Edit: Diệp Lưu Nhiên
Quả nhiên sau khi Thủy Linh ăn đan dược vào, sắc mặt nhiễm màu đen chậm rãi khôi phục trắng nõn hồng nhuận như xưa. Cuối cùng, một cỗ khói đen tanh hôi bay từ miệng mũi nàng, tiêu tán vô hình.
"Độc đã giải." Mộ Khinh Ca nói.
Nàng vừa dứt câu, Thủy Linh hôn mê chậm rãi mở mắt.
Thấy rõ ba người đứng ở mép giường, nàng nghi hoặc nói: "Các ngươi sao lại ở phòng ta?" Nói xong, nàng chống mép giường ngồi dậy. Cảm giác đau đớn trong đầu làm nàng phải xoa huyệt thái dương.
"Thủy Linh ngươi không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sao?" Vệ Quản Quản vội vàng hỏi.
Trong mắt Thủy Linh hiện lên một tia mờ mịt. Miệng lẩm bẩm lặp lại lời Vệ Quản Quản nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Ký ức mơ hồ bắt đầu chậm rãi rõ lên. Ánh mắt mờ mịt bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sắc mặt nàng biến đổi, khẩn trương hỏi: "Thiên Long đâu? Thiên Long có bị sao không? Những kẻ xấu đó đến vì Thiên Long!"
Vệ Quản Quản vội an ủi nói: "Không có việc gì không có việc gì, Phục Thiên Long đã cứu ngươi về rồi."
Nghe thấy câu nói ấy, ngực Thủy Linh buông lỏng. Rồi lại hỏi tiếp: "Vậy huynh ấy đâu? Huynh ấy không có việc gì đi, có bị thương đâu không?"
Vệ Kỳ liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, thấy nàng trầm mặc thì nói: "Thiên Long huynh vì cứu ngươi, kích phát Thần Thú chi lực. Hiện tại đã hôn mê, cũng biết tỉnh lại xong sẽ để lại di chứng nào."
"Cái gì! Hắn dùng Thần Thú chi lực?" Thủy Linh lập tức nhảy xuống khỏi giường.
Vệ Quản Quản lôi kéo nàng: "Ai nha, ngươi vừa mới được giải độc, thân thể rất yếu. Không phải đã nói với ngươi Phục Thiên Long không có việc gì sao? Ngươi gấp vậy làm gì?"
"Mau dẫn ta đi nhìn hắn!" Thủy Linh vội vàng nói.
"Hắn giờ đang hôn mê, ngươi tới làm gì?" Vệ Quản Quản khó hiểu nói.
"Ta có thể cứu hắn!" Ngữ khí Thủy Linh kiên định nói.
Lập tức, trong phòng an tĩnh lại.
Hai khuôn mặt dòm mình, Mộ Khinh Ca mở miệng: "Mang nàng đi qua đi."
Vệ Quản Quản gật gật đầu, cẩn thận dắt Thủy Linh, dẫn nàng tới phòng của Phục Thiên Long.
Trong phòng, Phục Thiên Long yên tĩnh nằm trên giường. Sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, khí tức cũng có chút hỗn loạn. Thủy Linh ngồi bên cạnh Phục Thiên Long, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn. Ánh mắt tràn đầy đau lòng.
"Huynh tên ngốc này." Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm. Bàn tay tách ánh sáng ngân quang bạch sắc, như dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào thân thể Phục Thiên Long.
Cỗ lực lượng không ngừng dũng mãnh đi vào, sắc mặt Phục Thiên Long trở nên bình thường rất nhiều. Ngay cả hơi thở cũng dần dần bằng phẳng.
"Này... Thiên Y tộc." Vệ Kỳ khiếp sợ nói.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn hắn.
Vệ Quản Quản kinh ngạc nói: "Thiên Y tộc gì cơ? Vì sao linh lực Thủy Linh lại có màu ngân bạch vậy?"
"Đấy không phải linh lực!" Vệ Kỳ phủ định lời Vệ Quản Quản, khiếp sợ nhìn gương mặt Thủy Linh càng ngày càng tái nhợt.
"Thể lực nàng không đủ!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng lại, quả nhiên thấy thân thể Thủy Linh có chút lung lay sắp đổ.
Không nghĩ nhiều, bàn tay Mộ Khinh Ca dừng trước ngực Thủy Linh. Linh lực bàng bạc cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn vào thân thể Thủy Linh, chuyển hoá thành thể lực của nàng.
Đến khi ánh sánh ngân bạch trong tay Thuỷ Linh dần dần biến mất, Mộ Khinh Ca mới thu hồi tay.
"Đa tạ." Thủy Linh cảm kích nhìn Mộ Khinh Ca.
"Không cần khách khí." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
"Thủy Linh vừa rồi rốt cuộc ngươi sao lại vậy nha?" Vệ Quản Quản không nhẫn nại được. Thấy Thủy Linh kết thúc trị liệu cho Phục Thiên Long, vội hỏi.
Thủy Linh đạm cười, mới giải thích: "Tộc ta tên là Thiên Y tộc. Trong rất nhiều bộ lạc ở Ba quốc sẽ có một tồn tại đặc thù. Nữ tử tộc chúng ta đều có một lực lượng thần kỳ, có thể đền bù di chứng sau khi kích phát Thần Thú chi lực. Cho nên Thiên Y tộc ở Ba quốc có địa vị rất cao, nữ tử Thiên Y tộc đều là đối tượng đông đảo bộ lạc đều muốn tranh cưới. Mà nam tử tuy không có lực lượng thần kỳ này, nhưng ở trên y thuật rất có thiên phú."
"Hôn ước giữa ngươi và Phục Thiên Long được thành lập trên cơ sở này?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nói ra suy đoán của mình.
Thủy Linh sửng sốt, rồi mất mát gật đầu: "Đã từng, tộc trưởng Hổ tộc đã cứu mạng một vị trưởng lão Thiên Y tộc ta. Vì để cảm tạ, trưởng lão tộc ta hứa hẹn sẽ đính hôn một nữ tử Thiên Y tộc cho thiếu tộc trưởng Hổ tộc. Mà vị trưởng lão kia chính là cô mẫu ta, mà ta chính là thiếu nữ Thiên Y tộc được lựa chọn đính hôn với Hổ tộc."
"Nói vậy là, Phục Thiên Long đầu trâu chính là thiếu tộc trưởng Hổ tộc?" Vệ Quản Quản kinh ngạc nói.
Thủy Linh gật đầu thừa nhận: "Ta không muốn sớm gả phu lập gia đình, cho nên mới hướng trưởng lão muốn học tập Dược tháp, tăng cường y thuật bản thân. Thiên Long thực ra là bồi cùng ta, hắn cũng là tiêu phí nhiều năm mới luyện ra đan dược. Nhưng thiên phú hắn, cả đời cũng không tới được đan sư cao cấp."
Đối với việc Thủy Linh tìm lý do nói với huynh muội Vệ gia, Mộ Khinh Ca tin còn có một điểm mấu chốt trong đó mà nàng không nói đến.
Chính là sở dĩ nàng không nguyện gả, là vì nàng còn chưa rõ tình cảm Phục Thiên Long dành cho nàng phát ra hôn ước là do tác dụng của nàng, hay là thật sự thích nàng, để ý nàng.
Nhưng mà trải qua chuyện này, tin tưởng Thủy Linh cũng có thể đại khái đoán ra tâm ý của Phục Thiên Long.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Thuỷ Linh, ẩn ý nói: "Trong mắt ta, vì cứu ngươi mà Phục Thiên Long kích phát Thần Thú chi lực. Có chút chuyện bé xé ra to."
Thân mình Thủy Linh chấn động, thất thần như pho tượng.
Nếu không yêu, nếu không quan tâm, vậy sao lại không màng tất cả như thế? Không màng hậu quả?
Thủy Linh chết, Thiên Y tộc còn có những nữ tử khác. Lấy thân phận thiếu tộc trưởng Hổ tộc, làm sao cần lo đến chuyện cầu thú không thành?
Nàng chấp nhất tìm kiếm đáp án, nhưng không nhìn ra đáp án vẫn luôn bên cạnh mình.
Mộ Khinh Ca ném ra những lời này, quay người rời khỏi phòng Phục Thiên Long.
Huynh muội Vệ gia tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn cùng theo Mộ Khinh Ca đi ra.
"Mọi người lăn lộn lâu như vậy, đều mệt mỏi. Trở về nghỉ ngơi đi." Mộ Khinh Ca nói một câu, chặn ngang huynh muội Vệ gia muốn dò hỏi.
Cáo từ với huynh muội Vệ gia, Mộ Khinh Ca trở về phòng mình.
Nàng không ngủ, mà là đắm chìm trong tu luyện.
Càng hiểu biết thêm về thế giới này, nàng càng cảm thấy mình tu luyện không đủ. Muốn vĩnh viễn nắm giữ chủ động, cũng chỉ có thể không ngừng nỗ lực, không ngừng cường đại!
'Tử cảnh, không xa!'
Kết thúc tu luyện, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt. Sâu trong đôi mắt thấu triệt, hiện lên một tia ánh sáng màu tím nhạt.
Đẩy cửa ra, Mộ Khinh Ca phát hiện đã tới giữa trưa.
Trưa trời nắng gắt xuyên qua tán cây, chiếu xuống ánh sáng loang lổ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào người, ấm áp thoải mái. Mộ Khinh Ca không nhịn được duỗi eo. Chỉ là hai tay còn chưa thu về đã thấy Vệ Quản Quản như chim sơn ca bay tới chỗ mình.
"Mộ Ca huynh cuối cùng cũng tỉnh!" Hai má Vệ Quản Quản phiếm hồng. Vọt tới trước mặt Mộ Khinh Ca, đôi mắt to tròn long lanh ánh sáng động lòng người.
"Làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca khó hiểu hỏi.
Vệ Quản Quản hưng phấn nói: "Có hai tin tức. Tin thứ nhất là truyền từ trong tháp, Phượng Vu Quy và tùy tùng của hắn bởi vì tự ý xâm nhập vào cấm địa, nên bị phạt trong thủy lao một tháng."
"Trong dự kiến." Mộ Khinh Ca hơi cười.
Phát sinh động tĩnh lớn như vậy ở Đoạn Hồn Nhai, những thủ hộ giả Dược tháp tự nhiên sẽ không để yên. Khi bọn họ điều tra phát hiện đám người Phượng Vu Quy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Còn tin tức thứ hai, huynh chắc chắn không đoán được!" Vệ Quản Quản vẫn chưa nhụt chí, càng thêm hưng phấn.
Điều này làm Mộ Khinh Ca nhướng mày. Tin tức có thể làm cho tiểu cô nương hưng phấn kích động như thế, thật đúng là không ít. Cái này cũng không dễ đoán.
Chậm rãi lắc lắc đầu, Mộ Khinh Ca tỏ vẻ mình không đoán được.
Phản ứng của Mộ Khinh Ca, lấy lòng Vệ Quản Quản.
Nàng đắc ý vỗ tay, cười nói: "Trên thế giới này còn có chuyện Mộ Ca huynh không đoán ra được nha!"
Mộ Khinh Ca bật cười: "Ta cũng không phải thần toán tử, chuyện không biết có rất nhiều." Tỷ như Vệ Kỳ biết Thần thú chi lực Ba quốc, nàng lại không biết.
"Vậy huynh có muốn biết không? Có muốn biết không?" Vệ Quản Quản mở to mắt chớp chớp không ngừng, một bộ mau hỏi ta mau hỏi ta.
Mộ Khinh Ca lập tức nổi lên ý trêu đùa, lắc đầu nói: "Ta không có hứng thú."
"A! Không được! Không thể không có hứng thú được." Khuôn mặt Vệ Quản Quản không giấu được thất vọng.
"Nhưng ta thật sự không có hứng thú!" Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay nói.
Vệ Quản Quản lần này thật sự tính sai. Phản ứng của Mộ Khinh Ca hoàn toàn vượt qua nàng kiểm soát. Bất đắc dĩ, nàng đành phải bĩu môi, dậm chân nói: "Huynh không muốn biết, muội càng muốn nói cho huynh biết!"