Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Là ngươi!"
"Cư nhiên là ngươi!"
Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải nhận ra Mộ Khinh Ca. Vẻ mặt thất thường đó, khiến cho thành chủ Vạn Phong thành Vạn Kiếm Phong chú ý.
"Hai vị trưởng lão quen biết vị này..." Hắn chợt nhớ mình chưa biết tên húy của Mộ Khinh Ca, không khỏi dời mắt chuyển qua người nàng, tựa như chờ nàng giới thiệu.
Nhưng Mộ Khinh Ca không rảnh quản hắn, mắt lạnh nhìn Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải. Khoé miệng câu lên nụ cười châm chọc vô tận.
Thái độ của nàng khiến Vạn Kiếm Phong bất mãn, mày hắn hơi chau.
"Ngươi cư nhiên dám xuất hiện ở đây, còn dám giả mạo trưởng lão Dược Tháp!" Hắc Mộc lạnh giọng chất vấn. Ngón tay khô gầy không chút khách khí chỉ Mộ Khinh Ca.
Phùng Khôn Hải càng trực tiếp hơn. Không màng đến hoàn cảnh hiện tại, trực tiếp phân phó đệ tử Luyện Đúc Tháp mình mang đến: "Người tới, bắt lấy tặc tử!"
Vạn Kiếm Phong bây giờ đã nghe ra một tia không thích hợp. Ánh mắt lần hai nhìn Mộ Khinh Ca, tràn ngập soi xét.
"Hai tên lão cẩu, không nghĩ tới còn chưa chết." Mộ Khinh Ca rốt cuộc mở miệng. Vừa nói đã khiến Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải tức giận đến mặt xanh mét.
Nàng không giải thích thân phận mình là thật hay giả, càng sẽ không nói cho bọn chúng biết tên họ mình là gì.
Không phải không dám, mà là không muốn liên lụy người nhà mình. Bài học từ Nhạc gia Trung Cổ giới đã khiến cho nàng biết rõ đạo lý này.
Cao thủ ở thế giới này đều không biết xấu hổ, sẽ không để ý đến đạo nghĩa giang hồ 'Hoạ không lây người nhà'!
"Tiểu tử khinh cuồng! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Hắc Mộc vỗ bộp vào hông, vài đường ánh sáng bay ra từ bên hông hắn hạ xuống đất. Biến thành ba con linh thú cao giai.
Bên Luyện Đúc Tháp cũng nhanh chóng phát tín hiệu ra ngoài, triệu tập các đệ tử bên ngoài phủ thành chủ mau chóng tới đây.
Trận đột biến này khiến lông mày Vạn Kiếm Phong nhăn nhíu, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi.
Hắn bước ra một bước, ngăn ở giữa Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải, nói: "Hai vị, nơi này là phủ thành chủ của ta." Hắn đang nhắc nhở họ. Mặc kệ muốn làm gì, ít nhất cũng phải nói với hắn một tiếng, để hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra đã.
Địa vị của Hắc Mộc ở Vạn Thú Tông cao hơn Phùng Khôn Hải ở Luyện Đúc Tháp, càng không phải một thành chủ nho nhỏ là có thể so. Cho nên đối mặt với Vạn Kiếm Phong chất vấn, hắn không thèm để ý tới. Mắt già âm độc, lom lom nhìn Mộ Khinh Ca. Giống như sợ nàng chạy mất.
Cuối cùng Vạn Kiếm Phong đã hiểu 'thân phận' Mộ Khinh Ca, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn nàng. Một tên có thể đùa bỡn Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông trong tay, hắn nên nói nàng thông minh hay ngu xuẩn đây?
Mộ Khinh Ca cười lạnh, nhìn về phía Phùng Khôn Hải: "Năng lực đổi trắng thay đen của ngươi đích xác đảm đương nổi chức trưởng lão đấy!"
Châm chọc mà không thô tục, khiến Phùng Khôn Hải biến sắc.
Hắc Mộc quát chói tai: "Tặc tử chớ có giảo biện! Mặc ngươi hoa ngôn xảo ngữ, cũng không thể thay đổi sự thật!"
Giọng nói vừa dứt, mấy con linh thú của Hắc Mộc lập tức rít gào, nhào về phía Mộ Khinh Ca.
Ngân Trần đang tiến vào thời khắc mấu chốt tiến giai, không thể ra trợ giúp Mộ Khinh Ca. Chỉ còn một mình Mộ Khinh Ca chắn đỡ.
Thân ảnh Mộ Khinh Ca rất nhanh, linh hoạt tránh né công kích mấy con linh thú.
Lúc này các đệ tử Vạn Thú Tông đều sôi nổi lấy linh thú mình ra, lăm le nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Các đệ tử Luyện Đúc Tháp đã sớm quây thành vòng, thả ám khí mình ra công kích phần lưng Mộ Khinh Ca.
Mà Mộ Khinh Ca như có cảm giác, bay nhảy quay cuồng tránh ám khí tập kích. Khiến cho những ám khí đều vồ hụt, găm vào vách tường và cột đá của phủ thành chủ.
Phùng Khôn Hải quay đầu nhìn Vạn Kiếm Phong sắc mặt âm trầm: "Vạn thành chủ vì sao còn không ra tay? Đừng quên, hắn cũng là tội phạm truy nã quan trọng của triều đình!"
Những lời nàng khiến ánh mắt Vạn Kiếm Phong rùng mình. Nhảy vào, chính thức gia nhập chiến đấu.
Hắn vừa động, thị vệ phủ thành chủ và những người khác đều đồng loạt gia nhập.
Vạn Kiếm Phong làm chủ một thành, thực lực tự nhiên không thấp.
Tuy còn chưa lên tử cảnh, cũng có thể không phân cao thấp với Phùng Khôn Hải.
Hắc Mộc dùng chiến kỹ, roi dài như cự xà phân ra thành vô số tiên ảnh phong kín từng góc. Hắn cười lạnh nhìn Mộ Khinh Ca: "Lão phu thật tò mò, trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối. Cư nhiên có thể sống sót dưới Kim Quý tự bạo!"
Mộ Khinh Ca trả lời mỉa mai: "Ta cũng rất tò mò. Sau khi đã trải qua trận chiến như vậy, hai tên các ngươi rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu chiến lực."
Sắc mặc Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải đồng thời biến đổi, phảng phất Mộ Khinh Ca đã nói trúng tim đen.
Không sai! Thực lực hai người bọn hắn chỉ còn bảy phần thời kỳ toàn thịnh. Đại chiến lần trước để lại bọn hắn thương thế quá nặng, lại không có nhiều thời gian cẩn thận điều dưỡng.
Nhưng bọn hắn có lòng tin, dù Mộ Khinh Ca có thể sống sót, cũng tất nhiên sẽ có thương tích ảnh hưởng sức chiến đấu.
Người trẻ tuổi trước mắt chính là một tử cảnh hàng thật giá thật. Điểm này, hai người bọn hắn không quên.
Quên duy nhất, là nhắc nhở Vạn Kiếm Phong rằng Mộ Khinh Ca là tử cảnh!
"Các ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ quét đến mười mấy con linh thú, đột nhiên nở nụ cười cổ quái.
Nàng không lấy ra Linh Lung Thương, mà lấy ra sáo Ngự Thú cướp được từ Thái Sử Cao.
Tác dụng của sáo Ngự Thú, Thái Sử Cao vì sợ chết đã thành thật nói cho nàng cách sử dụng.
Khi Mộ Khinh Ca lấy sáo Ngự Thú ra, thần sắc Hắc Mộc biến đổi. Hai tròng mắt đột nhiên trợn to, nhanh chóng hô: "Không tốt."
Nhưng còn chưa chờ hắn nói rõ chỗ nào không tốt, đã nghe được tiếng sáo có âm điệu cổ quái chậm rãi truyền ra từ dưới môi Mộ Khinh Ca.
Nhóm linh thú bị Vạn Thú Tông thả ra đối phó Mộ Khinh Ca. Nghe được tiếng sáo đều trở nên mơ màng sắp ngủ, phảng phất bị người điều khiển.
"Hắc Mộc trưởng lão, đây là có chuyện gì?" Vạn Kiếm Phong phát giác khác thường, vội hỏi.
Mặt Hắc Mộc đã trở nên xanh mét, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Tên này cư nhiên trộm sáo Ngự Thú của tông môn ta!"
Rống!
Rống rống!!
Rống rống rống...!
Âm thanh giải thích của Hắc Mộc tiêu tán trong tiếng rít gào của nhóm linh thú.
Những linh thú vốn bị thuần hoá, giờ phút này giống như thoát khỏi trói buộc, khôi phục bản tính. Trong mắt tràn ngập hận ý và gϊếŧ chóc. Ánh mắt nhìn kẻ vốn là chủ nhân bọn chúng đã không còn dịu ngoan, chỉ còn thù hận.
Mộ Khinh Ca thổi sáo xong. Hai tay chắp sau lưng, đột nhiên bay lên trời. Lên cao không trung, cười lạnh nhìn người và thú dưới đất: "Hôm nay, ta cho các ngươi có thù báo thù. Gϊếŧ!!!"
Chữ 'gϊếŧ' bí mật mang theo uy áp linh lực tử cảnh thốt ra từ miệng Mộ Khinh Ca, hình thành sóng khí vô hình cuồn cuộn lan toả.
Người có tu vi thấp đều bị quăng dưới đất, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Mà nhóm linh thú tựa như nghe được mệnh lệnh, chia ra nhảy vào đám người. Gặp người là cắn, gặp người là gϊếŧ.
Cho dù kẻ đó đã từng là chủ nhân chúng nó, cũng khó thoát khỏi ma chưởng.
Hỗn loạn đột biến khiến hiện trường hỏng mất. Vô số tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, vòng tròn bao vây nghiêm mật đã sớm tan đàn xẻ nghé.
"Thật can đảm!" Ánh mắt Hắc Mộc vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, nghiến răng nói ra hai chữ.
Mộ Khinh Ca cười trêu tức, thản nhiên nói: "Quá khen." Thật cho rằng nàng cái gì cũng không suy tính, đã chạy tới chịu chết?
Trông nàng ngu ngốc vậy sao?
"Hắc Mộc trưởng lão, đừng nói nhảm với hắn. Chúng ta liên thủ gϊếŧ hắn!" Phùng Khôn Hải nhìn thấy không ít đệ tử Luyện Đúc Tháp táng thân trong miệng thú. Tâm muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca đã bay lên rất nhiều.
Hắc Mộc trầm mặc gật đầu, trong mắt vẫn hơi ngưng trọng.
Bởi vì hắn không quên Mộ Khinh Ca còn chưa lấy ra kiện Thần Khí kia. Nàng còn có một con Ngụy thần thú. Thậm chí còn có pháp bảo cổ quái có thể phản lại công kích, nàng cũng chưa lấy ra.