Edit: Diệp Lưu Nhiên
Một tiểu viện tĩnh mịch thanh u trong Tang Chỉ thành, cửa viện đóng chặt như không có người ở.
Dưới tàng cây trong viện, một thân hồng y yêu dã lười biếng chợp mắt nằm trên ghế xích đu. Phía sau nàng là một nha đầu có diện mạo kiều diễm, đang xoa bóp hai vai nàng. Tiết tấu cực chậm, làm người thả lỏng.
Đột nhiên một trận gió cuốn nổi lên trong viện.
Gió ngừng lại, một thiếu nữ khoác áo choàng xanh sẫm bỗng xuất hiện, quỳ một gối dưới đất: "Tiểu tước gia, nô tỳ đã về."
Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt. Đôi con ngươi thanh thấu dừng trên người Ấu Hà đang quỳ dưới đất, hỏi: "Nói."
"Vâng, Tiểu tước gia." Ấu Hà sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, nói ra tình báo nàng tìm hiểu được: "Kẻ phục kích Tiểu tước gia ở vùng ngoại ô là sơn tặc ở ngọn núi phụ cận. Tang Chỉ thành gần Lạc Nhật hoang nguyên và Ba quốc. Nghe nói rất nhiều đào binh chiến trường và lưu dân đều lên núi làm cướp, chiếm núi làm vua. Không chỉ có thế, bởi vì tính chất đặc thù của Tang Chỉ thành, quanh đây còn có rất nhiều tán tu."
"Sơn tặc, tán tu?" Mộ Khinh Ca nhẹ giọng lẩm bẩm hai từ này. Chợt, nàng nở nụ cười hài hước: "Sợ là rất nhiều người đều mang cả hai thân phận này đi."
"Tiểu tước gia anh minh." Ấu Hà vui vẻ vỗ mông ngựa, rồi nói: "Thường ngày những kẻ này làm loạn rất ít khi chọc đến Dược tháp. Mà Dược tháp giữ thân phận, tựa hồ không muốn quản lý những tán sa kia. Tuy nhiên có lời đồn bí mật rằng một số đệ tử Dược tháp âm thầm giao dịch cùng thế lực này. Cung cấp đan dược để đổi lấy vũ lực của bọn chúng. Ví như gϊếŧ một người, đoạt trân phẩm danh dược gì đó. Hôm nay một đám bị Tiểu tước gia giải quyết, phỏng chừng âm thầm có giao dịch cùng Điêu Nguyên."
Mộ Khinh Ca hơi gật đầu, hỏi: "Có tra ra thế lực này còn dư bao nhiêu người, có thế lực nào quan hệ đến Điêu Nguyên nữa không?"
Ấu Hà mím môi, có chút tự trách nói: "Chủ tử thứ tội, Ấu Hà chưa tìm hiểu đến. Xin chủ tử cho thời gian một ngày, Ấu Hà sẽ tra ra rõ ràng."
"Đứng lên đi. Thời gian ngắn như vậy, ngươi có thể tìm hiểu mấy tin tức này đã không dễ." Mộ Khinh Ca không hề để ý.
Ấu Hà theo lời đứng lên, lại báo tin tức từ Mộ phủ Tần quốc và Long Nha Vệ cho Mộ Khinh Ca. Đương nhiên tình báo đều được qua nàng và Hoa Nguyệt chỉnh trang sắp xếp lại, lọc ra một số thông tin bị trùng hoặc là không quan trọng.
"Tiểu tước gia, đây là tin tức từ Mộ phủ truyền đến. Đây là tin tức Long Nha Vệ truyền đến." Ấu Hà đưa hai tập giấy khác nhau cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy. Ánh mắt đảo qua thu nạp nội dung trên mặt giấy.
Tin tức Mộ phủ đa số đều là tình huống Tần quốc. Nhìn chung, tiểu hoàng đế vẫn nghe lời không làm ra chuyện xấu gì. Triều chính phần lớn đều qua tay Nhiếp Chính Vương Tần Cẩn Thần. Mà Mộ gia ở nhiều lúc đều bày tư thái khoan dung không quan tâm tới.
Ngoại trừ chuyện quốc, tự nhiên là chuyện nhà.
Tin tức nói Mộ lão gia tử thân thể kiện khang, cô cô vẫn phấn chấn oai hùng, chỉ là hai người này rất nhớ nàng. Hỏi nàng khi nào về Tần quốc thăm bọn họ, rồi hỏi nàng bây giờ ở đâu, sinh hoạt thói quen bên ngoài. Ngân lượng có đủ dùng không, ngàn vạn đừng ủy khuất mình.
Xem xong, Mộ Khinh Ca phân phó Ấu Hà: "Ngươi dành thời gian trả lời tin cho gia gia và cô cô, không nhúng tay vào chính vụ Tần quốc là rất đúng. Lão gia tử bán mạng cho Tần quốc cả đời, cũng nên tới lúc dưỡng lão rồi. Nếu thật nhàm chán, không bằng giúp cô cô tìm một hôn phu tốt. Còn về ta hiện tại ở Dược tháp không tệ lắm, để cho họ yên tâm. Khi nào trở về, chờ xong hết chuyện ta tất nhiên sẽ về."
"Vâng, Tiểu tước gia." Ấu Hà ghi nhớ từng cái.
Xem xong thư nhà quốc sự, Mộ Khinh Ca chuyển tầm mắt nhìn lên tình báo Long Nha Vệ truyền đến.
Phía trên, thật ra chỉ có hai việc.
Chuyện thứ nhất chính là tình huống tu luyện của Long Nha Vệ. Chuyện thứ hai còn lại là kết quả Mặc Dương phụng mệnh điều tra liên hệ giữa Phượng Nương và Đại công chúa Ly quốc.
Mặc Dương gửi thư chỉ ra, nếu không ngoài ý muốn, Phượng Nương ẩn nấp trong Lạc Nhật trấn Tần quốc chính là vị Đại công chúa vì yêu mà rời khỏi Ly quốc kia. Bảo bối bị Đại công chúa mang ra khỏi Ly quốc ngày trước, chính là chủy thủ bán thần khí đã rơi vào tay Mộ Khinh Ca.
Trong đó còn có một tin tức quan trọng hơn, chính là ở Ly quốc công chúa cũng có được quyền kế vị giống hoàng tử!
Nói cách khác nếu Phượng Nương không rời đi, chiếu theo danh vọng nàng ở Ly quốc, chính là người có khả năng kế vị ngôi vua nhất. Tiểu nhân Phượng Vu Quy căn bản chẳng đến lượt hắn.
Về chuyện Mộc Dịch, Mặc Dương không tra được nhiều lắm. Giống như lúc trước đều tra ra là người này hư không xuất hiện, cuối cùng lại đột ngột biến mất ở Lạc Nhật sâm lâm.
Mộ Khinh Ca khép tình báo lại, híp hai mắt tự nói: "Giả sử Mộc Dịch thật sự không phải người Lâm Xuyên. Vậy có phải khi hắn ở Lạc Nhật sâm lâm đã mở cấm chế rời khỏi Lâm Xuyên? Nhưng vì sao không mang Phượng Nương đi cùng?"
Trầm tư một hồi, Mộ Khinh Ca mím môi chậm rãi buông ra: "Xem ra phải gặp lại Phượng Nương." Vô luận là chuyện Mộc Dịch, hay là Phượng Vu Quy phiền phức, nàng cảm thấy cần phải gặp mặt Phượng Nương một lần.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động vài phần, phân phó nói: "Truyền lời cho Mặc Dương, bảo hắn đưa Phượng Nương tới đây. Ngày nghỉ phép lần tới, ta muốn gặp nàng ở chỗ này."
"Vâng, Tiểu tước gia." Ấu Hà và Hoa Nguyệt lên tiếng.
Xử lý kha khá sự vụ, Mộ Khinh Ca mới hỏi hai tỳ nữ: "Mấy ngày nay các ngươi ở Tang Chỉ thành có ổn không? Có người nào gây rối phiền toái cho các ngươi không?"
Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau cười, đều lắc đầu.
Ấu Hà nói: "Chúng nô tỳ cẩn tuân mệnh lệnh Tiểu tước gia, ít ra khỏi nhà, không dễ dàng gây chuyện, nên trôi qua rất yên bình."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, bỗng vẻ mặt nàng biệt nữu (nghĩ một đằng nói một nẻo), xoắn xuýt mở miệng: "Ừm, vậy... Mạch đại gia trong thời gian này có trở về không?"
Hoa Nguyệt lanh mồm lanh miệng: "Không có. Sau khi Tiểu tước gia đi Dược tháp, chúng ta không có gặp lại Mạch đại gia."
Đôi mắt nàng hiện lên một tia thất vọng không dễ phát giác: "Ồ, có lẽ hắn có việc rời đi." Trong lòng dâng lên cảm xúc không thoải mái, bị Mộ Khinh Ca bỏ qua.
Nàng thoải mái tự mình an ủi: 'Gia hoả kia vốn dĩ đi lại vô tung, làm sao sẽ để lại lời nhắn gì được?'
Mộ Khinh Ca khác thường, có lẽ bản thân nàng vẫn chưa phát hiện. Nhưng thân là nha đầu bên cạnh nàng, Ấu Hà và Hoa Nguyệt lại âm thầm trao đổi ánh mắt...
Cuối cùng hai người đều thông minh giữ im lặng. Các nàng không muốn chủ tử 'thẹn quá hoá giận', mình bị chịu trận đâu!
"Tiểu tước gia, ngài muốn ăn gì không? Nô tỳ đi chuẩn bị." Ấu Hà thay đổi đề tài.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc tự hỏi, nói ra tên đồ ăn mình thích.
Ấu Hà ghi nhớ xong, lui xuống chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Hoa Nguyệt ở lại hầu hạ bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Sau khi bữa tối phong phú kết thúc, Mộ Khinh Ca tắm gội thay y phục xong. Nàng nằm thoải mái trên giường mềm, hai tay hai chân hoàn toàn thả lỏng.
"Thật thoải mái." Mộ Khinh Ca nhắm mắt, vẻ mặt hạnh phúc.
Đột nhiên, nàng chợt mở mắt, nhìn thấy một bóng trắng đánh úp tới mình.
Hai mắt nàng bỗng mở to, đối phương lại nhanh chóng khống chế tay chân nàng làm nàng không thể phản ứng.
Cảm giác hai chân mình áp chế, đôi tay cũng bị đối phương nắm lấy chặt chẽ. Thanh âm nàng lạnh buốt vài phần: "Buông ta ra!"
"Tiểu Ca nhi đang nhớ ta sao?" Dung nhan khuynh thành cúi người, mang theo ý cười nhợt nhạt. Đôi mắt màu hổ phách đều là sủng nịch.
"Lăn!" Thanh âm Mộ Khinh Ca càng trầm hơn.
Nhưng Tư Mạch nghe, lại cảm thấy nàng càng như bị nói trúng tâm sự mà thẹn quá hoá giận.
Mộ Khinh Ca cảnh cáo, căn bản không bị Tư Mạch để vào mắt. Hắn vẫn mỉm cười cúi đầu nhìn nàng. Tóc đen buông xuống, quấn lấy sợi tóc Mộ Khinh Ca giao nhau.
"Ngươi có biết ngươi rất nặng không." Mộ Khinh Ca cắn răng, từ kẽ răng thốt ra mấy từ.
Nàng vừa dứt lời, bỗng cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.
Chờ cảm giác xoay tròn biến mất, nàng đã đổi vị trí với Tư Mạch, biến thành nàng ghé vào người Tư Mạch. Tư thế quá mức ái muội, tuy da mặt nàng đủ dày, những vẫn cứ cảm giác hai má như bị thiêu nướng.
Tư thế thân mật quá mức như thế, làm Mộ Khinh Ca dâng lên cảm giác muốn trốn.