Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Hai loại khả năng, mọi người phỏng đoán khả năng đầu dễ phát sinh nhất.
Nhưng bọn họ ai cũng không nghĩ đến, Mộ Khinh Ca nghe Cảnh Thiên nói xong. Chỉ im lặng thời gian ngắn, rồi cư nhiên lấy một phần dược liệu của mình ra trực tiếp bỏ vào đan lô.
Lập tức một luồng khói đen toát ra từ đan lô, biến thành tro tàn.
"Úi! Hắn đây là muốn..."
Động tác cực kỳ tiêu sái, không hề do dự, lưu loát dứt khoát.
Khán đài nổi lên từng đợt kinh hô.
Thậm chí khiến Cảnh Thiên co rụt hai mắt, khiếp sợ nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Vậy là chúng ta đều chỉ còn lại cơ hội cuối cùng."
Dứt lời, nàng không hề để ý đến Cảnh Thiên. Bắt đầu luyện đan một lần cuối cùng.
Lồng ngực Cảnh Thiên phập phồng kịch liệt, hừ lạnh một tiếng, cũng bắt đầu luyện chế lần cuối.
Hắn tự hỏi mình, nếu đổi là mình ở vào vị trí Mộ Khinh Ca, hắn sợ là không hạ được quyết tâm lớn như vậy.
Động tác của Mộ Khinh Ca làm chấn kinh các đệ tử Dược tháp, cũng làm chấn kinh các trưởng lão trên khán đài.
Bách Lý Đằng mắt mang ý cười, đáy mắt nhìn Mộ Khinh Ca càng đậm thưởng thức.
Cơ hội cuối cùng, Cảnh Thiên càng cẩn thận hơn trước.
Mà Mộ Khinh Ca thì?
Không nhìn ra một tí khẩn trương nào trên mặt nàng. Nàng vẫn như thường dùng linh thức khống chế dung hợp dược phấn, từng bước bỏ dược phấn vào đan lô.
Tư thái của nàng như chỉ đang luyện tập bình thường, luyện chế đan dược tầm thường.
"Hình như ta ngửi thấy mùi đan hương!" Có người hít hít cái mũi, nói.
Hắn vừa dứt câu, lập tức có người phụ hoạ: "Ta cũng vậy, ta cũng ngửi được."
Dần dần, người ngửi được đan hương càng ngày càng nhiều.
Mà Mộ Khinh Ca và Cảnh Thiên đều đang tiến hành dung hợp bước cuối cùng.
Mộ Khinh Ca không vội không chậm, mà Cảnh Thiên thì có vẻ hơi nóng nảy. Nhất là khi dư quang khoé mắt hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca bình tĩnh, ngửi được đan hương phiêu ra từ đan lô nàng. Tâm tình hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
Dung hợp bước cuối cùng là quá trình luyện đan khó nhất. Hơi vô ý, là sẽ nổ lò.
Giữa sự bài xích các dược liệu, cũng sẽ thể hiện ra rõ ràng.
Không áp được cỗ bài xích này thì không thể hoà tan, sẽ thất bại!
Cảnh Thiên hung hăng nhíu mày, lần thứ hai rót linh thức mình vào đan lô. Hắn muốn cho thêm lửa, nhưng khi linh thức hắn vừa vào đan lô, lại nghe thấy 'phốc' một tiếng.
"A! Thất bại!"
Không ít đệ tử vô cùng tiếc nuối nói.
'Thất bại! Cư nhiên thất bại!' Cảnh Thiên trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đan lô của mình. Dường như không rõ vì sao mình sẽ thất bại, hoặc là không thể tiếp thu được sự thật này.
'Không! Sao ta có thể thất bại!' Hai mắt Cảnh Thiên tràn ngập tơ máu, giữa mi tâm vô cùng âm trầm.
Bách Lý Đằng nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, có chút thất vọng nói: "Cảnh Thiên vẫn quá nôn nóng." Nếu hắn có thể ổn định tâm cảnh, kiên trì đến cuối cùng. Không nóng nảy muốn thành công, nói không chừng có thể đi được đến cuối.
Đáng tiếc, hắn vẫn nóng nảy luống cuống.
Có thể nói, Cảnh Thiên thua ở tâm cảnh mình, mà không phải thiên phú luyện đan.
Trái lại Mộ Khinh Ca, sau khi Cảnh Thiên thất bại, vẫn không vội không nóng, không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục chậm rãi dung hợp dược phấn. Mùi hương bay ra từ đan lô nàng ngày càng nồng, thậm chí đã dâng lên đan vân.
Đan vân là dấu hiệu thành đan, nhưng cũng có khả năng thất bại.
Cảnh Thiên không cam lòng nhìn Mộ Khinh Ca, không ngừng tự nói bản thân: 'Hắn sẽ thất bại, nhất định sẽ thất bại. Hai người đều thua, là sẽ không có thắng bại!"
Hắn chờ Mộ Khinh Ca thất bại.
Nhưng trời cao cố tình đối nghịch với hắn. Đan vân trên đan lô Mộ Khinh Ca ngày càng nhiều, thậm chí đã bắt đầu có đan vũ.
"Sắp thành!"
"Thành thành! Đan vũ rơi xuống rồi, còn có thể không thành sao?"
Vô số đan dược rơi xuống như mưa. Mùi hương thuần túy khiến những người ngửi được đều thấy thần thanh khí sảng.
Bách Lý Đằng tiếp được một viên đan dược rơi xuống, cảm thán nói: "Không hổ là người có được cảnh giới Hoàn mỹ."
"Không! Không! Ta đã thất bại rồi! Sao ngươi có thể thành công!" Đan dược không ngừng nện vào người Cảnh Thiên, khiến hắn kích động. Bộ dáng hung ác nhìn Mộ Khinh Ca, tựa như tùy thời muốn nhào lên cắn cổ nàng.
Trưởng lão lôi đài vốn đang chấn động, đột nhiên nghe thấy Cảnh Thiên nói. Từ cổ tay áo vứt ra một dây thừng trói chặt Cảnh Thiên, hạn chế hành động của hắn.
Dây thừng kia tên là dây Thúc Linh. Người bị trói, linh lực cũng sẽ bị trói buộc, không thể tránh thoát.
Cảnh Thiên bị trói chặt, phát cuồng hô lên: "Buông ta ra!"
Trưởng lão lôi đài nghiêm khắc nói: "Thi đấu còn chưa kết thúc. Nếu muốn gây chuyện, nghiêm trị không tha!"
Trưởng lão lôi đài nói khiến Cảnh Thiên bình tĩnh vài phần. Nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
"Mau xem kìa! Hào quang thất thải!"
Tiếng kêu sợ hãi vang lên từ khán đài.
Trên đan lô Mộ Khinh Ca, hào quang thất thải đó không ngừng hạ xuống, hoá thành làn gió bảy màu thổi qua khán đài. Người bị gió thổi qua đều cảm thấy cơ thể có dòng nước ấm trải qua, như gột rửa cơ thể mệt mỏi. Khiến thân thể càng thêm khoẻ mạnh.
Oanh!
Đan được được hào quang bảy màu bao trùm, vọt ra từ đan lô.
Lúc này không còn nghi ngờ gì nữa.
Mộ Khinh Ca đã luyện chế được Thái Vi Thọ Nguyên Đan!
Hơn nữa, nàng chỉ luyện hai lần!
Đan dược chậm rãi rớt xuống. Mộ Khinh Ca duỗi tay bắt lấy, chộp nó vào tay.
Đan dược bị Mộ Khinh Ca bắt được, hào quang thất thải nháy mắt thu liễm bên trong, không thấy bóng dáng.
Những dị tượng khi đan dược Linh cấp xuất thế cũng hoàn toàn biến mất.
Chỉ là một ít 'đan vũ' rơi rụng vẫn nằm an tĩnh dưới đất, chứng minh tất cả không phải ảo giác.
Mộ Khinh Ca không nhìn Cảnh Thiên bị trói, mà đưa đan dược cho trưởng lão chủ trì lôi đài thi đấu. Trưởng lão lôi đài tiếp nhận, nhìn kỹ một lần, hai mắt bỗng chốc co rụt lại.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng hỏi: "Trước kia ngươi đã từng luyện chế Thái Vi Thọ Nguyên Đan?"
Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu: "Không có."
Câu trả lời này còn chấn động hơn đan dược nàng luyện ra. Trưởng lão lôi đài đè lại kinh hãi, vội vàng xuống lôi đài đi tới chính giữa khán đài. Dâng lên Thái Vi Thọ Nguyên Đan cho Bách Lý Đằng.
Bách Lý Đằng cầm đan dược trong tay, liếc mắt đánh giá, nhàn nhạt nói: "Đan dược Linh cấp, Thái Vi Thọ Nguyên Đan, phẩm chất Hoàn mỹ."
Hít...!!!
Câu nói quanh quẩn giữa khán đài vây xem, gây ra oanh động cực lớn.
Kiến thức đệ tử tổng viện không ít như đệ tử phân viện. Bọn họ nghe hiểu phẩm chất Hoàn mỹ trong miệng viện trưởng là có ý gì!
Có thể luyện chế ra phẩm chất Hoàn mỹ, chỉ có một khả năng. Đó là, người luyện đan đã có được cảnh giới hoàn mỹ!
"Ngươi có được cảnh giới Hoàn mỹ?!" Cảnh Thiên vô cùng kinh hãi nhìn Mộ Khinh Ca, quả thực không thể tin được. Nhưng đằng sau khiếp sợ, lại cất giấu ghen ghét nồng đậm.
"Tuổi còn nhỏ hơn Cảnh Thiên sư huynh, cấp bậc cũng đã đạt tới Linh cấp, còn phá vỡ kỷ lục Linh thức tháp. Lại còn có được cảnh giới Hoàn mỹ trong truyền thuyết! Trời ạ! Yêu nghiệt gì thế này?"
"Yêu nghiệt! Quá yêu nghiệt!"
"Yêu nghiệt như vậy, đây là muốn ép chết chúng ta sao?"
"Phân viện cư nhiên ra một yêu nghiệt, đây là muốn quật khởi sao!"
"Nhân vật yêu nghiệt như vậy, Cảnh Thiên sư huynh còn muốn tìm hắn ước đấu. Chẳng phải là tìm ngược sao?"
"Xuỵt, nói nhỏ thôi. Ta đoán Cảnh Thiên sư huynh căn bản không biết hắn có được cảnh giới Hoàn mỹ. Nếu không sẽ không ngu ngốc tự đi tìm ngược đâu."
Mộ Khinh Ca làm chấn kinh tổng viện Dược tháp, cũng làm các đệ tử phân viện hoàn toàn dương mi thổ khí (*).
(*) Dương mi thổ khí: mặt mũi nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt.
Những nữ đệ tử đó, quả thực coi nàng như nam thần mà phụng!
Lời của viện trưởng, đã nói lên rằng trận ước đấu này, ai thắng ai thua.
Thi đấu kết thúc, Mộ Khinh Ca trực tiếp bị Bách Lý Đằng mang đi. Làm cho trận bàn tán sôi nổi còn chưa hạ nhiệt, lại lần nữa xôn xao suy đoán viện trưởng sẽ nói gì với Mộ Khinh Ca.
Mà Cảnh Thiên, giống như người bị bỏ quên, lẻ loi đứng trên lôi đài.
Những kẻ khen Mộ Khinh Ca, chính là đang nhục mạ châm chọc hắn.
"A a a!!! Lần này hồi vốn rồi!" Nơi xa truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Chiết Tú.
Bây giờ vô số người mới giật mình bừng tỉnh, nhớ tới trận đánh cược.
Lập tức trong đám người truyền đến từng đợt kêu rên.
Những người cược Cảnh Thiên thắng lại lần nữa đau lòng cho túi tiền của mình.
"Ha ha ha, cảm tạ Mộ sư đệ! Đêm nay chúng ta ăn mừng tiệc lớn!" Triệu Nam Tinh vung tay lên. Lập tức khiến các đệ tử hô to hưng phấn như quỷ khóc sói tru.
...