Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Người trước mắt có quá nhiều lá bài tẩy, hắn không thể không cẩn thận tránh lật thuyền!
"Vạn thành phủ, sai người phong toả cửa phủ và cửa thành. Tuyệt không thể thả tặc tử chạy đi!" Phùng Khôn Hải quay đầu hô với Vạn Kiếm Phong đang xem đến choáng váng.
Vạn Kiếm Phong bị hắn rống đến chấn động, phản ứng lại, vội vàng gật đầu.
Hắn lấy ra một cái ống có tạo hình cổ quái, kéo về phía chân trời. Lập tức từ cái ống phát ra âm thanh bén nhọn, ánh sáng màu đỏ tím nổ vang lên trời đêm, phóng ra bốn phía tạo thành một cái lọng che màu đỏ tím.
Ánh sáng này còn có thanh âm, cực kỳ rõ ràng trong đêm tối.
Nhóm thủ vệ phụ trách trông giữ cửa phủ, và cửa thành bốn phía đều ngửa đầu nhìn cảnh này. Lập tức đề phòng lên, vội vàng hành động, hô lớn truyền lệnh...
"Mau đóng cửa thành!!!"
"Toàn thành giới nghiêm!! Toàn thành giới nghiêm!!"
Mộ Khinh Ca mắt lạnh nhìn Vạn Kiếm Phong hành động, không ra tay ngăn cản.
Những kẻ vây bắt nàng đã loạn. Còn lại ba người Hắc Mộc, Phùng Khôn Hải và Vạn Kiếm Phong.
Đôi tay Mộ Khinh Ca tạo ấn quyết, miệng trầm giọng nói: "Thiên Lôi Quyết!"
Động tác nàng như ảo ảnh, nhanh đến khiến người không nhìn ra được chút dấu vết.
Sợi tóc không gió tự bay, trời đen như mực đột nhiên truyền đến tiếng sấm nặng nề.
"Không tốt! Hắn muốn sử dụng chiến kỹ!" Hắc Mộc nhắc nhở nói.
Vạn Kiếm Phong chưa hiểu ý trong lời hắn, hừ một tiếng: "Chiến kỹ thì chiến kỹ, chẳng lẽ chúng ta không có chiến kỹ sao?" Dứt lời hắn chuyển động đôi tay, chuẩn bị sử chiến kỹ của mình.
Rầm rầm!
Tiếng động thiên lôi, đột khởi.
Năng lượng cực lớn, chất chứa trên không.
Phảng phất một khi hạ xuống, sẽ khiến sinh linh đồ thán.
"Đây là chiến kỹ cấp bậc gì? Cường hãn như thế!" Vạn Kiếm Phong rốt cuộc lĩnh hội Hắc Mộc nhắc nhở.
Sắc mặt Hắc Mộc vô cùng trầm trọng. Từ kinh nghiệm hắn phán đoán ra cấp bậc chiến kỹ Mộ Khinh Ca sử dụng: "Thiên giai..."
"Thiên giai!" Vạn Kiếm Phong hít sâu một hơi, thất thanh hỏi: "Hắn rốt cuộc là ai?"
Đáng tiếc, không ai có thể trả lời hắn.
Phùng Khôn Hải nhìn về phía Hắc Mộc, nhíu mày nói: "Hắc Mộc trưởng lão, hiện giờ trong chúng ta có thể ngăn cản hắn, sợ là chỉ có ngươi!"
Nhưng hắn vừa bước ra một bước này, đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca mang theo lạnh lẽo vô biên nhìn về phía hắn.
Đôi mắt kia, khiến toàn thân Hắc Mộc cứng đờ.
Vô tình, lạnh nhạt, là cảm giác của hắn với đôi mắt ấy.
Khi hắn nhìn thấy sấm chớp mưa bão ẩn trong đôi mắt nàng, hắn đột nhiên mở to hai mắt. Dâng lên xúc động muốn chạy trốn.
Ầm ầm ầm!
Vô số tia chớp thô to như tay người từ trên trời giáng xuống Vạn Phong thành.
Tựa như tận thế, khiến bá tánh đều ôm đầu hét lên. Bọn họ bất lực tránh trong nhà mình, yên lặng cầu nguyện có thể thoát khỏi trận tai nạn này.
Tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía phủ thành chủ. Vô số lửa lớn thiêu đốt toàn bộ phủ thành chủ.
Mộ Khinh Ca đứng trong lôi điện, giống như Lôi Thần diệt thế. Sợi tóc bay múa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, khiến Vạn Kiếm Phong kinh hoảng: "Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lôi điện tuyệt sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.
Phát sinh chuyện gì?
Không ai rõ hơn Mộ Khinh Ca.
Cặp mắt lạnh băng vô tình, nhìn chằm chú hỗn loạn do một tay nàng tạo thành. Đáy mắt hiện lên tia hài hước.
Trên đường đi đến phủ thành chủ, nàng chỉ tùy tay ném một ít thuốc nổ do mình phối chế. Lấy thân thủ và tốc độ của nàng, căn bản sẽ không có người đi đường nào chú ý.
Tiếng nổ mạnh ầm vang, toàn bộ Vạn Phong thành như pháo hoa nổ tung.
Nàng nhìn về phía Vạn Kiếm Phong, cười nhạt: "Thành chủ đại nhân hảo tâm mở tiệc chiêu đãi ta, ta sao có thể không biết xấu hổ tay không mà đến chứ? Màn pháo hoa thịnh thế này coi như là lễ gặp mặt của ta, thành chủ đại nhân có hài lòng không?"
Rối loạn! Rối loạn! Rối loạn!
Toàn bộ Vạn Phong thành nháy mắt rơi vào địa ngục, khắp nơi đều là lôi điện, khắp nơi đều là biển lửa nổ mạnh. Toàn bộ thành trì, khắp nơi đều là tiếng kêu rên.
Vạn Kiếm Phong đã không rõ mình là tức giận đến phát run, hay là sợ đến phát run. Chỉ là ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca giống như nhìn thấy ác ma thị huyết, tràn ngập hoảng sợ.
"Bá tánh vô tội, ngươi nỡ lòng nào!" Vạn Kiếm Phong bị một tia chớp đánh trúng, phun ra một búng máu, mới miễn cưỡng thốt ra một câu.
Mộ Khinh Ca cười đến cuồng tứ: "Bá tánh vô tội? Ta không vô tội sao? Ta cũng tự nhận vô tội, vì sao các ngươi còn muốn mạng ta? Ta không phải thành chủ Vạn Phong thành, sinh tử bá tánh có liên quan gì đến ta? Chỉ trách bọn chúng có một thành chủ tốt là ngươi, mới có hoạ hôm nay!"
Một người lựa chọn, đại biểu tất cả phải thừa nhận!
Lời nói tru tâm của Mộ Khinh Ca, khoét đến mặt Vạn Kiếm Phong trắng bệch, không cách nào đánh trả!
Mộ Khinh Ca khinh thường quét mắt nhìn hắn. 'Dùng dân chúng gây áp lực cho nàng, cảm thấy nàng lớn lên rất lương thiện sao? Nàng không phải bạch liên hoa thích trách trời thương dân!'
Huống chi rốt cuộc bị thương đến vô tội hay không, Mộ Khinh Ca lại rất rõ ràng.
Lôi điện hạ xuống thành, nhiều nhất chỉ đánh rơi mấy miếng ngói, bổ ra một gốc cây mà thôi. Đương nhiên nếu có người chạy ra tìm chết, vậy không trách được nàng. Lực công kích chủ yếu đều ở trong phủ thành chủ, thuốc nổ không thuộc về thế giới này cũng chỉ ở trong phủ thành chủ.
Chẳng qua Vạn Kiếm Phong đang ở bên trong nên nhìn không rõ, tự cho rằng bên ngoài phủ thành chủ cũng giống vậy.
"Ngươi phạm phải trọng tội ở Vạn Phong thành, hôm nay tất phải bắt lấy ngươi!" Thanh âm Hắc Mộc hung lệ. Những đường roi như xà đánh tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười quỷ dị. Khi đường roi đánh tới, thân thể cư nhiên hư hoá không thấy.
Hắc Mộc đột nhiên trợn to mắt. Biểu cảm biến đổi, chuyển mắt nhắc nhở hướng Phùng Khôn Hải: "Mau tránh ra!"
Phùng Khôn Hải nghe Hắc Mộc nhắc nhở. Đang muốn tránh đi, lại cảm thấy hơi thở bốn phía căng chặt. Bản thân phảng phất rơi vào cạm bẫy sền sệt, không thể cựa quậy.
Mặt Mộ Khinh Ca, đã xuất hiện trước mặt hắn.
Phùng Khôn Hải chỉ thấy đôi môi đỏ thắm hơi cong. Sau đó cảm thấy ngực mình đau xót, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn. Lại phát hiện ngực mình có thêm một cái lỗ máu to bằng nắm tay. Bên trong trống mất một thứ.
Phùng Khôn Hải đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Cặp mắt lạnh băng, ánh vào đáy mắt hắn.
Lồng ngực đau đớn, khiến hắn muốn kêu to. Nhưng vừa mở miệng, lại hộc ra máu tươi kèm thịt vụn.
Tất cả, chỉ trong nháy mắt.
Hắc Mộc căn bản không kịp cứu viện, càng miễn bàn đến Vạn Kiếm Phong đứng bên cạnh Phùng Khôn Hải vẫn đang bị mấy câu trước đó của Mộ Khinh Ca trấn trụ.
"Tìm chết!" Hắc Mộc thấy Phùng Khôn Hải bị Mộ Khinh Ca gϊếŧ chết. Xà tiên ánh màu tím đậm cắt qua không trung, đánh tới vị trí Mộ Khinh Ca.
Nhưng lúc hắn quất roi xuống, thân ảnh Mộ Khinh Ca lại nhạt đi.
Xà tiên màu tím đậm trực tiếp đánh trúng Phùng Khôn Hải, đánh thi thể hắn thành vô số khối thịt, rơi rụng đầy đất!
Đột nhiên thanh âm Mộ Khinh Ca phát ra ngay sau lưng Hắc Mộc: "Lão cẩu, ta nhớ kỹ mạng ngươi. Ngày khác tới lấy!"
Dứt lời, nàng đánh một chưởng vào ngực Hắc Mộc. Đánh đến hắn khí huyết cuồn cuộn, vung roi tới.
Xà tiên màu tím đậm, quất theo chỗ phát ra thanh âm.
Mà dưới chân Mộ Khinh Ca chợt hiện lên trận pháp thần bí cổ quái. Vô số đường roi quất tới, thân ảnh nàng đã hoàn toàn biến mất trong phủ thành chủ Vạn Phong thành.
Theo Mộ Khinh Ca biến mất, vạn tiếng sấm nháy mắt biến mất trong trời đêm.
Vạn Phong thành dường như đã khôi phục bình tĩnh, nhưng phủ thành chủ đã hỗn loạn, thương vong vô số.
Một hai tên đệ tử của Vạn Phong thành không màng thương thế mình, đỡ lấy Hắc Mộc lảo đảo. Vạn Kiếm Phong cũng bừng tỉnh khỏi cái chết của Phùng Khôn Hải, bước nhanh tới cạnh hắn hỏi: "Hắc Mộc trưởng lão, người đâu? Hiện tại làm sao bây giờ?"
Hắc Mộc mím môi không nói. Dưới Vạn Kiếm Phong truy vấn, không nhịn được phun một ngụm máu đen, ngã ra sau.
"Hắc Mộc trưởng lão! Hắc Mộc trưởng lão!"
...