Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Ca nhi, Mộ gia chúng ta không phải người Lâm Xuyên..."
Ngọn cỏ xanh lay động, xào xạc.
Phong cảnh u tĩnh như tranh vẽ, một bia mộ cô độc dựng ở đây. Bên cạnh là cổ thụ cành lá xum xuê, tầng tầng lớp lá như ô dù, che âm tránh dương cho nó.
Mộ Khinh Ca đứng trước mộ. Nhìn bia mộ mà lòng tự hỏi những lời hôm qua gia gia nói với nàng.
Mộ gia không phải người Lâm Xuyên?
Vậy là người ở đâu?
Cho tới giờ Mộ Khinh Ca cứ nghĩ Mộ gia lớn lên ở Lâm Xuyên. Không ngờ, vậy mà không phải!
Thế giới bên ngoài Lâm Xuyên rốt cuộc rộng lớn thế nào?
Niên đại xa xăm, đời đời tương truyền, chân tướng sự thật sớm đã phai mờ.
Kể cả Mộ Hùng cũng chỉ biết vào mấy vạn năm trước Mộ gia mới chuyển tới Lâm Xuyên. Lai lịch ra sao, sớm đã không biết. Thứ duy nhất có thể xác minh thân phận Mộ gia chỉ có một quyển kinh thư bị tàn phá.
Đêm qua, Mộ Hùng đã lấy lệnh bài gia chủ và cuốn kinh thư tàn giao cho nàng.
Sau khi ra khỏi phòng Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca không ngủ một đêm, chỉ nghiên cứu cuốn kinh thư tàn phá kia. Nhưng trong kinh thư ngoại trừ bản đồ, còn văn tự thì nàng chưa thấy qua bao giờ.
Không chỉ có nàng, bao gồm Mộ Hùng hoặc các lịch đại gia chủ Mộ gia, chưa có ai phá giải được văn tự trong kinh thư.
Chỉ biết cuốn kinh thư rời đi từ tổ trạch Mộ gia, là món đồ duy nhất trên người khi tới Lâm Xuyên. Bởi vì đến từ chính tổ trạch, thủy tổ đời thứ nhất đã thận trọng phân phó phải giữ gìn, truyền thừa xuống. Cho nên mỗi một thế hệ gia chủ Mộ gia đều giữ gìn cẩn thận.
Lúc Mộ Khinh Ca nhìn thấy Mộ Hùng lấy cuốn kinh thư, còn muốn rửa tay dâng hương. Xác định không có nhầm lẫn gì, mới lấy ra một cái hộp đựng kinh thư từ phòng tối.
Rắc! Rắc!
Âm thanh lá rụng dưới đất bị người dẫm vang.
Mộ Khinh Ca thu lại suy nghĩ. Ánh mắt hơi rũ, dư quang khoé mắt nhìn thấy người tới.
"Thật không thể tưởng được, gần Lạc Đô còn có chốn phong cảnh tuyệt đẹp như vậy. Dựng ở chỗ kín đáo thế này, khó trách Tần Cẩn Dương phái người nhưng không tìm được." Thanh âm lười biếng đến cực điểm chậm rãi truyền vào.
Mộ Khinh Ca không quay đầu lại, chỉ bình thản nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Hàn Thải Thải đi tới đứng cạnh nàng. Nhìn thấy trên bia mộ khắc 'Thê tử của Mộ Khinh Ca', câu môi cười quyến rũ: "Đương nhiên là tới bái tế Mộ phu nhân một chút."
Hắn cực kỳ đăm chiêu nói ra ba chữ Mộ phu nhân.
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, nghe ra ẩn ý trong đó.
Hàn Thải Thải muốn nói gì?
Đối với lòng dạ chín trăm chín mươi chín bước ngoằn ngoèo của tên nam nhân yêu tinh này, Mộ Khinh Ca tuyệt không tin lời hắn nói chỉ đơn thuần ý trên mặt chữ.
Nhưng Mộ Khinh Ca không muốn vào cái bẫy của hắn.
Nàng không thèm để ý ba chữ nhấn mạnh kia, chỉ trả lời nhàn nhạt: "Có tâm."
Câu trả lời bình tĩnh làm cho Hàn Thải Thải quay đầu sang. Mắt phượng hẹp dài khẽ híp, vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nàng.
Bị ánh mắt nóng bỏng ấy soi mói, làm Mộ Khinh Ca rất không thích ứng.
Nhẫn nại một lúc, nàng nhíu mày nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
Hàn Thải Thải chậm rãi nở nụ cười: "Mộ Khinh Ca, ta từng nói qua ngươi rất xinh đẹp chưa?"
Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca hơi ngưng tụ, tổng cảm thấy ánh nhìn của Hàn Thải Thải rất kỳ quái. Lời nói cũng có hàm ý.
"Đa tạ đã khen, ngươi cũng rất xinh đẹp." Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, ánh mắt khiêu khích.
Hàn Thải Thải nhíu mày.
Im lặng một lúc, hắn mở miệng sửa lời: "Khen một nam nhân là xinh đẹp, hình như không ổn."
Mộ Khinh Ca châm biếm: "Ta học đến đâu dùng đến đó."
Lời của nàng làm Hàn Thải Thải nheo mắt lại, con ngươi chớp động như đang tự hỏi điều gì.
Hàn Thải Thải khác thường khiến Mộ Khinh Ca rất nghi hoặc, không biết hắn rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì, không ngừng thử dò.
Giây lát, thanh âm lười biếng của Hàn Thải Thải lại vang lên lần hai: "Ngày đó ở dưới lòng đất Lạc Nhật hoang nguyên, ta mơ hồ nhìn thấy một cơ thể quyến rũ trong Hoả Vân Dương Viêm, hình như giống một..." Hắn nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt Mộ Khinh Ca, chậm rãi phun ra hai chữ: "Nữ tử."
Đôi mắt phượng cẩn thận rà quét mặt Mộ Khinh Ca, rồi nhìn xuống cổ nàng.
Hầu kết hơi nhô lên không cách nào bỏ qua làm hắn nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.
Lời hắn nói không khiến Mộ Khinh Ca hoảng loạn gì, sự trấn định tự nhiên này làm hắn hoài nghi có phải lúc đó mình nhìn lầm không.
"Ồ? Lúc ấy còn có người khác?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn.
Hàn Thải Thải mím môi không nói, chỉ đăm đăm nhìn nàng. Phảng phất muốn nhìn thấu ngụy trang của nàng!
Mộ Khinh Ca rũ mắt, trầm ngâm: "Chuyện này không có khả năng, hoàn cảnh ấy người bình thường rất khó đi xuống. Huống chi chúng ta đi cả chặng đường, không cảm giác có nữ tử đi theo." Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Thải Thải, thái độ thản nhiên: "Chẳng lẽ Hàn thiếu chủ bị Hoả Vân Dương Viêm nướng cho hôn mê, rồi sinh ra ảo giác? Nhưng mà..." Vẻ mặt nàng ghét bỏ nói: "Ảo giác sinh ra lại là thân thể nữ tử, Hàn thiếu chủ ngươi thật đúng là... Ha hả, cùng là nam nhân, hiểu hiểu."
Mộ Khinh Ca chợt câu môi cười. Dáng vẻ tiêu sái khinh cuồng, há là nữ tử có thể làm được?
Hàn Thải Thải nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong lúc nhất thời quên phản bác lại lời nói trêu chọc của Mộ Khinh Ca.
"Mộ Khinh Ca, rốt cuộc ngươi có bí mật gì?" Hàn Thải Thải đột nhiên nói.
Mộ Khinh Ca dừng cười, nàng nhìn Hàn Thải Thải, nói mỉa: "Hàn thiếu chủ có bí mật gì? Nguyện chia sẻ không?"
Hàn Thải Thải ngưng mắt, hơi thở lạnh xuống.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Là người thì đều có bí mật. Nếu Hàn thiếu chủ không muốn nói bí mật mình ra, thì cần gì dòm bí mật của ta? Huống chi, bí mật của ta đâu liên quan gì đến Hàn thiếu chủ."
Hàn Thải Thải lập tức khôi phục hơi thở. Mắt phượng hẹp dài nhiễm thêm một tầng ý cười không rõ: "Là ta đường đột."
Mộ Khinh Ca nhếch miệng, không nói chuyện nữa.
Hai người im lặng một hồi, Hàn Thải Thải lại hỏi: "Ngươi thẩm vấn xong rồi?"
Mộ Khinh Ca không trả lời.
Hàn Thải Thải nói: "Để xin lỗi cho sự đường đột vừa rồi, ta sẽ cung cấp miễn phí cho ngươi tình huống Nhạc gia ở Trung Cổ giới."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, như muốn nói: Ngươi sẽ tốt tính vậy sao?
Hàn Thải Thải cười đến vũ mị phong tình, tự mình nói: "Trung Cổ giới đông đảo gia tộc, lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều không đếm xuể. Vùng đất đó rộng lớn đến mức vượt xa ngươi tưởng tượng. Tính ra, Trung Cổ giới được phân làm năm Châu. Theo thứ tự là Trung Châu, Bắc Châu, Tây Châu, Đông Châu và Nam Châu. Nhạc gia ở Nam Châu. Các gia tộc lớn nhỏ trong Nam Châu có thể xưng danh tận mấy trăm, mà Nhạc gia ở trong mấy trăm gia tộc ấy chỉ có thể coi là tiểu gia tộc."
Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghe. Thấy Hàn Thải Thải bỗng ngừng lại, nàng cười nói: "Ngươi đang an ủi ta, ta chọc đến không phải phiền toái lớn gì sao?"
"Không." Hàn Thải Thải lắc đầu, cười thêm giảo hoạt: "Kể cả Nhạc gia, đối với Mộ gia ngươi cũng là quái vật khổng lồ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, tử cảnh ở Trung Cổ giới nhiều vô số, có thể biết chênh lệnh lẫn nhau. Huống chi các gia tộc ở Trung Cổ giới cách mười năm sẽ có một lần so đấu. Nếu đấu thắng có thể giúp gia tộc thăng bảng xếp hạng. Có thể được thêm nhiều tài nguyên, chiêu mộ nhiều nhân tài hơn. Nói không chừng chờ khi ngươi lên Trung Cổ giới tìm được Nhạc gia, bọn họ đã trở nên cường đại. À đúng rồi, đã quên nói, lần thi đấu tiếp theo ở Trung Cổ giới là ba năm sau."
Mộ Khinh Ca liếc mắt: "Sao bỗng dưng ta ngửi thấy mùi vị hả hê nào đó nhỉ?"
Hàn Thải Thải không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Chỉ tiếp tục nói: "Lâm Xuyên lấy quốc gia đứng đầu, Trung Cổ giới lấy gia tộc làm đầu. Đây là điểm khác nhau giữa hai Giới."
Mộ Khinh Ca không khó hiểu thể chế ở Trung Cổ giới như Hàn Thải Thải nghĩ.
Dù gì nàng không phải hàng nguyên gốc. Chỉ cần hiểu thể chế đó như quân phiệt cát cứ trong lịch sử, tồn tại giống chư vương chư hầu.
Không có chính quyền thống nhất, làm theo ý mình, cường giả vi tôn. Đây là miêu tả đúng nhất về Trung Cổ giới.
Thật ra theo Mộ Khinh Ca thấy, thể chế này so với Lâm Xuyên lấy quốc gia đứng đầu thì càng lạc hậu hơn. Bởi không thống nhất quá nhiều, sẽ dẫn đến phát triển chậm chạp.
Nhưng, cũng có ưu điểm.
Lấy gia tộc làm đơn vị thế lực, lực ngưng tụ so với lấy quốc gia làm đơn vị thế lực thì càng củng cố hơn!