Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Manh Manh vô tội nhún vai: "Chủ nhân, tuy nói gương Xuyên Thần rất lợi hại, có thể nhìn đến mọi chỗ. Nhưng lợi hại mấy cũng có khuyết điểm!"
"Có ý gì?" Mộ Khinh Ca giật mình.
Manh Manh nói: "Gương Xuyên Thần chỉ cho xem nhiều nhất năm lần, sau đó cần làm lạnh. Thời gian làm lạnh, phỏng chừng mất nửa năm!"
Phốc!
Mộ Khinh Ca như nghe thấy nội tâm mình hộc máu.
Cái thiết lập hố cha gì thế!
Nửa năm? Sao không nói mười năm luôn đi?
Manh Manh không chú ý tới Mộ Khinh Ca hơi biến sắc, còn nói rất nghiêm trang: "Chủ nhân ngài tính đi, từ khi có gương Xuyên Thần đã dùng năm lần rồi đúng không!"
"..." Nhìn dánh vẻ Manh Manh đúng lý hợp tình, Mộ Khinh Ca chẳng buồn nói.
Thật vất vả vuốt phẳng nội tâm khí huyết cuồn cuộn, Mộ Khinh Ca tràn ngập oán khí nói: "Vậy là nói, hiện tại gương Xuyên Thần không thể dùng. Muốn dùng phải chờ nửa năm?"
Mộ Khinh Ca trầm mặc không nói xách nó tới trước mặt, duỗi tay thò vào túi yếm nó.
"A a a a..., Chủ nhân ngài làm gì thế?" Manh Manh hoảng loạn che lại túi yếm của mình, liều mạng giãy giụa.
Mộ Khinh Ca dừng động tác lại, nhìn về phía nó: "Ta kiểm tra bên trong còn bảo bối gì dùng được không."
Manh Manh tức giận đến hai mắt phiếm hồng, bĩu môi. Mặt bụ bẫm cũng phồng lên: "Chủ nhân bắt nạt người!"
Mộ Khinh Ca vô tội buông tay: "Ta chỉ muốn xem chút còn pháp bảo gì nữa, có thể để ta nhìn thấy tình huống bên ngoài."
"Không có! Không có! Thật sự không có mà!" Manh Manh liều mạng túm chặt túi yếm.
"Cho ta xem, xem một cái." Mộ Khinh Ca không tin nó, một hai phải đòi cho mình xem.
...
Trên đầm lầy Vô Tận, khí độc xanh lục vẫn luôn quẩn quanh.
Xung quanh an tĩnh đến quỷ dị.
Dường như bọn chúng rốt cuộc từ bỏ, rời khỏi đầm lầy Vô Tận.
Đột nhiên giữa không trung chợt loé ánh sáng, một người một hồ xuất hiện trên đầm lầy Vô Tận.
Tuyết hồ vừa xuất hiện, thân hình lập tức biến lớn. Để cho Mộ Khinh Ca ngồi lên lưng nó.
Hồng y tuyết hồ, hình ảnh như vậy ở đầm lầy Vô Tận có chút nổi bật, nhưng lại không đột ngột. Bởi vì lúc trước tiếp xúc với người Vạn Thú Tông, Mộ Khinh Ca phát hiện màu sắc y phục của bọn họ cũng rất đỏ.
Ngoại trừ Thái Sử Cao luôn thích biến thành dáng vẻ thư sinh. Người còn lại đều thích mặc đồ đỏ tươi.
Cho nên lúc này nàng không định giả trang thành đệ tử Luyện Đúc Tháp, mà thả Ngân Trần ra giả trang thành đệ tử Vạn Thú Tông.
"Ngân Trần, ngươi phải nhớ thu liễm hơi thở. Cái mũi của lão gia hoả Vạn Thú Tông rất linh, vạn nhất biết được ngươi sắp trở thành Thần Thú Tuyết Hồ Vương, sợ là muốn biến ngươi thành sủng vật." Mộ Khinh Ca trêu ghẹo nhắc nhở.
Ngân Trần khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng: "Chủ nhân đừng quên, ta chính là đồng bạn của ngươi. Ngươi đã nói rồi."
"Đương nhiên đương nhiên, ta sẽ không vứt bỏ ngươi!" Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm trấn an, duỗi tay vuốt vuốt lông Ngân Trần.
Ngân Trần có chút không thích ứng lắc đầu, nhưng không phản kháng.
Mộ Khinh Ca vỗ vỗ đầu Ngân Trần, nói với nó: "Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài xem."
Gương Xuyên Thần vô dụng, cũng chỉ có thể tự mình đi nhìn tình huống.
Đương nhiên, kết quả tốt nhất chính là Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp từ bỏ truy bắt nàng, rút lui khỏi đầm lầy Vô Tận.
Mộ Khinh Ca cưỡi trên lưng Ngân Trần, hướng tới bên ngoài đầm lầy. Dọc theo đường đi, cư nhiên thần kỳ không gặp được bất kỳ ai!
Đi một ngày một đêm, bọn họ đã gần tới bên ngoài đầm lầy Vô Tận.
Ngân Trần thả chậm bước chân, Mộ Khinh Ca nhíu mày suy tư: "Bọn chúng thật sự đi rồi?" Dễ dàng từ bỏ như vậy, làm cho nàng cảm thấy có gì đó quái quái.
"Chủ nhân, không đúng!" Đột nhiên Ngân Trần dừng chân, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lông tóc nó đều dựng thẳng lên, giống như ngân châm gai ngược.
Mộ Khinh Ca chậm rãi híp mắt.
Thật ra, nàng cũng cảm giác xung quanh không đúng.
Nơi này, thật sự quá an tĩnh.
An tĩnh đến quỷ dị...
"Xuất hiện đi." Mộ Khinh Ca híp mắt nói.
Nàng vừa dứt lời, từ bốn phía nhảy ra một đám người. Trong những người này có Vạn Thú Tông, cũng có Luyện Đúc Tháp.
Thậm chí Hắc Mộc của Vạn Thú Tông, Kim Quý và Phùng Khôn Hải của Luyện Đúc Tháp cũng ở bên trong.
Gần trăm người hằm hè nhìn chằm chằm nàng, phảng phất nhìn thấy con mồi rơi vào bẫy.
Mộ Khinh Ca không nhìn thấy Thái Sử Cao trong đám người. Trông bộ dáng ấy, cho dù hắn không chết cũng bị thương nặng, chắc được đưa về tông môn điều dưỡng rồi.
Hắc Mộc vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm Ngân Trần được Mộ Khinh Ca cưỡi, trong mắt hiện lên tia tham lam.
Kim Quý hận ý nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí oán độc: "Ngươi rốt cuộc đi ra!"
Phùng Khôn Hải đứng ra, nói Mộ Khinh Ca: "Giao đồ vật ngươi lấy ra đây, chúng ta có thể tha ngươi một mạng."
Mộ Khinh Ca nở nụ cười hài hước: "Phùng trưởng lão, ngươi cảm thấy lời ngươi nói có thể tin sao?"
Ánh mắt Phùng Khôn Hải hung ác, phiếm lạnh lẽo. Không giải thích cái gì.
Đừng nói Mộ Khinh Ca gϊếŧ Đinh Mão, đả thương thiếu tông chủ Vạn Thú Tông. Cho dù nàng không gϊếŧ người, hôm nay cũng không có khả năng rời khỏi đây. Lời nói mới rồi, chỉ là trấn an nàng thôi.
"Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao có thể ngự thú?" Hắc Mộc tiến lên một bước, hỏi.
Hai mắt hắn gắt gao nhìn Ngân Trần, tựa hồ sợ nó biến mất trước mắt mình.
Ở trong Lâm Xuyên, mọi người đều biết, người có thể ngự thú chỉ có Vạn Thú Tông. Mặc dù thế lực khác nuôi dưỡng một ít linh thú, cũng phải mất số tiền lớn mời người Vạn Thú Tông đến thuần hoá.
Mà Mộ Khinh Ca cưỡi Tuyết Hồ Vương xuất hiện, nhìn bộ dáng Tuyết Hồ Vương hoàn toàn không có vẻ dịu ngoan sau khi thuần phục. Nó tựa hồ không cần chủ nhân hạ lệnh chiến đấu, mà vẫn giữ ý thức của mình.
Điểm này những người khác không nhìn ra, Hắc Mộc thân là đại trưởng lão Vạn Thú Tông lại có thể dễ dàng nhìn ra.
Cũng chính vì điểm này, hắn mới cảm thấy hứng thú Ngân Trần.
Có thể có được linh thú, vậy không phải người bình thường.
Điểm này đã ăn sâu bén rễ vào lòng Hắc Mộc, cho nên hắn muốn dò la rõ ràng Mộ Khinh Ca.
Hắn không che giấu ý tứ.
Chỉ cần là người hơi có chút đầu óc, đều có thể nghe hiểu.
Nhưng không đợi Mộ Khinh Ca trả lời, Kim Quý đã nổi bão: "Hừ, mặc kệ ngươi là ai? Gϊếŧ đồ nhi ta, ngươi phải lấy mạng đền mạng!"
Dứt lời, không đợi những người khác kịp phản ứng. Cả người hắn đã phát ra quang mang tím lam, lực lượng càn quét công tới Mộ Khinh Ca.
Hắn vừa động thủ, Phùng Khôn Hải cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn rút binh khí bản thân ra, công tới Mộ Khinh Ca.
Hai vị trưởng lão Luyện Đúc Tháp đi đầu, đệ tử Luyện Đúc Tháp cũng như tổ ong vọt lên, bao vây Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lạnh mắt, ngân quang bên tay phải chợt loé. Chỉ bộ hoá thành Linh Lung Thương cầm trong tay nàng: "Chiến thì chiến."
"Là Thần Khí!"
"Trong tay hắn cư nhiên cầm Thần Khí!"
Các trưởng lão Luyện Đúc Tháp khác nhìn chằm chằm Linh Lung Thương, trong mắt toát ra quang mang vô cùng tham lam.
"Gϊếŧ hắn!"
Cướp hai món dị bảo đã là trọng tội.
Lại còn đả thương thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, gϊếŧ hại ái đồ Kim trưởng lão Luyện Đúc Tháp. Lại là một tội.
Giờ phút này còn bại lộ ra linh thú và Thần Khí, tựa hồ lại tăng thêm lý do Mộ Khinh Ca phải chết!
Linh Lung Thương xuất hiện, khiến người Luyện Đúc Tháp đều điên cuồng.
Mà Tuyết Hồ Vương Ngân Trần bỗng nhiên biến thân, khiến mắt người Vạn Thú Tông đều hoá thành một mảnh nóng rực.
Cho dù Hắc Mộc không hạ lệnh, bọn họ cũng điên cuồng gia nhập vây công.
Thân thể Ngân Trần như núi cao, linh hoạt vô cùng. Chín cái đuôi không ngừng lay động, quét tới đám đệ tử Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông, lược trận cho Mộ Khinh Ca.
"Ngụy thần thú!" Ngân Trần chân chính bại lộ hơi thở. Hắc Mộc kích động đến không khống chế được, gia nhập chiến đấu.
Mộ Khinh Ca tay cầm Linh Lung Thương, giao chiến với Kim Quý và Phùng Khôn Hải.
Lấy tu vi hiện tại của nàng, đối phó đánh hai người này không khó.
Nhưng Hắc Mộc lại đột nhiên chen vào, khiến áp lực nàng tăng gấp bội.
"Ngân Trần!" Mộ Khinh Ca hô.
Nàng cần Ngân Trần giúp nàng chia sẻ một ít, để nàng đánh bại từng tên.
Nhưng Hắc Mộc lại càng giảo hoạt. Thả mấy linh thú cao giai của mình ra, cuốn lấy Ngân Trần, khiến nó không thể phân thân cứu viện.
Ngân Trần nôn nóng kêu to, muốn vọt tới cạnh Mộ Khinh Ca, lại bị linh thú của Hắc Mộc cuốn lấy.