Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lát nữa Ấu Hà và Hoa Nguyệt phải đi vào hầu hạ, nàng không muốn hai người đó thấy nàng cùng phòng với nam nhân.
Lúc này Tư Mạch cũng không ở lại ăn vạ.
Chỉ là lời hắn lúc rời khỏi làm cho Mộ Khinh Ca tức giận muốn gϊếŧ người.
"Ta biết Tiểu Ca nhi da mặt mỏng. Ta đi đây, tối lại đến."
"Chết tiệt!" Nhìn qua giường lớn trống rỗng, Mộ Khinh Ca nghiến răng mắng một câu.
Chờ đến tâm tình Mộ Khinh Ca bình ổn, lúc ra khỏi phòng không còn nhìn thấy bóng dáng Tư Mạch, không biết hắn chạy đi đâu rồi.
Tới lúc ra cửa vẫn không thấy thân ảnh Tư Mạch, Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ có lẽ cảm thấy người này chắc vội đi làm chuyện của mình. Cho nên cũng mang theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt rời khỏi tiểu viện.
Báo danh phân viện Dược tháp đã kết thúc, bây giờ phải chờ hai ngày sau có người của Dược tháp dẫn vào Dược tháp.
Hai ngày nay chỉ có thể đi dạo trong Tang Chỉ thành.
Đi tới chỗ hẹn trước với huynh muội Vệ gia, còn chưa đến gần Mộ Khinh Ca đã nhìn thấy trong đình hóng gió có bốn người đang đứng.
"Mộ Ca, huynh tới rồi!" Vệ Quản Quản mắt sắc thấy Mộ Khinh Ca đến gần, vội vui sướng nói.
Mộ Khinh Ca gật gật đầu, đi vào đình hóng gió.
Nàng dẫn theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt xuất hiện, bốn người trong sảnh đều đứng dậy đi tới.
Vệ Kỳ đi đến bên cạnh nàng nói: "Mộ Ca huynh tới vừa lúc, chúng ta đang nói chuyện tìm Phượng Vu Quy tính sổ này."
"Không sai, người xấu như vậy, không thể buông tha hắn!" Thủy Linh lòng đầy căm phẫn nói. Dứt lời nàng còn trừng mắt nhìn Phục Thiên Long.
Người sau dưới cái trừng mắt của nàng, đành phải căng da đầu nói với Mộ Khinh Ca: "Thực xin lỗi."
Thanh âm kia không lớn, thậm chí mang theo điểm không tình nguyện.
Mộ Khinh Ca không cảm thấy gì, Thuỷ Linh lại không hài lòng đá chân Phục Thiên Long một cái: "Không có thành ý vậy hả."
Lập tức mặt Phục Thiên Long đỏ lên, đành nâng giọng lên nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, thực xin lỗi!"
"Ngươi chỉ là bị tiểu nhân lợi dụng thôi." Mộ Khinh Ca cười không để ý.
Tiếp theo, nàng nhìn về phía Vệ Kỳ nói: "Ngươi định tìm Phượng Vu Quy gây phiền toái? Đừng quên lão cha ngươi là Đà thành thành chủ, hắn là hoàng tử Ly quốc."
"Vậy thì thế nào? Ai bảo hắn bỉ ổi khi dễ huynh!" Vệ Kỳ tức giận nói.
Vệ Quản Quản cũng nói: "Phải đấy! Hắn không chỉ ám toán huynh, còn ở sau lưng chửi bới danh dự ta. Cho dù huynh không báo thù, ta cũng phải báo thù!" Nói xong nàng hung hăng trừng mắt nhìn Phục Thiên Long.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua trên mặt mấy người, trong lòng đại khái đã hiểu.
Xem ra tối qua lúc bọn họ trở về nhất định đã 'nghiêm hình khảo vấn' Phục Thiên Long ép hỏi ra kỹ càng.
Phục Thiên Long bị Vệ Quản Quản trừng, trong lòng cũng chịu không nổi.
Hắn nặng giọng nói: "Gia hoả kia gạt ta, lợi dụng ta. Ta cũng sẽ không để yên cho hắn."
"Vậy các ngươi tìm hắn thế nào? Trả thù ra sao?" Mộ Khinh Ca cười nói.
Vệ Kỳ lập tức cười tủm tỉm: "Lúc chúng ta tới đã hỏi thăm rõ ràng. Phượng Vu Quy cũng là học viên Dược tháp lần này, hôm nay hắn hẹn một ít học sinh cũ đi chơi thuyền ở Thúy hồ."
"Sau đó thì sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Vệ Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vệ Quản Quản giành nói: "Chúng ta đi vạch trần hắn, nói với mọi người hắn giả mạo huynh, lấy đan dược của huynh nói là do mình luyện chế. Cộng thêm chuyện ngày hôm qua nói hết ra, để cho hắn mất sạch mặt mũi."
"Chúng ta còn có nhân chứng đó!" Thuỷ Linh túm lấy y phục Phục Thiên Long, khí thế hung hăng nói.
Bộ dáng bốn người cùng chung mối thù làm cho Mộ Khinh Ca buồn cười.
"Xem ra các ngươi đã có kế hoạch tốt rồi?"
Bốn người rất nghiêm túc gật đầu, trong mắt bừng lên ngọn lửa báo thù.
"Đã vậy thì đi Thúy hồ một chuyến đi!" Mộ Khinh Ca không nói thêm gì, thuận theo ý bọn họ.
Thấy Mộ Khinh Ca gật đầu đáp ứng, bốn người lập tức thu xếp một chiếc du thuyền.
Mọi người đều lên thuyền. Du thuyền chậm rãi theo dòng nước hướng tới Thúy hồ.
...
Thúy hồ là phong cảnh danh thắng nổi danh ở Tang Chỉ thành.
Nổi tiếng là hồ nước xanh biếc như ngọc, mặt hồ như kính, phẳng lặng không gợn sóng. Trong hồ vô số hoa sen màu phấn, nơi xa sương khói mờ ảo tựa như tiên cảnh.
Một du thuyền hai tầng chậm rãi ra từ chỗ sâu cỏ lau, dưới thuyền tạo nên tầng tầng gợn sóng đánh vỡ mặt hồ yên ả.
Nhạc cụ hợp tấu trên thuyền giống như tiên nhạc.
Trên du thuyền có một bàn tròn, năm người ngồi vây quanh nhau.
Năm người này, ba nam hai nữ.
Một người trong đó đúng là Phượng Vu Quy.
Hai gã nam tử khác, một người mảnh khảnh như trúc mang theo vài phần phong nhã, khí chất đạm bạc xuất trần. Một người khác thì ngũ quan âm trầm, lộ ra âm lãnh.
Còn lại hai nữ nhân đều minh diễm động lòng người.
Hoàng sam nữ tử nụ cười xinh đẹp, dáng hình đầy đặn mê người. Bạch y nữ tử lạnh lùng như băng, ngũ quan thanh lệ tuyệt luân.
Bốn người khí chất hoàn toàn khác nhau, đồng thời xuất hiện ở yến tiệc của Phượng Vu Quy, thật khiến người sợ hãi thán phục.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn, thực sự có thể phát hiện Phượng Vu Quy có chút ý nịnh nọt với bốn người. Cao ngạo như hắn vậy mà đầy mặt tươi cười, bưng chén rượu lên mời bốn người.
Trong đó nam tử như trúc chỉ để ý nữ tử lạnh lùng như băng ở trong lòng. Mà hoàng y nữ tử thì thân cận với nam tử âm trầm kia hơn chút.
Phượng Vu Quy bưng chén rượu lên vốn là hơi cụng chén với nam tử âm trầm bên tay phải, rồi mới nói với ba người khác: "Hôm nay Vu Quy may mắn mời đến chư vị du hồ, mong chư vị chơi tận hứng."
Nói xong hắn uống chén rượu vào.
Mà bốn người ngoại trừ bạch y nữ tử chỉ nhấp một ngụm, ba người còn lại đều uống hết chén rượu.
Hành động của bạch y nữ tử không chọc giận Phượng Vu Quy, hắn âm thầm quét mắt nhìn bạch y nữ tử, khoé miệng giương lên nụ cười không rõ ý vị.
Hôm nay vốn hắn chỉ mời hai vị đệ tử của viện trưởng trong phân viện Dược tháp.
Chính là nam tử có khuôn mặt âm trầm và hoàng sam nữ tử phong tình. Điêu Nguyên và Chu Linh là môn sinh đắc ý của viện trưởng phân viện Dược tháp.
Không nghĩ tới bởi vì quan hệ với Chu Linh, cư nhiên mời được hai vị nhân vật phong vân khác trong Dược tháp.
Gặp mặt rồi hắn mới biết thì ra Chu Linh là bạn tốt của nữ nhân thanh lãnh Thương Tử Tô. Mà Triệu Nam Tinh là hoàng tử có thiên phú luyện đan nhất trong hoàng thất Ngu quốc, còn là người ái mộ Thương Tử Tô.
Chuyện nam nữ Phượng Vu Quy không cần hỏi ai, có thể từ ánh mắt Triệu Nam Tinh nhìn ra hàm nghĩa này.
Thương Tử Tô, Triệu Nam Tinh là đệ tử của thủ tịch luyện đan sư Lâu Xuyên Bách trong Dược tháp.
Nghe đồn viện trưởng Dược tháp Hoa Thương Truật và Lâu Xuyên Bách không hợp nhau. Không nghĩ tới đệ tử của bọn họ ngoài trừ đối chọi gay gắt bên ngoài, còn có thể gió êm sóng lặng như thế.
Cái này làm cho hắn không thể không bội phục bản lĩnh của Chu Linh.
Dưới tình huống hai vị sư phụ đối lập nhau mà vẫn có thể trở thành bằng hữu của băng sơn mỹ nữ Thương Tử Tô.
Kế hoạch của Phượng Vu Quy là muốn bái nhập môn hạ của Hoa Thương Truật, cho nên trước khi tiến vào Dược tháp mới lôi kéo quan hệ với Điêu Nguyên và Chu Linh.
Hiện giờ Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh bất ngờ xuất hiện, với hắn mà nói chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Đặc biệt Thương Tử Tô có danh hào đệ nhất mỹ nhân phân viện Dược tháp, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Còn về Triệu Nam Tinh...
Phượng Vu Quy tự động xem nhẹ hắn.
Nếu hắn là quân vương của Ngu quốc, có lẽ Phượng Vu Quy sẽ nhìn bằng con mắt khác. Nhưng hắn đã sinh ra tâm tư với Thương Tử Tô, tự nhiên sẽ thấy không vừa mắt Triệu Nam Tinh.
"Thương sư tỷ, thịt lộc này đã được nấu chín, phương pháp nấu cần công phu nửa năm. Món ăn này có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan. Ngài là đan dược đại sư, không bằng thử một chút xem thịt lộc này có thần kỳ như trong truyền thuyết không?" Phượng Vu Quy gắp một miếng thịt bỏ vào bát Thương Tử Tô.
Nhưng Thương Tử Tô lại nhíu mày, ngũ quan thanh lệ cao lãnh không mang theo một tia biểu tình.
Đột nhiên một đôi đũa khác gắp miếng thịt trong bát Thương Tử Tô ra.
Phượng Vu Quy không vui nhìn lại, thấy Triệu Nam Tinh treo nụ cười nhạt nói: "Thương sư muội có thói quen ở sạch, không thích người khác chia thức ăn cho nàng."
Lời nói kia còn ngại không nói thẳng ra là hắn ô uế.