đấu giá đêm đầu tiên, mà là muốn lấy người trong lòng sao? Đám người bọn họ tới đây đều chỉ làm nền mà thôi.

Lập tức, quần chúng xúc động phẫn nộ.

Tú bà vừa thấy, trong lòng lo lắng không thôi, vội vàng xông lên đài ngăn cản Yêu Đào tiếp tục nói tiếp.
Nhưng Yêu Đào lại gạt bỏ tú bà lôi kéo, cất cao giọng nói: "Tiểu tước gia, tiểu nữ hâm mộ ngài, tự nguyện lấy trong sạch chờ ngài về. Nếu có người bức bách, tiểu nữ thà chết cũng không muốn vấy bẩn thân mình!"

Yêu Đào nói xong, Mộ Khinh Ca nheo mắt, cười lạnh.

Mọi người trong đại đường, còn có nhóm khách quý trên lầu hai, cùng với tú bà đồng loạt cứng đờ.

Ai cũng không dự đoán được, người Yêu Đào thích là vị Mộ phủ kia!

Vị kia tuyệt đối không thể trêu chọc, mà Yêu Đào đã đem mình đánh lên người Mộ phủ Tiểu tước gia, ai dám cưỡng bách nàng? Không sợ thật sự nháo lớn, vị gia kia trở về cũng sẽ tùng xẻo mình?

Dưới sân, an tĩnh một mảnh.

Yêu Đào rũ mắt nổi lên một tia vui mừng, bởi vì mục đích của mình đã đạt được.

Nhưng nàng không biết, người nàng dùng làm lá chắn đang ngồi trên lầu hai.
"Lão đại, huynh biết nàng?" Thiệu mập kinh ngạc hỏi Mộ Khinh Ca.

Nụ cười Mộ Khinh Ca tràn đầy hài hước, nhàn nhạt nói: "Không biết."

Không biết?

Thiệu mập lập tức hiểu được, giơ ngón cái lên: "Lão đại, mị lực của huynh không ai có thể kháng cự nha!"

Mà hai tiểu nương tử đứng ở một bên lại mờ mịt, nhưng không ảnh hưởng các nàng trộm dùng ánh mắt ái một nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo: "Ngươi là ngu thật hay giả ngu?"

Thiệu mập sửng sốt, không hiểu được.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Nàng ta chỉ đang lấy ta ra làm tấm chắn thôi. Nàng ta không muốn lấy thân hầu khách, nhưng dưới áp lực của tú bà, chỉ có thể khuất phục. Hiện giờ ở trước mặt mọi người nháo như vậy, chính là nói cho toàn bộ người Lạc Đô biết nàng là người của ta. Mặc kệ ta có biết hay không, chỉ cần có người cưỡng bách nàng, chính là không cho ta mặt mũi, sẽ bị ta trả thù. Cứ vậy, xem ai dám trêu chọc nàng? Cho dù là tú bà cũng không dám khó xử nàng."
Được Mộ Khinh Ca giải thích, Thiệu mập đã hiểu.

Hắn đột nhiên vỗ xuống đùi mình, cảm thán: "Quá giảo hoạt! Tâm tư nha đầu này thật sâu!"

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hai tiểu nương tử đứng ở góc, hỏi: "Lúc trước nàng ta không muốn đi?"

Hai tiểu nương tử vội quỳ trên mặt đất, ngươi một lời ta một câu nói về chuyện xưa của Yêu Đào.

Thì ra lúc Yêu Đào bị bán vào Túy Hồng lâu đã có thanh mai trúc mã. Chỉ là tiểu tử kia không phải đại nhân vật gì, không thể bảo vệ nàng. Vì trinh tiết, Yêu Đào nỗ lực học nghệ, muốn dựa vào nghệ nuôi sống bản thân, không muốn phản bội người trong lòng, bán đứng thân thể mình.

Nhưng, Túy Hồng lâu là nơi nào?

Sao chịu để yên cho Yêu Đào không bán thân?

Khi thanh danh Yêu Đào dần lên cao, tú bà bắt đầu thuyết phục nàng bán mình. Vẫn luôn bị Yêu Đào cự tuyệt, cuối cùng tú bà dồn ép không còn cách nào. Uy hiếp Yêu Đào nếu không muốn, sẽ khiến nàng sau này không còn được gặp lại người trong lòng.
Yêu Đào chỉ có thể thỏa hiệp, mới có hôm nay.

Lại không ngờ, nàng cư nhiên nói vậy trước mặt mọi người.

Nếu tú bà còn tiếp tục cưỡng bách nàng, quả thực chính là đắc tội Mộ phủ. Hơn nữa nàng nói vậy, ai dám đoạt người với Mộ tiểu tước gia?

"Hừ! Cư nhiên dám lợi dụng lão đại! Lão tử phải giáo huấn nàng ta!" Thiệu mập vén tay áo, vẻ mặt tức giận đứng lên.

"Mập mạp." Mộ Khinh Ca gọi Thiệu mập lại, ngăn hắn ra mặt.

Thiệu mập quay người nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Mộ Khinh Ca nheo hai mắt lại, nhìn Yêu Đầu trên sâu khấu, không biết suy nghĩ gì.

Toàn bộ chuyện xưa, hình như nàng chỉ nghe từ một phía nữ tử cái gọi là tình yêu, mà nam nhân kia đâu? Sao không thấy hắn nỗ lực phần nào?

"Yêu Đào, ngươi nói bừa cái gì? Tiểu tước gia là người ngươi có thể chọc đến sao?" Tú bà thấp giọng cảnh cáo.
Lúc Mộ Khinh Ca đi vào cũng không kinh động bất kỳ ai, cho nên nàng ta không biết Mộ Khinh Ca tới.

Sắc mặt Yêu Đào trắng nhợt, lại đập nồi dìm thuyền nói: "Mụ mụ, ta không nói bừa. Ta đích xác ái mộ Tiểu tước gia, muốn lấy trong sạch hầu hạ hắn một đêm."

Tú bà tức giận nói: "Mọi người đều biết, Tiểu tước gia hiện giờ không ở Lạc Đô!"

Yêu Đào cắn môi không nói.

Nàng biết rõ, nên mới dám nói vậy.

Đột nhiên, lầu hai truyền đến thanh âm khinh miệt: "Yêu Đào cô nương muốn lấy Tiểu tước gia ra dọa chúng ta sao? Không khỏi quá không để chúng ta trong lòng đi. Tối nay, bản công tử càng muốn ngươi! Tú bà, ta ra một ngàn lượng!"