Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Mộ sư đệ! Mộ sư đệ! Mộ sư đệ!"
"Mộ Ca!!! Mộ Ca!!!"
Một tiếng tiếp một tiếng, như sóng biển liên miên.
Cái sự nhiệt tình này còn vượt xa cả đệ nhất Mai Tử Trọng. Nhưng Mai Tử Trọng không hề thể hiện ra bất cứ cảm xúc bất mãn gì. Ngược lại khẽ mỉm cười, có chung cảm xúc vinh dự.
Không chỉ hắn, các nhân vật phong vân đứng trên lôi đài thứ ba thứ tư thứ năm đều mỉm cười, không hề toát ra nửa điểm ghen ghét.
Chỉ có Điêu Nguyên đứng ở lôi đài thứ hai, sắc mặt âm trầm xuống. Ngay cả hơi thở cũng lạnh đi.
Nhưng biến hoá của hắn không đủ để thay đổi không khí hiện trường. Thậm chí, hắn bị xem nhẹ như không tồn tại.
"Đệ tử này cư nhiên có nhiều ủng hộ như vậy!" Hạ Vô khiếp sợ nói.
Nhân khí cao như thế, bọn họ ở tổng viện cũng chưa từng được cảm thụ qua.
Ba người còn lại cũng khiếp sợ, hơi nghi ngờ với thực lực Mộ Khinh Ca. Rốt cuộc tuổi nàng thế kia, có lợi hại thì lợi hại đến mức nào được? Nhiều lắm chỉ là đan sư cao cấp. Đan sư cao cấp tầm tuổi này ở tổng viện Dược tháp không phải là không có.
Tiếng hoan hô như sóng nhiệt, nâng cao độ ấm thi đấu lên vài phần.
Lần đấu đan giữa Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc khiến bọn họ chấn động, dị tượng chưa bao giờ thấy qua. Bọn họ tràn đầy chờ mong, mong nàng lại một lần nữa đem đến cho bọn họ rung động!
Tư Mạch mỉm cười mang theo vài phần sủng nịch. Đôi mắt hắn chú mục vào người đứng trên lôi đài thứ tám.
Phảng phất toàn bộ thế gian, chỉ có nàng là đáng giá dừng mắt lại.
Tiếng hoan hô rầm trời, hắn cảm thấy hết sức bình thường, thậm chí hắn còn cảm thấy chưa đủ. Bởi vì, kia là Tiểu Ca nhi của hắn! Tiểu Ca nhi của hắn, không ai có thể so sánh!
"Mộ Ca!!! Mộ Ca!!!"
"Mộ sư đệ! Mộ sư đệ! Mộ sư đệ!"
Mộ Khinh Ca đứng ở lôi đài thứ tám. Đôi mắt thấu triệt đảo qua Hoa Thương Truật đầy mặt âm trầm, lại đảo qua Lâu Xuyên Bách cười tươi như hoa. Đột nhiên nâng cánh tay lên, nắm lại thành đấm.
Động tác lưu loát dứt khoát, tràn đầy hữu lực. Cơ hồ theo bản năng, tất cả tiếng hoan hô trên khán đài đều im lặng. Các đệ tử Dược tháp đều ngậm chặt miệng, nhưng lồng ngực họ vẫn rít gào. Bởi vì động tác nàng soái khí không bì kịp, mà cảm thấy kích động!
"Mộ sư đệ thật soái!" Các nữ đệ tử cắn khăn tay, vẻ mặt thẹn thùng nói.
"Trời ơi! Ta chịu không nổi!" Cũng có nam đệ tử che lại lồng ngực đang bang bang gào rú.
Một động tác đơn giản, có thể khống chế toàn trường.
Lực khống chế, lực ảnh hưởng như vậy làm cho bốn vị trưởng lão đều không nhịn được hít một hơi!
Trong lòng bọn họ đều nghi hoặc, Mộ Ca này rốt cuộc là người nào? Vì sao có nhân khí và ủng hộ như vậy? Chẳng lẽ... Phân viện còn một thiên tài kinh thế mà bọn họ không biết sao?
Họ lập tức không hẹn đều ném ánh mắt thẩm vấn tới Hoa Thương Truật.
Hoa Thương Truật bỗng bị nhìn, cảm thấy lưng mình như bị kim châm, rất khó chịu.
"Hoa viện trưởng, vì sao Mộ Ca này khiến các đệ tử ủng hộ như vậy?" Hạ Vô đại diện bốn người hỏi ra vấn đề.
Sắc mặt Hoa Thương Truật âm tình bất định, không thể không trả lời câu hỏi của bốn vị trưởng lão tổng viện. Lão gian nan nói: "Người này ở trong thí nghiệm nhập tháp hoàn toàn thông qua thí nghiệm Linh thức tháp, hơn nữa đạt được phần thưởng Linh thức quả."
Bốn người lập tức trừng lớn mắt.
Linh thức quả là gì, người phân viện có lẽ không biết, nhưng ở tổng viện thì ai cũng biết.
Chỉ cần hoàn toàn thông qua khảo nghiệm Linh thức tháp, là có thể được phần thưởng Linh thức quả. Đề cao Linh thức mình đến mức lợi hại, bay vọt về chất.
Nhưng vô luận là tổng viện hay phân viện, đều chưa từng có ai hoàn toàn thông qua thí nghiệm.
Cho nên Linh thức quả cũng vẫn luôn không có ai đạt được.
Nhưng hiện tại bọn họ nghe thấy cái gì? Một đệ tử mới, cư nhiên có thể thông qua khảo nghiệm Linh thức tháp, đạt được Linh thức quả?! Đây không chỉ là đệ nhất nhân phân viện, mà còn là đệ nhất nhân tổng viện đấy!
Nhưng, chấn động còn chưa hết.
Hoa Thương Truật lại nói: "Sau khi nhập tháp, hắn trong một lần đấu đan ngoại trừ luyện chế ra được đan dược cao cấp cực phẩm. Lại còn sinh ra đan vân, đan vân rồi ngưng tụ thành đan hoa."
Nói xong câu này, lão cơ hồ muốn cắn luôn răng mình.
"Cái gì!" Bốn người khiếp sợ nói.
Người không luyện đan, căn bản không biết được để có đan vân khó thế nào. Mà từ đan vân ngưng tụ thành đan hoa lại khó bao nhiêu.
Tiểu tử trẻ tuổi như vậy, thật sự có thể đi đến bước này?
"Ra mấy đoá?" Thương Nhĩ thất thố truy vấn.
Hoa Thương Truật hung hăng co khoé miệng, từ kẽ răng rít ra hai chữ: "Bảy đoá."
Ôi...!
Thanh âm bốn người hít khí vô cùng ăn khớp. Trong mắt chấn động không thể che giấu.
Bọn họ giờ đã hiểu vì sao Mộ Ca được nhiều ủng hộ như vậy.
Lập tức ấn tượng của bọn họ đối với Mộ Khinh Ca từ tên tiểu tử loè người chuyển biến thành thiếu niên thiên tài kinh thế tuyệt diễm!
"Hắn lợi hại như thế, sao chỉ thủ lôi đài thứ tám?" Sau khi Lý Nhân khiếp sợ, đưa ra nghi vấn của mình.
Hoa Thương Truật thật sự không muốn trả lời vấn đề này, gì thì gì người bị Mộ Khinh Ca đánh bại vẫn là đệ tử lão.
Lão do dự, Lâu Xuyên Bách lập tức đứng lên trả lời thay: "Đệ tử này của ta mới nhập môn mấy tháng, còn chưa kịp tham gia thi đấu xếp hạng. Xếp hạng thứ tám là do hắn may mắn thắng trong trận ước đấu mà có được."
Mấy tháng?
Lý Nhân hung hăng run rẩy môi, không nói chuyện nữa.
Hạ Vô hâm mộ cười nói với Lâu Xuyên Bách: "Xuyên Bách huynh, đúng là có một đệ tử giỏi!"
Lâu Xuyên Bách khiêm tốn cúi đầu, lại hành lễ với bốn người, mới ngồi xuống.
Mấy người nói chuyện, một chữ không sót tiến vào tai Tư Mạch. Ý cười bên môi hắn càng đậm, Tiểu Ca nhi của hắn luôn khiến người ta chấn động kinh hỉ như vậy.
Ngay cả hai người Cô Nhai và Cô Dạ cũng đều toát lên khiếp sợ trong mắt.
Bọn họ tận mắt nhìn vị Tiểu tước gia này từ một phế vật, từng bước đi đến hôm nay. Không chỉ tu vi tiến triển cực nhanh, mà ở phương diện luyện đan còn khiến người kinh diễm như thế. Hơn nữa toàn bộ quá trình, chỉ mất thời gian hai năm.
Người như vậy... So với những thiên tài trên kia, muốn so sánh độ yêu nghiệt với nàng chỉ tội rước lấy nhục!
Bọn họ ăn ý nhìn về phía chủ tử mình, lại một lần bội phục ánh mắt sắc bén của chủ tử! Ừm, lợi hại như vậy, thiên tài yêu nghiệt chưa từng có, phải nhân lúc còn sớm đoạt người ta mới đúng!
Chủ tử là đúng! Chủ tử thật sự quá anh minh!
...
Chấn động do Mộ Khinh Ca lên đài chậm rãi bình ổn xuống, cuộc thi tuyển chọn chính thức bắt đầu.
Lôi đài từ thứ nhất đến thứ năm rất ít có người lên khiêu chiến. Tựa như ai cũng biết đi lên thì cục diện sẽ thua. Mà từ thứ sáu đến thứ mười, chỗ lôi đài thứ tám của Mộ Khinh Ca chẳng có mống ai tới khiêu chiến.
Nhìn thấy cục diện này, Mộ Khinh Ca nhận ra mình có thêm một vấn đề.
Đó chính là... Không có ai khiêu chiến thì làm sao giờ?
Cũng may vấn đề này của nàng hơi dư thừa. Kiên nhẫn đợi một hồi, ngắm nghía bên lôi đài thứ hai có một người thất bại lui xuống. Trước lôi đài của nàng rốt cuộc có một nữ đệ tử vẻ mặt thẹn thùng đi lên.
Mộ Khinh Ca sửng sốt. Lúc này mới phát hiện mới một lát, trước lôi đài của nàng đã đứng đầy nữ đệ tử.
Nữ đệ tử kia sau khi lên lôi đài, lập tức giải thích với Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ đừng hiểu lầm, ta không phải tới đoạt lôi đài với ngươi. Ta... Ta không thắng được ngươi, ta chỉ muốn... Chỉ muốn nhìn ngươi gần chút, có thể cùng ngươi đấu đan là vinh hạnh lớn nhất đời này của ta."
Mộ Khinh Ca nghe mà sững sờ, nàng thấy miệng mình đang hơi hơi run rẩy.
Nàng cạn lời nhìn một dàn nữ đệ tử muốn thử lên lôi đài, thầm nghĩ trong lòng: Các nàng sẽ không phải đều đánh chủ ý này đấy chứ!
Bất đắc dĩ cười, Mộ Khinh Ca nói với nữ đệ tử kia: "Sư tỷ, mời."
Hai má nữ đệ tử thẹn thùng đỏ ửng, nói Mộ Khinh Ca: "Ta... Ta cùng lắm chỉ luyện ra được đan dược trung cấp."
Mộ Khinh Ca tốt tính đáp lại: "Không sao, vậy luyện chế đan dược trung cấp đi."
Ôn nhu như thế, phong độ như thế, làm cho nhóm nữ đệ tử thần hồn điên đảo, kích động không thôi.
Khác với những lôi đài kịch liệt khác, lôi đài Mộ Khinh Ca quả thực chính là mưa thuận gió hoà, rung động lòng người.
Cho dù là Mai Tử Trọng đứng ở lôi đài thứ nhất. Khi rảnh rỗi có nữ đệ tử đứng dưới lôi đài sẽ có châm chước, nhưng không có như lôi đài thứ tám xuân ý dạt dào.