Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 373: Chọc phải người không nên dây vào (1)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Ly quốc, Hoán Đô.

Trong hoàng cung, Phượng Vu Phi khoác thân phượng bào thêu tơ vàng, ôm lấy thân hình quyến rũ của nàng. Đứng trên vọng lâu (*) cung thành, đón gió đêm.

(*) Vọng lâu: Lầu để đứng nhìn ra xa.

Mái tóc dài của nàng được cột gọn gàng bằng kim quan, không bị rối đầu.

Phượng Vu Phi bây giờ mới chân chính là thiên chi hoàng nữ, vô cùng cao quý. So với lão bản nương khách điếm Phượng Nương ở Lạc Nhật trấn, quả thực như hai người khác nhau.

Luồng gió nhẹ thổi qua tóc mai, nàng chăm chú nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Đôi mắt vũ mị đa tình toát ra nỗi nhớ nhung nồng đậm.

"Mộc Dịch, chàng cuối cùng đi đâu vậy? Vì sao mười năm chưa về? Chàng có còn nhớ ta không?" Phượng Vu Phi thì thào.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, tới gần nàng thì dừng. Người đến thấp giọng nói: "Công chúa, bên kia gửi thư đến."

Phượng Vu Phi thu hồi cảm xúc, xoay người lại. Trên trán nàng dùng kim phấn vẽ lên hoa văn tinh xảo.

"Thế nào?" Phượng Vu Phi trầm giọng hỏi. Trong thanh âm lộ ra vài phần ngưng trọng.

Trong hoàng thất Ly quốc, các hoàng tử tranh đấu cam go. Nhưng những người khác căn bản không đáng nhắc đến, người có thực lực và khí thế nhất chính là Tam hoàng đệ Phượng Vu Quy.

Hiện giờ phụ hoàng bệnh nặng, tranh đoạt ngôi vị trữ quân đã tới giai đoạn cuối cùng. Nàng trở về không lâu, cần Mộ Khinh Ca hỗ trợ.

Người vừa đến dâng lên ống trúc cho Phượng Vu Phi. Phượng Vu Phi lập tức nhận lấy mở ống trúc lôi tin tức ra, nhìn kỹ một lần.

Sau khi xem xong, ánh mắt nàng đầy kinh hãi, lẩm bẩm một mình: "Hắn thật sự có bản lĩnh này?"

Người ẩn trong bóng đêm nghĩ nghĩ, tiếp lời: "Mấy ngày trước truyền đến tin tức, tiểu hoàng đế Tần quốc đã bị hắn lăng trì xử tử, chia thịt cho bá tánh Lạc Đô. Người có thủ đoạn như vậy, hẳn sẽ không nói suông."

Phượng Vu Phi gật đầu, nhẹ giọng cười lạnh: "Cư nhiên chọc phải nhân vật như vậy, ta thật cảm thấy tiếc thương cho tam đệ của ta."

"Công chúa, vậy kế tiếp chúng ta..." Người nọ ngước mắt nhìn nàng.

Đôi mắt đẹp toát ra sự khí thế quyết tâm, Phượng Vu Phi nói một chữ: "Chờ."

Nếu người kia đã nói chờ, thì nàng sẽ chờ.

Nhưng trong lúc chờ đợi, nàng cần đi làm một chuyện, là tìm ra chân tướng!

Phượng Vu Phi đi xuống vọng lâu cung thành, về đến thâm cung.

Nàng đi một mạch tới một toà cung điện trong cung.

"Khụ khụ..." Tiếng ho khan và mùi thuốc nồng truyền ra từ trong điện.

Phượng Vu Phi không cần thông báo gì đã đi vào, thấy thân ảnh già nua ngồi trên long ỷ.

"Phụ hoàng."

Phượng Lan ngẩng đầu nhìn nữ tử đi tới chỗ ông, đôi mắt nghiêm khắc nổi lên ý cười nhàn nhạt: "Phi nhi, con đến rồi?" Nữ nhi này là hài tử ông yêu thích nhất. Nếu không phải vì sự kiện mười năm trước, chỉ sợ nàng đã sớm là Thái nữ Ly quốc.

Phượng Vu Phi gật đầu, bưng lên một chén trà ở trên bàn, tới long ỷ đưa cho Phượng Lan.

Phượng Lan nhận lấy, uống một ngụm.

Phượng Vu Phi đứng sau ông, giúp ông xoa bóp hai vai: "Thân thể phụ hoàng không khoẻ, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt."

Phượng Lan vui mừng cười nói: "Quốc sự bộn bề, muốn nghỉ là nghỉ được ngay đâu?"

Phượng Vu Phi im lặng, không tiếng động bóp vai cho phụ hoàng. Phượng Lan cũng dời lực chú ý lên tấu chương, chuyên tâm xử lý quốc gia đại sự.

Qua một hồi lâu, ông bỗng ho khan kịch liệt.

Phượng Vu Phi lập tức cầm chiếc hộp trên bàn, mở nắp lấy đan dược ra cho Phượng Lan dùng.

Phượng Lan ăn xong đan dược mới khôi phục một chút, cảm thán: "Người già rồi, càng ngày càng không dùng được."

Phượng Vu Phi nhíu mày nói: "Tam hoàng đệ đến Dược tháp học đan thuật, vì sao không luyện đan giúp phụ hoàng chữa bệnh?"

"Hắn?" Phượng Lan tức giận hừ lạnh: "Một hoàng tử đi học tập ở Dược tháp, vốn đã chẳng phải vinh quang gì. Nhưng nghiệt tử hắn vậy mà đi trộm đan dược ở nơi đó, còn bị trục xuất. Hắn có nói luyện đan cho trẫm, trẫm không cho."

"Phụ hoàng hà tất tức giận với người khác tổn hao sức khoẻ?" Phượng Vu Phi nhíu mày, không tán đồng nói.

Phượng Lan lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.

Lòng ông lo âu, không thể nói với Phượng Vu Phi. Cho dù nàng là nữ nhi mình quý nhất cũng không được.

Tính tình Phượng Vu Quy, thân là phụ hoàng sao ông không biết? Nếu Phượng Vu Phi không trở về, có lẽ ông sẽ truyền ngôi vị cho Phượng Vu Quy. Nhưng bây giờ Phượng Vu Phi đã trở lại.

Ông không phải chưa nghĩ tới để Phượng Vu Quy luyện đan cho mình, mà là không dám.

Ông rất hiểu tính cách tàn nhẫn độc ác của nhi tử mình, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Ông sợ đan dược Phượng Vu Quy dâng lên không phải trị bệnh, mà là lấy mạng ông!

Cho nên vì để tránh đấu đá phân tranh, ông nhất định phải còn sống để định ra vị trí thái tử. Hơn nữa phải dốc hết giúp thái tử tương lai dẹp bỏ chướng ngại.

Nhưng cuối cùng nên chọn người nào là thái tử... Ông vẫn chưa có quyết định.

"Phụ hoàng, phụ hoàng?"

Trong hoảng hốt, Phượng Lan nghe thấy thanh âm Phượng Vu Phi.

Thấy phụ hoàng mờ mịt nhìn mình, Phượng Vu Phi nói: "Phụ hoàng vừa rồi sao vậy, con gọi nhiều lần mà người không đáp lại."

Phượng Lan miễn cưỡng cười, qua loa lấy lệ: "Chỉ là đang nghĩ đến một số việc thôi."

Phượng Vu Phi lôi kéo ông đứng dậy khỏi long ỷ: "Quốc sự nặng nề, phụ hoàng cũng phải chú ý long thể. Mệt mỏi thì đi lại vài vòng cho khoẻ."

Nói xong, nàng đỡ Phượng Lan đi đi lại lại trong điện.

Phượng Lan hiếm khi trải nghiệm như vậy, đơn giản tùy ý nàng.

Đi lại một lúc, Phượng Lan nói: "Phi nhi, mấy năm nay con ở bên ngoài có tốt không? Có trách năm đó phụ hoàng nhẫn tâm?"

Phượng Vu Phi rũ mắt không nói. Một lát sau, nàng mới lên tiếng: "Phụ hoàng, mấy năm nay có chuyện một mực vẫn luôn làm con băn khoăn. Con không muốn bởi vậy mà hiểu lầm phụ hoàng, hôm nay người có thể nói thật cho con không?"

Ánh mắt Phượng Lan trầm xuống, thanh âm lạnh một phần: "Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định?"

"Chỉ là nghĩ không thông." Phượng Vu Phi không để ý cảm xúc Phượng Lan biến hoá, bỗng dưng nói: "Không nghĩ ra phụ hoàng luôn sủng con đau lòng con tại sao lại toàn lực ngăn cản hôn sự của con. Không nghĩ ra rốt cuộc vì sao phụ hoàng nhìn chàng không vừa mắt, không nghĩ ra vì sao khi ấy phụ hoàng khiến con cảm thấy xa lạ như vậy."

Thanh âm Phượng Vu Phi mang theo sự khổ sở.

Cảm xúc vô thanh vô tức tràn ra, khiến lòng Phượng Lan đau xót.

"Phi nhi, có một số việc con không cần biết rõ. Con chỉ cần biết rằng, phụ hoàng muốn tốt cho con là được." Phượng Lan nói.

"Là vì Mộc Dịch đến từ Trung Cổ giới sao? Bởi chàng là thiếu chủ Mộc gia?" Phượng Vu Phi đột nhiên nói.

Thân mình Phượng Lan chấn động, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Con đã biết? Con còn biết những gì?"

Phượng Vu Phi bình tĩnh nói: "Biết không nhiều không ít. Nguyên nhân vì thế con mới muốn biết rõ hơn. Càng không muốn vì hiểu lầm mà sinh ra khoảng cách giữa hai cha con ta."

"Con trở về, là vì chuyện này?" Ánh mắt Phượng Lan gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

"Xem như một phần nguyên nhân." Phượng Vu Phi thẳng thắn thành khẩn nói: "Năm đó con đau khổ cầu xin, khẩn cầu mọi cách, phụ hoàng đều không muốn nói thật cho con. Hiện giờ đã qua mười năm, Mộc Dịch cũng không thấy. Con chỉ muốn một đáp án, để cho con hết hy vọng."

"Con... Con tội gì phải vậy?" Trong mắt Phượng Lan xẹt qua một tia thương tiếc.

Nữ nhi của ông yêu ai không yêu, lại cố tình đi yêu người ngoại giới.

"Phụ hoàng, hôm nay người giải đáp cho con đi." Phượng Vu Phi đột nhiên quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.

Phượng Lan rối rắm trong lòng một hồi lâu, rốt cuộc thoả hiệp gật đầu: "Đành vậy, mười năm, con cũng nên biết chân tướng rồi. Đứng lên trước đi."

Trong lòng Phượng Vu Phi kích động không thôi. Đứng dậy đỡ Phượng Lan ngồi xuống ghế. Mình thì bước tới ghé đầu lên đầu gối phụ hoàng, như khi còn nhỏ vậy.

Cảnh tượng này dường như gợi lên hồi ức Phượng Lan. Ông nở nụ cười hiền từ, vươn tay nhẹ vỗ về đầu Phượng Vu Phi như ngày xưa.

"Chuyện năm đó trẫm không thể nói cho con, bởi vì tính tình con quá mức bướng bỉnh cứng rắn. Nếu con đã biết chân tướng, chỉ sợ sẽ không màng tất cả nhào vào. Con là nữ nhi trẫm yêu quý nhất, trẫm không muốn nhìn con thiêu thân vào hố lửa! Nhưng trẫm đồng thời cũng là vua một nước, càng không thể đẩy bách tính vào nguy nan..."

Phượng Lan nói, khiến Phượng Vu Phi ẩn ẩn cảm giác phụ hoàng có điều bất đắc dĩ.