Edit: Diệp Lưu Nhiên
Người Luyện Đúc Tháp tự cao tự đại đã quen. Dù có vết xe đổ ở tổng viện, bọn chúng vẫn không coi Mộ Khinh Ca vào mắt. Cho rằng nàng có thể chạy trốn tới Cổ Vu quốc là vì am hiểu ẩn núp, mới tránh được tổng viện đuổi bắt. Hơn nữa Nghiêm Hoa hiện giờ đã lên Tử cảnh, khiến bọn chúng có niềm tin. Căn bản không suy nghĩ âm mưu quỷ kế, mà áp dụng phương thức chính diện xuất kích.
Bây giờ người quỳ dưới đất thỉnh tội nghe Nghiêm Hoa quở trách một trận, mới tỉnh ngộ mình ngu xuẩn cỡ nào!
Gã ngẩng đầu, sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Hoa, xin chỉ thị: "Vậy... vậy thuộc hạ lại lẻn vào hoàng cung, bắt người thân hắn tới?"
"Ngươi đần thế hả!" Nghiêm Hoa lại đá một cước trúng vai gã, thiếu chút không đá gãy cánh tay gã: "Ban ngày đánh lén, ngươi đã rút dây động rừng. Bây giờ trở về tìm chết à? Còn muốn bắt người?"
Ban ngày bị trúng một quyền của Mộ Khinh Ca, hiện tại lại ăn hai đạp. Gã đau đến ứa mồ hôi, cảm giác muốn đi tong nửa cái mạng. Toàn bộ đều nhờ linh lực chèo chống mới không khiến gã ngất xỉu, hiện tại thật sự là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
"Lăn xuống đi! Sáng mai ta tự mình đi gặp hắn! Nếu hắn thức thời giao đồ vật đã cắp được ra, còn có Thần Khí của hắn, ta có thể tha cho hắn một mạng. Nếu không biết điều... Hừ." Con mắt tham lam của Nghiêm Hoa chiết xạ ra một tia sát ý ác liệt.
...
Trong hoàng cung Khương thành, sắc trời dần sáng. Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, Mộ Khinh Ca lại một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ngoài điện. Cùng với nàng còn có Mặc Dương dẫn dắt Long Nha Vệ.
Khương Ly đi tới hỏi: "Ngươi định đi bây giờ?"
"Nên sớm không nên muộn." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
"Nhưng chỉ bằng mấy người các ngươi..." Khương Ly nhăn mi. Nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Phân viện Luyện Đúc Tháp tuy không liên quan đến hoàng thất, sống chết của bọn chúng không có liên quan đến chúng ta. Nhưng bọn chúng tốt xấu cũng có mấy trăm đệ tử trông coi, chiếm cứ phía tây nam. Viện trưởng phân viện theo như tin tức truyền đến đã tiến vào Tử cảnh."
"Thì thế nào?" Mộ Khinh Ca không thèm để ý.
Khương Ly ngưng trọng nhìn nàng, đột nhiên cười chỉ vào mình hỏi: "Nếu không ta đi với ngươi nhé? Như vậy sẽ có nắm chắc hơn!"
Mộ Khinh Ca cười khẽ lắc đầu, từ chối: "Thân phận ngươi chung quy không tiện."
"Mộ sư đệ, vậy ta..."
Thương Tử Tô khẽ cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy mình thực vô dụng.
Nàng nhìn thật sâu vào Mộ Khinh Ca, gật đầu nói: "Được. Đệ cẩn thận." Sau đó xoay người rời đi, bóng dáng kiên định.
Nhìn bóng lưng của nàng, Khương Ly nhỏ giọng nói: "Nàng ấy tức giận?"
Mộ Khinh Ca liếc nàng, lắc đầu nói: "Nàng ấy có lẽ cần bế quan mấy ngày nay, đừng cho người quấy rầy nàng."
"Có ý gì?" Vẻ mặt Khương Ly mê man nhìn về phía nàng.
Nhưng Mộ Khinh Ca không giải thích nhiều.
Nàng hiểu Thương Tử Tô. Nàng ấy rời đi, không phải đại biểu cho thỏa hiệp. Ngược lại nàng ấy sẽ cảm thấy mình không được gì mới dẫn ra kết quả như vậy, chỉ biết càng thêm nắm chặt từng giây từng phút nỗ lực.
"Xuất phát!" Mộ Khinh Ca xoay người hô to với nhóm Long Nha Vệ.
"Từ từ, còn có ta!" Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm dồn dập.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly xoay người nhìn, thấy Tiết Kiều vừa sửa sang lại y phục vừa chạy tới.
Khương Ly đánh giá nhìn hắn, ngữ khí ái muội: "Ngươi không ở trong phòng bồi kiều thê mình đi, chạy ra đây làm gì?"
Tiết Kiều đỏ mặt lên, không trả lời nàng mà nhìn Mộ Khinh Ca nói: "Ta biết con muốn đi làm gì, ta đi cùng với con."
Mộ Khinh Ca nhíu mắt, cười nói: "Ngài biết bọn chúng là ai không? Biết bọn chúng vì sao đến không?"
"Không phải là đám phân viện Luyện Đúc Tháp sao? Ta quản bọn chúng vì sao mà đến, chỉ cần là phá hủy hôn sự của ta, lại dọa tới Liên Dung, ta phải đi tế bọn chúng!" Tiết Kiều ngẩng cổ nói.
"Ui cha cha! Buồn nôn quá." Khương Ly nghe hắn gọi Liên Dung làm cho nổi da gà.
Trong mắt Mộ Khinh Ca chứa ý cười, rất vừa lòng với phản ứng của Tiết Kiều. Nhưng nàng vẫn từ chối nói: "Bọn chúng vì con mà đến, cũng là ân oán riêng của con. Thật ra hôm nay là con liên lụy đến ngài và cô cô. Các người không trách con là tốt rồi, chuyện còn lại để con xử lý đi, bảo đảm khiến mọi người vừa lòng."
Ai ngờ, Tiết Kiều lại trừng mắt, nghiêm mặt nói: "Vậy càng không được! Ta phải đi cùng! Nào có chuyện cháu trai bị bắt nạt, ta là dượng lại không ra mặt?"
"Đối phương là cao thủ Tử cảnh nha!" Khương Ly thử nói.
Nhưng Tiết Kiều chẳng hề sợ hãi: "Tử cảnh sợ qué gì! Một người đánh không lại, thì một đám người vùi chết hắn!"
Khương Ly hít sâu một hơi, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi dũng khí của hắn.
Có thể nghĩ đến dùng nhân số đè chết Tử cảnh, cũng là một kỳ ba!
Mộ Khinh Ca cười nói: "Cô cô có biết không ạ?"
Nhắc tới Mộ Liên Dung, sắc mặt Tiết Kiều thay đổi, xấu hổ nói: "Ta thừa dịp nàng ấy ngủ mới chạy ra. Chờ xong chuyện, ta trở về châm trà bồi tội với nàng."
"Nếu cô cô không biết, con sẽ không mang ngài đi." Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu.
"Không được!" Tiết Kiều nhíu mày nói: "Ta là trượng phu của cô cô con, hôn lễ của chúng ta bị phá hư, khiến nàng ấy ủy khuất, ta làm trượng phu phải thay nàng ấy tiêu tan ủy khuất này. Con là vãn bối, bảo hộ con là chức trách của trưởng bối chúng ta. Nếu ta trơ mắt nhìn con đi, còn ta ở lại, vậy khi cô cô con tỉnh lại chỉ biết hối hận đã gả cho một kẻ bất lực như ta!"
"Hắn nói rất có lý nha!" Khương Ly chớp chớp mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Như muốn nói, ngươi có lòng tin với chuyến này như vậy, thêm một người cũng có sao.
Mộ Khinh Ca thở dài, nhìn về phía Tiết Kiều: "Được rồi, cùng nhau đi."
Tiễn đám người Mộ Khinh Ca, lúc Khương Ly hồi cung mới phát hiện áo khoác Mộ Liên Dung rơi xuống đất, đang đứng bên cửa sổ nhìn phương hướng Mộ Khinh Ca và Tiết Kiều.
Khương Ly nhìn nàng, đi qua.
Tới bên cạnh nàng, mới hỏi: "Ngươi đã sớm tỉnh?"
Mộ Liên Dung không dời mắt, chỉ chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ trả lời vấn đề Khương Ly.
"Vậy sao không đi ra?" Khương Ly khó hiểu hỏi.
Mộ Liên Dung mỉm cười mất mát: "Ta ra ngoài không thể thay đổi được gì, bọn họ cũng sẽ không để ta đi cùng. Huống chi, ta tin tưởng Khinh Ca. Đứa nhỏ này đã trưởng thành, bầu trời Mộ gia bất tri bất giác được nàng chống đỡ. Không chỉ có Mộ gia, mà cả bầu trời toàn bộ Tần quốc, đều dựa vào nàng chống."
"Nghe ngươi nói vậy, ta thực sự rất đồng tình tên Mộ Khinh Ca đó." Khương Ly nhẹ giọng nói.
Mộ Liên Dung gượng kéo khóe miệng.
Nàng không thể trả lời Khương Ly.
Tuổi nhỏ mất cha, mẫu thân mất tích. Một người nói dối cả một triều đại, chỉ vì đổi lấy gia tộc bình an. Yên lặng nhẫn nại, cuối cùng cường thế quật khởi. Mỗi một bước, Mộ Khinh Ca đều dựa vào chính mình đi lên.
Đôi khi Mộ Liên Dung cảm thấy người làm cô cô như mình, không chỉ không giúp được gì, ngược lại phải để cháu gái chiếu cố khắp nơi.
...
Cổ Vu quốc thật sự không lớn, phân viện Luyện Đúc Tháp ở phía tây nam cách thủ đô Khương thành cũng không xa.
Sắc trời mịt mờ trắng xóa, hai mươi mấy bóng người cấp tốc nhảy lên, tốc độ cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh.
"Tốc độ của các ngươi thật nhanh!" Tiết Kiều miễn cưỡng đuổi kịp Mộ Khinh Ca, nghiêng mặt nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ cười, đây đã là nàng thu liễm lại rồi. Nếu nàng toàn lực thi triển, đã sớm ném Long Nha Vệ không biết đi nơi nào.
Tiết Kiều chuyển mắt nhìn Long Nha Vệ phía sau, nói với Mộ Khinh Ca: "Bọn họ đều do con huấn luyện ra?"
Mộ Khinh Ca gật gật đầu.
Mặc dù hắn đã sớm biết đáp án, nhưng thấy Mộ Khinh Ca tự mình thừa nhận, hắn vẫn cảm thấy hơi khó tin. Hắn thích tu luyện, trầm mê võ đạo, dĩ nhiên biết muốn bồi dưỡng ra thân vệ có tố chất như vậy cần tiêu hao lớn bao nhiêu. Huống chi bọn họ đều tới từ tam đẳng quốc.
Đối với cháu trai tuổi nhỏ đã có thể phong vân một cõi, Tiết Kiều cảm thấy mình không dậy nổi cái giá trưởng bối!
"Tới Luyện Đúc Tháp rồi, con định làm thế nào?" Tiết Kiều tò mò hỏi.
Ánh mặt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, nở nụ cười lạnh nhạt đến cực điểm, thốt ra hai chữ: "Hủy Tháp!"
Đáp án này, khiến hai con mắt Tiết Kiều co rụt lại.
...