Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Mộ sư đệ, rốt cuộc đệ có phải là người không!" Giây lát, Triệu Nam Tinh không nhịn được nghi vấn.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn hắn.
Triệu Nam Tinh buông tay cười khổ: "Chúng ta có túi Càn Khôn là do được tổng viện khen thưởng cho năm vị trí đầu nhân khí bảng, mà không gian bên trong rộng lắm cũng chỉ bằng diện tích một người lớn. Đệ rốt cuộc có bảo bối gì, cư nhiên không tốn sức thu hết xương cốt cự giao. Tuổi trẻ, đan sư cao cấp, cường giả lam cảnh đỉnh, có được Thần Khí, còn có không gian lớn như vậy. Đệ rốt cuộc là quái vật từ đâu ra? Thật sự là nghiền áp hoàn toàn đám thiên chi kiêu tử, thanh niên tài tuấn chúng ta đến cặn bã cũng không chừa!"
Mộ Khinh Ca chắp tay ra sau, mi mắt cong cong: "Đệ chỉ có chút vận khí tốt thôi."
Ha hả! Vận khí tốt em gái ngươi! Quá đả kích người! Hắn cũng muốn có vận may nghịch thiên như vậy!
Triệu Nam Tinh hung hăng khinh bỉ Mộ Khinh Ca.
"Chúng ta rời khỏi đây trước đã." Đôi mắt khiếp sợ của Mai Tử Trọng dần khôi phục bình tĩnh, nói mọi người.
Mấy người rời khỏi Nguyệt hồ, trên đường đi Chu Linh nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ yên tâm. Chuyện hôm nay chúng ta thấy, đều sẽ không truyền ra ngoài."
Mộ Khinh Ca gật đầu mỉm cười, hỏi lại nàng: "Bây giờ tỷ và Điêu Nguyên đã hoàn toàn trở mặt, sau khi về thì phải làm sao?" Nàng chưa có quên, Chu Linh vẫn được xem là đệ tử Hoa Thương Truật.
Chu Linh cười mất mát: "Còn có thể làm sao? Sư môn như hang sói, ta không có khả năng quay về. Chỉ có thể tự mình rời khỏi sư môn."
"Rời đi thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Chu Linh nói: "Chủ động rời khỏi sư môn sẽ phải thông qua ba ải núi đao biển lửa, và rừng độc. Nếu còn sống sót đã có thể nói lên trời cao ưu ái để lại một đường sinh cơ. Có thể tuyên cáo thoát khỏi sư môn, từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt."
Mộ Khinh Ca nghe xong, nhíu nhíu mày.
Ba ải này nghe kiểu gì cũng thấy không dễ dàng.
"Nếu Hoa Thương Truật chủ động giải trừ quan hệ sư đồ thì sao?" Mộ Khinh Ca hỏi lại.
Chu Linh hơi sửng sốt, tựa hồ nhất thời chưa phản ứng ý nàng nói.
Ngược lại Thương Tử Tô bên cạnh trả lời thay nàng: "Nếu Hoa Thương Truật chủ động đoạn tuyệt quan hệ, Chu Linh sẽ không cần mạo hiểm xông ải. Chỉ là tương lai thanh danh sẽ chịu ảnh hưởng, đan thuật cũng sẽ bị nghi ngờ."
Mộ Khinh Ca im lặng. Một bên là danh dự, một bên là tính mạng. Cố tình cả hai đối với Luyện đan sư đều cực kỳ quan trọng.
Chu Linh cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, thật ra vẫn còn một đường có thể đi."
Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô đều nhìn về phía nàng.
Chu Linh nói: "Các ngươi đừng quên, tuyển chọn danh ngạch hộ tống dược sắp bắt đầu rồi. Lần này ta về sẽ lựa chọn bế quan, mãi tới khi bắt đầu cuộc tuyển chọn. Ta sẽ nỗ lực kiếm một cái danh ngạch, đến lúc đó ta đi tổng viện sẽ không trở về nữa. Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên tay có dài đến mấy, cũng không thể duỗi tới tổng viện đi!"
"Nhưng Hoa Thương Truật dù sao cũng tới từ tổng viện. Nếu lão làm cho người tổng viện khi dễ ngươi, chẳng phải là thoát được hang sói lại rơi vào hang hổ sao?" Thương Tử Tô lo lắng nói.
Chu Linh lại định liệu trước: "Hoa Thương Truật nếu thật sự có địa vị ở tổng viện, sẽ không bị phái tới phân viện. Ta từng hỏi thăm qua một vị sư huynh từng đi hộ tống dược, người tổng viện thật ra đều khinh thường người phân viện. Vô luận là đại sư đan thuật hay là đệ tử. Còn có không ít người khịt mũi coi thường Hoa Thương Truật. Ta tới tổng viện chỉ vì muốn tốt hơn, cần phải tìm thế lực dựa vào. Đến lúc đó ta sẽ nhân cơ hội khiến bên đó ra mặt giúp ta giải trừ quan hệ sư đồ với Hoa Thương Truật. Sau đó dốc lòng tu luyện thuật luyện đan. Chỉ cần đan thuật của ta vượt qua Hoa Thương Truật, sau này có gặp phải lão cũng không thể làm gì được ta."
Tính toán khôn khéo, nhưng thật ra phù hợp với tính tình Chu Linh.
Nói xong lời cuối, Chu Linh có chút không muốn nhìn về phía Thương Tử Tô: "Chỉ là về sau ta khó có thể gặp mọi người. Ta biết mọi người đều không dễ dàng rời khỏi Lâu đại sư, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ lời hứa giữa chúng ta. Nếu có một ngày các ngươi muốn đi theo Mộ sư đệ rời khỏi Lâm Xuyên, nhất định phải gọi ta đấy."
Thương Tử Tô nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Người sau nhẹ gật đầu, nàng mới nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quên ngươi. Cách của ngươi tuy tốt nhưng vẫn có nguy hiểm, tóm lại ngươi phải cẩn thận. Vô luận phát sinh tình huống gì, mạng mình mới là quan trọng."
Chu Linh gật gật đầu.
Mộ Khinh Ca đột nhiên gọi Mai Tử Trọng lại: "Mai sư huynh, thời gian thí luyện kết thúc khi nào?"
Mai Tử Trọng xoay người liếc mắt nhìn các nàng, mới nói: "Trong vòng nửa tháng lấy được Huyễn Nguyệt mầm trở lại Dược tháp, thì tính là thành công."
"Nửa tháng?" Mộ Khinh Ca tính toán thời gian một chút. Từ lúc tiến vào Mê Mộng chi sâm đến giờ, đã qua bảy tám ngày. Cộng thêm thời gian đi về, đúng là phải mất nửa tháng.
"Ngày tuyển chọn hộ tống dược cụ thể bắt đầu khi nào?" Mộ Khinh Ca lại nói.
Mai Tử Trọng nghĩ nghĩ nói: "Tính từ hôm nay thì còn một tháng rưỡi nữa."
"Sau khi chọn xong thì bao lâu khởi hành?" Mộ Khinh Ca tiếp tục hỏi.
Mai Tử Trọng không rõ Mộ Khinh Ca hỏi vậy làm gì, nhưng vẫn trả lời thật: "Thời gian xuất phát sẽ căn cứ vào mùa gió ở biển Vô Vọng. Thông thường vào cuối năm biển Vô Vọng ít gió ít mưa. Tính ra, sau khi tuyển chọn kết thúc, muộn nhất là một tháng sẽ phải xuất phát từ Dược tháp đi qua Ly quốc tiến vào Tần quốc. Lên thuyền từ Mộc thành Tần quốc vượt biển, tiến vào cảnh nội Thánh Nguyên đế quốc."
"Từ Dược tháp tới lúc lên thuyền Mộc thành Tần quốc cần ba tháng. Thời gian quá dài, rất dễ dàng phát sinh ngoài ý muốn." Mộ Khinh Ca nhíu mày lắc đầu, nhìn về phía Chu Linh.
Như đang nói với nàng, kế hoạch của nàng có sơ hở rất lớn.
Trước không nói đến sau khi nàng về Dược tháp, khoảng thời gian lập tức bế quan đến khi tuyển chọn bắt đầu có thể phát sinh ngoài ý muốn hay không. Cho dù nàng có thông qua tuyển chọn, cách thời gian lên thuyền phải mất bốn tháng. Những ngày này muốn tạo ra cái gì đó ngoài ý muốn rất dễ dàng.
Chu Linh mím môi, cũng nghĩ đến điểm đó.
Nàng so với Mộ Khinh Ca càng hiểu Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên hơn, biết rõ xác suất phát sinh khả năng này rất cao.
Nhưng ngoại trừ cái này nàng không có cách nào khác. "Chỉ có thể đánh cuộc thôi. Nếu có thể bình an lên thuyền, thì tính là trời không diệt ta. Nếu thật sự mất mạng, ta cũng coi như đã tận lực."
Bộ dáng nàng suy sút, Thương Tử Tô chưa bao giờ thấy qua. Nàng nắm lấy tay Chu Linh, an ủi nói: "Nhất định có biện pháp." Vừa nói, nàng theo bản năng nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ý cầu xin trong mắt rất rõ ràng, nàng cũng không biết vì sao mình cảm thấy Mộ Khinh Ca có thể giải quyết phiền toái này.
Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh cũng hiểu ba người đang nói chuyện gì.
Trong lòng tự trách mình sơ ý, cư nhiên Chu Linh ở trong sư môn đối lập với bọn họ. Hôm nay trở về, nàng tất nhiên khó tránh bị phạt.
Mai Tử Trọng nhìn sắc trời, nói bốn người: "Sắc trời đã không còn sớm, đêm xuống sương mù càng dày. Chúng ta tìm một chỗ nghỉ trước, chậm rãi nghĩ cách."
Bốn người đều đồng ý, tạm thời buông chuyện này, đi tìm chỗ nghỉ.
...
Trong sơn động, năm người khoanh chân ngồi xuống vây quanh đốm lửa.
Không có ai tu luyện, bọn họ đều lo lắng cho Chu Linh.
"Không bằng chờ đến khi kết thúc tuyển chọn, ta dẫn Chu Linh đến hoàng cung Ngu quốc. Sau khi xuất phát có chúng ta bên cạnh, Hoa Thương Truật sẽ không dễ động thủ." Triệu Nam Tinh đề nghị đầu tiên.
Mai Tử Trọng lại lắc đầu phủ định: "Hoa Thương Truật là viện trưởng phân viện Dược tháp. Lấy quan hệ Dược tháp và Ngu quốc, hoàng cung cũng không phải nơi an toàn. Đến lúc đó, Hoa Thương Truật muốn lấy danh nghĩa phản nghịch Dược tháp hướng phụ hoàng đệ đòi người. Phụ hoàng đệ cho hay không cho?"
Triệu Nam Tinh trầm mặc.
Mộ Khinh Ca cũng gật đầu nói: "Không sai. Chuyện lần này Hoa Thương Truật không hy vọng bị đem ra ngoài ánh sáng. Cho nên lão sẽ không chủ động giải trừ quan hệ sư đồ, sẽ chỉ âm thầm xuống tay với Chu sư tỷ. Nếu mang Chu sư tỷ vào hoàng cung Ngu quốc, lão có vô số lý do để Ngu quốc giao người. Phụ hoàng của Triệu sư huynh không có khả năng vì một đệ tử Dược tháp mà trở mặt với viện trưởng Dược tháp."
"Vậy chi bằng mời sư phụ ra mặt, mang Chu Linh về đây?" Thương Tử Tô cũng đưa ra ý kiến.
Ý kiến này cũng bị Mộ Khinh Ca phản đối: "Hoa Thương Truật và sư phụ vốn đã như nước với lửa. Nếu vì Chu sư tỷ mà nổi lên tranh chấp, chỉ sợ sẽ cho Hoa Thương Truật cái cớ đối phó sư phụ."
Trong sơn động, đều yên lặng.
Tựa như lâm vào cục diện bế tắc.