Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe ra ý của nàng, sắc mặt Tống Ngọc khẽ biến, hừ lạnh: "Chỉ biết miệng lưỡi là nhanh."
"Cũng vậy!" Mộ Khinh Ca cười nói.
Bộ dáng tùy ý bình thản, dẫn tới vô số nữ đệ tử hai mắt toả sáng hường phấn.
Chu Linh nhìn về phía Thương Tử Tô, cố ý vô tình nói: "Mộ sư đệ này gan cũng thật lớn. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, đích xác có vài phần mê người." Nói xong nàng đảo mắt nhìn qua Triệu Nam Tinh.
Cảm nhận được tầm mắt kia, Triệu Nam Tinh chỉ rũ mắt cười, không để ý.
Mà Thương Tử Tô càng không đáp lại, giống như chưa nghe thấy câu Chu Linh nói.
Phản ứng của hai người cũng không khiến Chu Linh xấu hổ.
Nàng ngược lại che miệng cười nói: "Ta thấy nếu hôm nay Mộ sư đệ thắng, không chỉ có thể thay thế được vị trí Tống Ngọc, mà còn có thể trở thành đối tượng cho đám nữ đệ tử theo đuổi đấy. Giúp cho Mai sư huynh và Triệu sư huynh giảm bớt không ít gánh nặng."
Ánh mắt Thương Tử Tô chợt loé, không nói thêm gì.
Triệu Nam Tinh liếc mắt nhìn Thương Tử Tô, cười nói với Chu Linh: "Nếu thật là vậy, ta phải cảm ơn vị Mộ sư đệ này rồi." Nói xong hắn nhìn bóng dáng thanh lãnh của Thương Tử Tô, trong mắt không hề che giấu ái mộ.
Chu Linh cười cười, liếc mắt nhìn Thương Tử Tô. Rốt cuộc dời lực chú ý lên lôi đài.
Trên lôi đài, thi đấu đã bắt đầu.
Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc đều viết xuống tên đan dược mình luyện chế và dược liệu mình cần.
Hai người viết một hồi, viết xong đầu tiên chính là Tống Ngọc.
Hắn đưa giấy trắng tràn ngập chữ cho trưởng lão lôi đài. Sau đó mới chờ đợi Mộ Khinh Ca viết xong.
Đợi một hồi thấy nàng còn chưa có ý tứ ghi xong, Tống Ngọc không nhịn được mở miệng châm chọc: "Mộ sư đệ, chỉ là đan dược cấp thấp mà thôi, có cần nhiều dược liệu vậy không?"
Mộ Khinh Ca vừa đặt bút, nghe thấy câu nói của Tống Ngọc. Nàng lập tức cười cười, ngước mắt nhìn hắn: "Ai nói ta muốn luyện đan dược cấp thấp?"
Dứt lời, nàng đưa trang giấy tràn ngập tên dược liệu cho trưởng lão lôi đài.
Trên tờ giấy viết đến chi chít, hình như có hơn trăm loại dược liệu.
Trưởng lão lôi đài vừa tiếp nhận, hai con mắt bỗng chốc co rụt lại, tràn đầy khiếp sợ.
Sau khi xem xong, hắn không xác định nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy nàng mỉm cười gật đầu, mới thu hồi ánh mắt khiếp sợ và dò hỏi.
Phản ứng trưởng lão lôi đài dừng trong mắt Tống Ngọc và đám người trên khán đài. Trong lòng người trước bỗng nhiên dâng lên cảm giác không ổn, mà người dưới khán đài lại bàn tán xôn xao không biết Mộ Khinh Ca viết gì mà khiến trưởng lão lôi đài khiếp sợ thế.
Lấy lại bình tĩnh, trưởng lão lôi đài cất cao giọng nói: "Tống Ngọc muốn luyện chế đan dược là đan dược trung cấp Bích Ngưng đan."
Đan dược trung cấp, giờ xem trình độ của Tống Ngọc có thể luyện chế ra phẩm chất cực phẩm hay không. Nếu luyện ra, người thắng hôm nay nhất định là hắn.
Sau khi trưởng lão lôi đài đọc xong tên đan dược Tống Ngọc sẽ luyện, phần lớn người ở đây đều nghĩ vậy.
"Mộ Ca muốn luyện chế chính là..." Trưởng lão lôi đài đột nhiên ngừng lại, gợi lên vô số người hứng thú. Giây lát hắn mới bất đắc dĩ tuyên bố: "Đan dược cao cấp Quy Nguyên Trú Nhan đan."
Xôn xao...!
Lập tức đám người tạo ra oanh động cực lớn.
Đan dược cao cấp?
Một luyện đan sư cấp thấp cư nhiên muốn luyện chế đan dược cao cấp? Không phải giỡn chứ!
"Mộ Ca muốn luyện chế đan dược cao cấp? Hắn nghĩ hắn là ai? Hừ, xem ra lần này chúng ta thắng cuộc rồi. Hắn chuẩn bị rời khỏi Dược tháp đi!"
"Thật là không biết tự lượng sức mình!"
Năm người đánh cuộc với Mộ Khinh Ca đều châm biếm.
Vệ Quản Quản xoay người, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn: "Các ngươi thì biết cái gì! Mộ Ca nói có thể là nhất định có thể!"
Nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt khinh miệt và trào phúng.
Thủy Linh kéo Vệ Quản Quản qua, an ủi: "Không cần để ý đến bọn chúng, sự thật sẽ tát cho bọn chúng một cái bạt tay vang dội."
"Đan dược cao cấp? A, cư nhiên che giấu sâu như vậy." Ánh mắt Điêu Nguyên lộ ra độc ác và âm ngoan.
Phượng Vu Quy âm thầm đánh giá Điêu Nguyên, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hắn giống như thấy được bộ dáng chó nhà đưa tang khi luyện đan thất bại của Mộ Khinh Ca.
"Cư nhiên là Quy Nguyên Trú Nhan đan? Ta cầu sư phụ giúp ta luyện chế đã lâu, người còn không muốn. Nếu Mộ sư đệ có thể luyện chế ra được, sau này ta đúng là nên thân cận với hắn hơn." Chu Linh vuốt mặt mình, đôi mắt vũ mị nổi lên hứng thú nồng đậm.
Mặc kệ người dưới khán đài khiếp sợ cỡ nào, trưởng lão lôi đài đã phân phó dược đồng đi lấy dược liệu.
Trong lúc chờ đợi, vẻ mặt Tống Ngọc âm trầm cười lạnh: "Thật là không biết sống chết."
"Quá khen." Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười đến cuồng ngạo.
Ngũ quan tuyệt mỹ khinh cuồng làm cho Tống Ngọc có một xúc động muốn nhào lên xé nát.
Rất nhanh, dược đồng đã mang dược liệu về.
Trong lúc này có không ít người tới khán đài. Nghe thấy tin tức Mộ Khinh Ca lấy thân phận đan sư cấp thấp, muốn luyện chế đan dược cao cấp mà vội vàng chạy tới.
"Các ngươi xem, đó có phải Mai sư huynh không?"
"Mai sư huynh thật sự tới kìa!"
Đột nhiên đám người phía sau phát ra tiếng xôn xao.
Triệu Nam Tinh chuyển mắt về, thấy Mai Tử Trọng đạm nhiên xuất trần, phiêu dật linh động đi về phía bọn họ.
Mai Tử Trọng xuất hiện làm cho Triệu Nam Tinh hơi nhíu mày. Sau khi hắn ngồi xuống mới thấp giọng nói: "Sư huynh sao huynh lại tới đây?" Theo hắn thấy lúc trước Mai Tử Trọng ra mặt đã khiến Mộ Khinh Ca trở thành tiêu điểm. Bây giờ lại đến sẽ chỉ càng làm sư môn và viện trưởng mâu thuẫn thêm.
"Ta nghe nói, Mộ sư đệ muốn luyện chế đan dược cao cấp nên tới." Mai Tử Trọng nhàn nhạt trả lời.
Đan dược Mộ Khinh Ca luyện chế lúc khảo hạch hắn vẫn còn giữ. Nếu nói nàng luyện chế đan dược trung cấp, hắn còn thấy có khả năng. Nhưng muốn khiêu chiến đan dược cao cấp, làm hắn không thể không lo lắng.
Triệu Nam Tinh thở dài trong lòng, đành phải nói: "Tới thì tới đi."
Ánh mắt Mai Tử Trọng hiện lên tia xin lỗi, hắn hiểu ý của Triệu Nam Tinh. Chỉ là...
"Mai sư huynh, huynh cũng tới!" Chu Linh nhìn thấy Mai Tử Trọng, thẹn thùng nói.
Mai Tử Trọng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, gật đầu: "Chu sư muội." Sau đó lại không tiếp tục tương tác nữa.
Trên lôi đài, Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc đã bắt đầu nghiền nát dược phấn.
Tống Ngọc coi như có chút bản lĩnh. Ước lượng và giã nghiền đều dựa vào linh lực để hoàn thành. Quang mang màu xanh lục quanh mười ngón tay không ngừng xuyên qua từng vị dược phấn xếp thành một ngọn núi nhỏ trên bàn hắn.
Mà Mộ Khinh Ca thì sao? Tuy không dùng đến công cụ, nhưng đều dùng một tay sờ là ra dược phấn rồi. Làm cho người ta căn bản không nhìn ra tu vi linh lực của nàng.
Rất nhanh, Tống Ngọc đã nghiền hết dược phấn, chuẩn bị khai lò luyện đan.
Mộ Khinh Ca lại chỉ hoàn thành hai phần ba dược liệu.
Tống Ngọc cẩn thận phân biệt mới phát hiện, Mộ Khinh Ca cư nhiên đều nghiền hết cả ba lần cơ hội dược phấn, lập tức châm biếm: "Xem ra Mộ sư đệ thật đúng là có dự kiến trước. Biết mình không thể một lần thành công, đơn giản chuẩn bị hết ba lần dược phấn."
Đáng tiếc hắn chế nhạo không khiến Mộ Khinh Ca có bất kì phản ứng gì.
Nàng bắt đầu luyện đan, giống như tiến vào một thế giới khác. Vô luận bên ngoài thế nào đều không hề ảnh hưởng đến nàng.
Cho nên trưởng lão yêu cầu toàn trường an tĩnh, căn bản không quá tất yếu với nàng.
Không được đáp lại, trong mắt Tống Ngọc hiện lên một tia tàn nhẫn. Hừ lạnh một tiếng, bỏ dược phấn vào lò bắt đầu luyện chế. Chờ hắn thành công dung hợp dược phấn thứ hai, Mộ Khinh Ca mới bắt đầu khai lò.
Thời gian từng phút từng giây, trên khán đài vô số người yên lặng đều mạc danh khẩn trương.
Đột nhiên, nghe 'phốc' một tiếng, đan lô phía Mộ Khinh Ca toát ra từng trận khói đen.
Lập tức đám người truyền ra âm thanh tiếc hận.
"Ta nói mà, đan dược cao cấp sao có thể dễ luyện chế như thế? Gia hoả này đúng là lừa bịp thiên hạ!" Có người vui sướng khi người gặp hoạ.
Năm người đánh cuộc với Mộ Khinh Ca, chế nhạo trong mắt càng đậm, thậm chí khiêu khích đám người Vệ Quản Quản: "Đầu không lớn thì đừng nên đội mũ rộng, thật là mất mặt!"
"Ngươi nói bừa cái gì! Có bản lĩnh thì ngươi lên luyện đi!" Vệ Quản Quản đánh trả.
Năm người có người ngăn cản, lên tiếng: "Được rồi, chờ kết quả cuối cùng là biết ngay."
Vệ Quản Quản hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Chu Linh nhìn đan lô của Mộ Khinh Ca, lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, ta còn nghĩ sau này không cần xin sư phụ luyện Quy Nguyên Trú Nhan đan đây!"
Triệu Nam Tinh và Mai Tử Trọng liếc nhau, có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt đối phương.
Mà Phượng Vu Quy bên phía Điêu Nguyên nhìn thấy Mộ Khinh Ca thất bại, hướng Điêu Nguyên tranh công: "Điêu sư huynh, xem ra là có tác dụng."
Hắn nói mơ hồ, chỉ có Điêu Nguyên nghe hiểu.
"Phốc!"
"Lại thất bại!"
Giữa thanh âm bàn tán, Mộ Khinh Ca thử lần hai, vẫn thất bại như lần đầu.
Liên tiếp hai lần thất bại, làm ánh mắt âm lãnh của Điêu Nguyên thêm vài phần suиɠ sướиɠ.
Hắn nhẹ gật đầu, dùng thanh âm cực thấp nói: "Đúng là có tác dụng."