Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 45: Ta nhổ vào! Một đám ngụy quân tử




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_____________________

"Nàng ấy."

Tư Mạch chỉ ra xa, lần nữa khiến Mộ Khinh Ca trở thành cái đích của mọi người.

Những ánh mắt nhìn nàng, có kinh ngạc, có ghen ghét, có không cam lòng, cũng có không tin,...

Có thể nói, biểu cảm muôn màu.

Người thật tình cao hứng vì nàng, chỉ sợ có thể đếm trên đầu ngón tay. Gia gia và cô cô mình, cộng thêm trên bàn Thiệu gia, Thiệu mập mạp cao hứng còn hơn chính mình được chọn.

Còn có một vị...

Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt nàng ấy.

Chuyện xảy ra trong cung yến vừa rồi, nàng ta vẫn luôn duy trì bộ dáng người ngoài. Ngoại trừ lúc ban đầu xuất thủ cứu giúp, chuyện phát sinh sau đó hầu như đều không liên quan tới nàng ta.

Lúc này, Mộ Khinh Ca chỉ thấy được trên khuôn mặt nàng ấy một tia hâm mộ và mất mát không quá rõ ràng.

"Này..." Tần Thương hiển nhiên không kịp phản ứng, hướng Tư Mạch lần nữa xác nhận: "Thánh Vương bệ hạ, ngài chỉ chính là Mộ phủ Mộ Khinh Ca?"

Trừ bỏ Tiểu Ca nhi, còn ai có thể lọt mắt hắn.

Trong lòng Tư Mạch cười nhạo, trên mặt lại nhàn nhạt gật đầu. Tính tình nhẫn nại, lần nữa xác định lựa chọn của mình.

Thật là cái phế vật Mộ Khinh Ca!

Lần này, những ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca, ghen ghét bất thiện đã không hề che giấu, mà là trắng trợn rồi.

"Thánh Vương bệ hạ, Mộ gia tiểu tước gia chính là phế vật người người đều biết, căn bản không thể tu luyện. Bệ hạ ngàn vạn không nên bị hắn che mắt!"

"Không sai, hắn không chỉ là phế vật, chỉ biết trêu hoa ghẹo cỏ, không học vấn không nghề nghiệp. Uổng phí dung mạo tốt, thật sự là ăn chơi trác táng. Thánh Vương bệ hạ xin nghĩ lại."

"Thỉnh Thánh Vương bệ hạ nghĩ lại, chớ bị loại người này lừa gạt."

"Chúng ta mặc dù không được bệ hạ ưu ái, nhưng thật sự không đành lòng nhìn bệ hạ chịu nhục! Nếu kẻ như thế này cùng bệ hạ tạo mối quan hệ, chắc chắn cáo mượn oai hùm, liên lụy đến thanh danh của bệ hạ."

Các thế gia đệ tử tự cho mình là đúng, nhao nhao mở miệng khuyên bảo.

Tựa hồ, Mộ Khinh Ca nàng chính là một con rệp người người chán ghét, người nào dính tới đều xui xẻo. Hoàn toàn không để ý sắc mặt Mộ Hùng càng ngày càng khó coi.

Những kẻ này, đã bị ghen ghét bao phủ đầu óc.

Nếu người được nhìn trúng là người khác, bọn hắn có lẽ sẽ không như vậy. Nhưng cố tình lại là Mộ Khinh Ca.

Đến một phế vật như nàng cũng có thể lọt vào mắt của Thánh Vương bệ hạ, vậy chẳng phải nói bọn hắn ngay cả một phế vật cũng không bằng sao?

Thanh niên tài tuấn Tần quốc, ngươi một lời ta một câu, cơ hồ đem Mộ Khinh Ca trở thành kẻ có tội. Một màn này, rất hợp với tâm tư Tần Thương. Theo hắn thấy, có thể được Thánh Vương bệ hạ, nam nhân cường đại nhất Lâm Xuyên đại lục nhìn trúng, phải là nhi tử hắn mới đúng. Mộ Khinh Ca hắn là cái quỷ gì? Một phế vật thậm chí linh khí còn không thể dẫn vào người mà thôi.

Cho nên, vị vua của một nước này im lặng. Chờ Mộ Khinh Ca bị tất cả công kích xuống đài, chờ đám thế gia đệ tử "nói năng lỗ mãng" chọc giận người nọ. Cuối cùng, sẽ là nhi tử hắn ngư ông đắc lợi.

Nhi tử hắn xem trọng nhất đã bị Hà gia làm liên lụy, chỉ sợ không có cơ hội. Đành xem Thái Tử như thế nào.

Nghĩ vậy, Tần Thương không thể không hướng Thái tử Tần Cẩn Tu ném một ánh mắt.

Một màn này, Tần Cẩn Hạo thấy được ánh mắt đau đớn, trong ngực như có lửa giận thiêu đốt.

"Cái liếc mắt của phụ hoàng vốn là nên thuộc về hắn."

Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể bảo trì trầm mặc, nhìn những kẻ mình chán ghét và hận nhất.

"Tần Cẩn Tu, Mộ Khinh Ca, còn có Hà Thành đáng chết vạn lần! Các ngươi chờ cho bổn vương!"

Lửa giận trong mắt Tần Cẩn Hạo thiêu đốt, móng tay vô thức cắm sâu vào trong da thịt.

Mộ Khinh Ca bị đám đông công kích đến thương tích đầy mình, khóe miệng vẫn chứa ý cười, tựa hồ người trong lời lẽ của những kẻ đó không phải là nàng. Nàng vuốt ve ly rượu trong tay, dường như bị chất lỏng trong chén thu hút, tản ra mùi rượu nhàn nhạt hấp dẫn.

"Thật quá mức!" Mộ Liên Dung giận dữ, một quyền đánh xuống mặt bàn. Nắm tay nổi lên hoàng quang nhàn nhạt, khiến chiếc bàn rắn chắc xuất hiện nhiều vết rạn.

"Liên Dung." Mộ Hùng trầm giọng hô. Trong lòng ông làm sao không giận? Nhưng chuyện Hà Thành vừa rồi, làm Mộ gia thấy được, nếu lúc này cường thế xuất kích, chỉ sợ sẽ lưu lại cho Thánh Vương bệ hạ ấn tượng không tốt, hủy hoại cơ duyên thuộc về Mộ Khinh Ca.

Vì vậy, bọn họ nhất định phải nhẫn.

Từ đầu đến cuối, Mộ Hùng đều cảm thấy Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia đối với Khinh Ca nhà ông có vài phần chú ý. Có lẽ một lần kia nàng thản nhiên đối mặt tiên hình, ngạo cốt tận trời khiến cho nam nhân cường đại vô ý nhớ kỹ.

Cho nên, ông tin tưởng, vô luận những kẻ này có nói gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia.

"Cô cô, người cần gì phải cùng một đám hạng người lòng dạ hẹp hòi so đo?" ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua nắm tay Mộ Liên Dung, buồn cười nói.

"Bọn họ nói ngươi như vậy!" Mộ Liên Dung tức giận đến nghiến răng. Nàng không rõ, bị người ta nói thành ra thế này, Mộ Khinh Ca sao có thể lạnh nhạt như thế, này cùng nàng thường ngày rất không giống.

"Bọn hắn nói vốn là sự thật." Mộ Khinh Ca nhún vai không sao cả.

Nàng căn bản không hiếm lạ bị yêu quái tiên sinh ưu ái, người nào thích thì cầm lấy đi.

"Ngươi..." Mộ Liên Dung bị những lời của Mộ Khinh Ca ngăn chặn. Nàng tức giận mang theo bất đắc dĩ nhìn Mộ Khinh Ca, tất cả lời muốn nói cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài.

"Này! Các ngươi đủ rồi! Lão đại ta là bọn chó các ngươi có thể nói hay sao? Thánh Vương bệ hạ coi trọng lão đại nhà ta, chứng tỏ lão đại ta thiên tư thông minh, căn cốt kỳ giai. Đám phàm phu tục tử các ngươi há có thể hiểu? Ta xem, các ngươi là hâm mộ ghen tị hận! Lúc này mới vu tội lão đại nhà ta."

Bên này, Mộ Khinh Ca mới trấn an tốt Mộ Liên Dung. Bên kia, thanh âm Thiệu mập mạp bênh vực lập tức truyền ra.

Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn lại, thấy thân hình tròn trịa của Thiệu mập mạp, không màng người nhà ngăn trở, đứng lên, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn.

Mộ Khinh Ca câu môi cười.

Thiệu mập huynh đệ này, đích xác không tồi.

Trong lòng nàng oán thầm: Mộ Khinh Ca a Mộ Khinh Ca, người có thể bảo vệ ngươi trước sóng gió, sợ cũng chỉ có Thiệu mập mạp trước mắt này. Nhân sinh có một hảo hữu tri kỷ, ngươi cũng không ngơ ngẩn.

"A, ta tưởng là ai. Nguyên lai là phế vật hoàn khố nổi danh khác của Lạc Đô chúng ta. Thiệu Việt Trạch, ngươi cho mình là mặt hàng gì? Đồng dạng là phế vật, cũng chỉ có thể cưỡi trên bụng nữ nhân được thôi." Một người giễu cợt.

Tên còn lại vội tiếp lời: "Ha ha ha, hai đại hoàn khố Lạc Đô. Trừ bỏ ở trên phố hoành hành ngang ngược, chỉ sợ khu vực quen thuộc nhất, chính là nơi bướm hoa dơ bẩn đi."

"Còn căn cốt kỳ giai? Thiên tư thông minh? Nếu hai kẻ các ngươi có thể gọi như thế, chúng ta đây chẳng phải là thiên tài trong thiên tài?"

"Các ngươi! Một đám ghen tị vô dụng, cho rằng chính mình là thứ gì tốt? Ta nhổ vào! Ngụy quân tử." Thiệu mập mạp hung hăng nhổ một miếng nước bọt xuống đất, đôi mắt nhỏ tràn đầy khinh bỉ...