Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lý Thừa Phong hung tợn trừng hắn. Nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tràn ngập hận ý nói: "Tiểu tử, có gan thì gϊếŧ ta. Nếu không ngày sau tất sẽ không để ngươi sống tốt. Nhất định sẽ lột da róc xương ngươi, mới giải toả mối hận trong lòng ta."
Mộ Khinh Ca không thèm quan tâm nói Triệu Nam Tinh: "Triệu sư huynh, đây có phải là 'đánh không lại buông lời độc ác' trong truyền thuyết không?"
Triệu Nam Tinh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười to nói: "Không sai không sai! Còn có cách nói khác, gọi là 'không chịu nổi thua'."
Mộ Khinh Ca cười càng tươi.
Vẻ mặt nàng vô cùng chân thành nói Lý Thừa Phong: "Thân ái, ta chờ ngươi nha." Không ai có thể nhìn thấy đáy mắt nàng nhiễm băng hàn. Lý Thừa Phong sẽ không có cơ hội tới tìm nàng trả thù.
Độc nàng hạ, kể cả Hoa Thương Truật có tự mình ra tay cũng không cứu được gã.
Chờ Long Nha Vệ của nàng đến, chính là ngày diệt của gã!
Hôm nay chẳng những cứu được Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh, còn phản lại Điêu Nguyên một đòn. Tâm tình Mộ Khinh Ca rất tốt.
"Ngươi! Ngươi chờ!" Lý Thừa Phong tức giận cơ hồ hộc máu.
...
Rời khỏi chợ lâm thời ngày trao đổi, vốn là Mộ Khinh Ca cùng đi với Chu Linh. Cuối cùng lại là cùng đi với đám người Thương Tử Tô.
Chu Linh đã sớm vội vàng cáo từ rời đi, bởi vì nàng muốn đi hỏi thăm động tĩnh sư môn.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, truyền đi không biết Điêu Nguyên sẽ có hành động gì.
Hành động của nàng làm Mộ Khinh Ca rất tò mò. Nói thế nào nàng cũng là đệ tử Hoa viện trưởng, sao lại có cảm giác cùi chỏ hướng ra bên ngoài nhỉ?
Tựa như đã nhận ra nàng nghi hoặc. Lúc trên đường về, Thương Tử Tô mở miệng giải thích: "Thật ra thiên phú Chu Linh không kém hơn Điêu Nguyên, chỉ là nhập môn muộn chút. Nàng ấy hiểu rõ tính tình Điêu Nguyên lòng dạ hẹp hòi. Cho nên để tránh phiền toái, nàng ấy vẫn luôn làm việc khiêm tốn tránh đi mũi nhọn. Ta và nàng cũng là kết giao từ hiểu lầm, kết làm bạn tốt. Trông nàng khéo đưa đẩy lõi đời, nhưng thực tế lại trọng tình trọng nghĩa. Chuyện này do ta mà nên, nàng ấy tất nhiên muốn đi làm rõ ràng, miễn cho ta lại bị tính kế."
Mộ Khinh Ca hiểu gật đầu. Tiếp xúc với Chu Linh, ấn tượng nàng không tồi.
"Mộ sư đệ, hôm nay đa tạ ngươi." Triệu Nam Tinh đi đến bên kia Mộ Khinh Ca, chân tình cảm tạ.
Mộ Khinh Ca cười: "Triệu sư huynh khách khí. Chúng ta đều là đệ tử Dược tháp, vốn nên hỗ trợ lẫn nhau."
Triệu Nam Tinh đạm cười, lại có chút thất vọng: "Đúng vậy! Đệ tử Dược tháp vốn nên đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng hôm nay người có dũng khí chủ động đứng ra, cũng chỉ có mấy người mà thôi. Mộ sư đệ có dũng có mưu, càng làm ngu huynh bội phục."
Nói xong, hắn lại ôm quyền chắp tay cảm tạ huynh muội Vệ gia.
Xem ra chuyện huynh muội Vệ gia đứng ra bênh vực, cũng làm hắn ghi tạc trong lòng.
Chuyện bởi vì Thương Tử Tô mà nên, Triệu Nam Tinh lại nói lời cảm tạ. Người trước mím môi, cũng nói với ba người Mộ Khinh Ca: "Đa tạ ba vị sư đệ muội tương trợ."
"Thương sư tỷ quá khách khí, tỷ là mỹ nhân cần phải cẩn thận che chở mới đúng." Vệ Quản Quản cười hì hì nói. Lại nhìn Triệu Nam Tinh, che miệng cười khẽ: "Giống như Triệu sư huynh vậy."
Thương Tử Tô sửng sốt, rũ mắt không nói.
Triệu Nam Tinh lại thoải mái cười to: "Sư muội nói rất đúng! Ha ha ha ha!"
Lúc nói chuyện, mấy người đã bước lên lưng phi hành thú trở về Dược tháp.
Không biết có phải do vừa rồi Mộ Khinh Ca hạ độc lặng yên không tiếng động không, thật sự là khiến đệ tử Dược tháp quá có bóng ma tâm lý.
Tóm lại lúc trở về trên phi hành thú, con khác đều kín hết chỗ, chỉ có mỗi bọn họ ngồi lên lưng một con.
Trên phi hành thú, Mộ Khinh Ca nói huynh muội Vệ gia: "Hai ngày này Phục Thiên Long thế nào?"
Vệ Kỳ nói: "Thiên Long huynh vẫn luôn ở nhà cây không ra ngoài. Thủy Linh vẫn ở bên chiếu cố hắn, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh."
Phục Thiên Long có Thần Thú chi lực, Mộ Khinh Ca không quá lo lắng vấn đề an toàn.
Nàng nhẹ gật đầu, nói hai người bọn họ: "Lát nữa trở về Dược tháp, các ngươi về nhà cây trước. Ta muốn đi bái phỏng Lâu đại sư, sẽ về muộn chút."
Đối với quyết định của Mộ Khinh Ca, huynh muội Vệ gia không nghĩ quá nhiều.
Ngược lại là Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô hơi kinh ngạc.
Bọn bọ không nghĩ tới Mộ Khinh Ca cư nhiên chủ động đi gặp sư phụ mình.
Còn đang kinh ngạc, Mộ Khinh Ca xoay người nhìn Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô: "Ta có một số việc muốn nói chuyện với Lâu đại sư, không biết có tiện hay không?"
"Tiện! Đương nhiên tiện! Ngươi chủ động gặp, sư phụ khẳng định rất vui!" Triệu Nam Tinh cười nói.
Thương Tử Tô cũng gật đầu nói: "Việc hôm nay chỉ sợ sẽ gây phiền toái đến sư đệ, ta cũng phải nói rõ cho sư phụ."
Mộ Khinh Ca đạm cười, không mở miệng từ chối.
Phi hành thú nhanh chóng đáp xuống bên ngoài Dược tháp. Sau khi vào cửa viện, Mộ Khinh Ca đi theo Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô cùng tới chỗ của Lâu đại sư.
...
Sau nửa canh giờ, Mộ Khinh Ca đã một mình ngồi ở gian phòng tao nhã lịch sự hồi lâu.
Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô không còn ở bên cạnh nàng.
Trên bàn trước mặt nàng bày một chén trà xanh.
"Mộ sư đệ!" Ngoài cửa có một người đi vào, phiên nhiên như tiên. Hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca ngồi ở đây, có chút kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn lại, hơi hơi gật đầu với người tới: "Mai sư huynh."
Kinh ngạc trong mắt Mai Tử Trọng hoá thành bình tĩnh. Hắn đi vào phòng, phất tay áo ngồi đối diện Mộ Khinh Ca, ngữ khí bình thản hỏi: "Ta vừa mới kết thúc luyện đan. Không ngờ vừa ra đã nhìn thấy Mộ sư đệ. Phút chốc làm ta tưởng mình hoa mắt."
"Ta tới tìm Lâu đại sư." Mộ Khinh Ca nói ra ý định.
"Thì ra là thế." Mai Tử Trọng không có biểu tình gì. Chỉ là bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm ấm trà lên, thêm trà cho Mộ Khinh Ca: "Là Nam Tinh dẫn ngươi vào đi. Bây giờ sư phụ đang nghiên cứu đan phương, có chỗ chậm trễ mong Mộ sư đệ đừng trách móc."
"Không đâu." Mộ Khinh Ca mỉm cười.
Hai người đang nói chuyện, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Bởi vì nhà ở này tạo nên từ cây trúc, lúc đạp lên mặt sàn sẽ có tiếng trúc 'kẽo kẹt'.
"Mộ tiểu tử ở đâu?" Người chưa tới, thanh âm Lâu Xuyên Bách đã truyền tới.
Mai Tử Trọng cười xin lỗi với Mộ Khinh Ca, đứng dậy ra cửa nghênh đón sư phụ.
Hắn mới vừa đứng cạnh cửa, Lâu Xuyên Bách đã vọt tiến vào. Làm lơ Mai Tử Trọng, trực tiếp đi đến trước mặt Mộ Khinh Ca, khom mình hành lễ với nàng: "Mộ tiểu tử, hôm nay ta đa tạ ngươi đã cứu Tử Tô và Nam Tinh."
Mộ Khinh Ca vội đứng dậy tránh đi: "Lâu đại sư hà tất như thế?"
Mai Tử Trọng cũng nhìn thấy màn này, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Nam Tinh cũng đi theo vào, nhìn thấy sư huynh mình đang mờ mịt đứng một bên. Nhanh chóng lôi kéo ống tay áo hắn dẫn đi. Định tìm một chỗ, kể lại việc hôm nay cho sư huynh mình.
Trong phòng chỉ còn lại Mộ Khinh Ca và Lâu Xuyên Bách.
Lâu Xuyên Bách và Mộ Khinh Ca ngồi đối diện nhau, mở miệng nói: "Mặc kệ thế nào, việc hôm nay lão phu đều phải cảm tạ ngươi. Ngươi nói đi, cần lão phu làm cái gì. Chỉ cần ta làm được, tuyệt không thoái thác."
Mộ Khinh Ca buồn cười trong lòng.
Lão đầu nhi này là người thông suốt, biết nàng tới cửa là có điều muốn cầu.
Hơn nữa tính cách ân oán phân minh, cũng rất dễ sống.
Mộ Khinh Ca hơi giương khoé miệng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ta hy vọng đại sư giúp ta tranh thủ một danh ngạch hộ tống dược."
"Ngươi muốn đi tổng viện?" Lâu Xuyên Bách có chút ngoài ý muốn, nhưng lại hiểu ra nói: "Cũng đúng. Lấy thiên phú của ngươi, đi tổng viện sẽ càng phát triển hơn."
Lâu Xuyên Bách hiểu lầm, Mộ Khinh Ca cũng không định giải thích.
Nàng chỉ nói: "Hôm nay cho dù không gặp phải chuyện Thương sư tỷ, ta cũng muốn chọn ngày bái phỏng Lâu đại sư. Xin Lâu đại sư giúp ta chuyện này."
"Vì sao ngươi chọn ta?" Lâu Xuyên Bách đột nhiên nói.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ Lâu đại sư hy vọng ta chọn Hoa viện trưởng? Làm bạn cùng loại người như Điêu Nguyên? Hắn tìm Tống Ngọc tới thử ta, nhiều lần uy hiếp. Cũng đã định trước ta không có khả năng cùng trận doanh với hắn."
Lâu Xuyên Bách ngạo kiều nói: "Xem ra ngươi không còn lựa chọn nào khác mới đành phải chọn ta."
Mộ Khinh Ca mỉm cười không nói.
Lâu Xuyên Bách trộm nhìn nàng vài lần, ho nhẹ vài tiếng, thẳng lưng nói: "Muốn danh ngạch hộ tống dược rất dễ. Nhưng ngươi cũng biết phải thế nào mới có được tư cách đi?"
Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Nếu cần thiết, ta nguyện ý bái Lâu đại sư trở thành sư đồ trên danh nghĩa."
"Cái gì mà sư đồ trên danh nghĩa? Tiểu tử thúi ngươi khinh thường ta!" Lâu Xuyên Bách lập tức trừng mắt, nổi trận lôi đình.
"Cũng không phải." Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Cho dù ta thật sự bái Lâu đại sư là sư phụ, ngài có thể dạy ta cái gì?"
Một câu làm Lâu Xuyên Bách á khẩu không trả lời được.