Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Tang Chỉ thành." Mộ Khinh Ca nhìn bản đồ trong tay, không cảm thấy Tang Chỉ thành có gì đặc thù. Vốn chỉ là thành trấn bình thường ở Ngu quốc.
"Thực tế phân viện Dược tháp không xây bên trong Tang Chỉ thành. Tang Chỉ thành chỉ là thành trấn gần với phân viện Dược tháp, cũng để cho người người đều biết đến Dược tháp." Tư Mạch đột nhiên nói.
Ánh mắt loé lên, Mộ Khinh Ca khép bản đồ lại hỏi: "Vậy sao phân viện Dược tháp chọn thành lập ở Ngu quốc? Vì sao không chọn Ly quốc, Tần quốc hay Ba quốc? Chẳng lẽ thật là bởi vì người Ngu quốc có thiên phú luyện đan hơn các quốc khác? Dược liệu thì gần với Mê Mộng chi sâm?"
Tư Mạch cười trả lời: "Người bên ngoài đều truyền rằng phân viện Dược tháp sở dĩ tuyển ở Ngu quốc là bởi thiên phú luyện đan của người Ngu quốc, muốn thu nạp người có thiên phú tiến vào tổng viện Dược tháp. Thực tế chỉ là Dược tháp lấy cớ dời tầm mắt mọi người thôi."
"Ồ? Dược tháp có rắp tâm khác?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời.
Tư Mạch lắc lắc đầu: "Cũng không phải rắp tâm gì lớn. Dược tháp thành lập ở Ngu quốc, còn tuyển ở nơi hẻo lánh như vậy chỉ vì Mê Mộng chi sâm."
"Mê Mộng chi sâm? Ở đó chỉ có chút dược liệu thôi, quan trọng như vậy sao?" Mộ Khinh Ca mờ mịt nói.
Ngón tay thon dài của Tư Mạch rút bản đồ trong tay nàng ra, chậm rãi mở ra trước mặt nàng chỉ vào chỗ Mê Mộng chi sâm nói: "Cánh rừng này lúc Dược tháp tiến vào Ngu quốc, là thứ duy nhất nói muốn có với hoàng thất Ngu quốc. Nàng nói nó có thể bình thường sao?"
Mộ Khinh Ca nhíu mày mím môi nhìn bản đồ Mê Mộng chi sâm, vẫn chưa nói chuyện.
"Thật ra Mê Mộng chi sâm không thần bí như vậy, chẳng qua là mảnh thiên nhiên bảo khố dược liệu mà thôi. Người luyện đan coi dược như mạng, chỗ như vậy quả thực chính là toà bảo tàng. Dược tháp sao có thể thờ ơ? Đương nhiên ở địa giới Lâm Xuyên, cơ hồ mỗi phiến rừng rậm đều sẽ có dược liệu. Nhưng không có rừng nào có nhiều chủng loại và số lượng như ở Mê Mộng chi sâm. Quan trọng là có rất nhiều dược liệu quý trọng đều sinh trưởng rất tốt ở Mê Mộng chi sâm, một khi rời khỏi mảnh thổ địa đấy đi thì không thể sống. Vì vậy Dược tháp lựa chọn thành lập phân viện ở Ngu quốc, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là khối bảo địa ở Mê Mộng chi sâm. Tuyển chọn Luyện đan sư thiên phú chỉ là thuận tay mà thôi." Tư Mạch giải thích, bản thân cũng không nhịn được cười.
Cười mấy lão thất phu kia chỉ vì vài cọng dược liệu, bộ dạng như muốn sinh tử đấu đến nơi. Hắn đã cảm thấy buồn cười.
"Thì ra là vậy." Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ.
"Dược tháp phân viện cách một năm đều sẽ hộ tống lượng lớn dược liệu, còn tuyển ra Luyện đan sư thiên phú trở về tổng bộ Dược tháp." Đột nhiên Tư Mạch nói ra một câu ý vị không rõ.
Hai con ngươi Mộ Khinh Ca sáng ngời, nghe thấy rõ ràng.
Tổng bộ Dược tháp ở trong cảnh nội Thánh Nguyên đế quốc. Mà Nhung quốc thì gần với Thánh Nguyên đế quốc.
Nếu nàng có thể mượn nhờ cơ hội này ngồi lên thuyền của Dược Tháp qua biển Vô Vọng tiến vào Thánh Nguyên đế quốc. Rồi tìm cơ hội tới Nhung quốc là có thể thu gọn toàn bộ hành trình, hạ thấp nguy hiểm trong đó.
Bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tư Mạch, nàng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
...
Dưới vó ngựa, mọi người bôn ba gần tháng trời mới đến được Tang Chỉ thành.
Đội ngũ tới Tang Chỉ thành lại gầy đi rất nhiều.
Ngoại trừ Mộ Khinh Ca và hai tỳ nữ Ấu Hà theo cùng. Đương nhiên Tư Mạch cũng đi theo bên cạnh nàng.
Mặc Dương dẫn Long Nha Vệ tiến vào Ngu quốc, đã bị Mộ Khinh Ca phân phó đi tụ hợp với Vạn Liệt quân gần nhất, tiếp tục tự mình tu luyện.
Đương nhiên trừ cái này ra, Mặc Dương còn có một nhiệm vụ khác.
Chính là đi thăm dò kĩ càng triệt để vị Phượng Nương trong Lạc Nhật trấn.
Mộ Khinh Ca hoài nghi nàng là vị đại công chúa của Ly quốc, lại hiếu kỳ phu quân Mộc Dịch của nàng ấy có phải người Lâm Xuyên không.
Mặc Dương ngoại trừ phải làm rõ chân tướng sự tình. Nếu có khả năng nàng hy vọng gặp lại Phượng Nương giáp mặt hỏi rõ ràng tình huống mất tích của Mộc Dịch.
Mộ Khinh Ca thừa nhận ngay từ đầu mình có chút coi thường.
Tuy Phượng Nương lấy ra chuỷ thủ bán thần khí, nhưng lúc trước nàng chỉ cho rằng Mộc Dịch đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Lạc Nhật sâm lâm. Hoặc giả có nguyên nhân khác mà không thể không rời đi, không kịp đưa tin về.
Nhưng nghe qua chuyện xưa của đại công chúa Ly quốc, Mộ Khinh Ca cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.
Giả sử Phượng Nương chính là đại công chúa Ly quốc, vậy nam nhân có giá trị vũ lực cường hãn như thế sao có thể phát sinh ngoài ý muốn trong Lạc Nhật sâm lâm?
Huống hồ coi như hắn bị ép rời đi, tại sao không hề có chút tin tức truyền về, liên lụy thê tử mình khổ đợi mười năm?
Tóm lại chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ làm Mộ Khinh Ca tò mò.
Đội ngũ mênh mông biến thành bốn người.
Đương nhiên cũng vứt xe lại. Diễm mã của mình cũng đều được bọn họ dẫn ra rừng rậm bốn phía chờ triệu hoán.
"Tiểu tước gia, chúng ta đã đến Tang Chỉ thành." Ấu Hà cười nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nhìn về phía cửa thành.
Chỗ cửa thành có thủ vệ trông coi, người ra vào rất nhiều, cũng không phải thông qua kiểm tra đặc thù gì.
"Chúng ta đi." Mộ Khinh Ca cất bước.
Trên người nàng có chứng minh thân phận của Đà thành Vệ phủ, đáng tiếc chưa dùng tới mấy lần. Chỉ là không biết Tang Chỉ thành này có cần phải xác minh căn cứ gì giống như Đà thành không.
Đi vào chỗ nhiều người, Tư Mạch hơi nhích gần tới Mộ Khinh Ca. Bị người sau trừng thêm vài lần.
"Nhiều người." Tư Mạch cười yếu ớt nói.
Mộ Khinh Ca giận sôi trong lòng, nàng có thể nghe hiểu nam nhân này nói gì. Hắn là ngại quá nhiều người ở đây, dơ, nên muốn tới gần nàng chút.
"Ngại nhiều người, ngươi có thể bay lên trời." Mộ Khinh Ca nghiến răng nói.
Tư Mạch lắc đầu nói: "Trừ khi Tiểu Ca nhi đi cùng ta."
"Này, ngươi đủ rồi đi." Khoé miệng Mộ Khinh Ca hung hăng co lại.
Tại sao chỉ mới một tháng, tên nam nhân này giống như thay một quả tim mới, cả ngày phát tao?
Hai người mải lo nói chuyện, không chú ý tới biến hoá người xung quanh.
"Mau nhìn, hai vị công tử kia thật đúng là tuấn mỹ. Quả thực còn hoàn hảo hơn người trong tranh vẽ!"
"Trời ạ! Chúng ta đang thấy thần tiên đi!"
"Đẹp như thế, nói vậy thân phận không thấp. Không biết bọn họ tới Tang Chỉ thành làm gì?"
"Đại công tử kia phong thần tuấn dật, tuấn mỹ vô cùng, ngũ quan cương nghị, dung mạo có thể nói là vô song. Lại nhìn vị tiểu công tử kia, một thân hồng y như ánh dương, điên cuồng tiêu sái. Ngũ quan tuyệt mỹ tinh xảo bất phân nam nữ, người ta vừa thấy ngực đã phốc phốc nhảy đây này."
Chỉ nháy mắt hai người đã trở thành tiêu điểm trong đám người.
Một đỏ một trắng, tựa như khu vực chân không, không người tới gần, chỉ dám cẩn thậm từng li từng tí đánh giá.
Bao nhiêu ngôn từ bay vào tai Ấu Hà, nàng yên lặng dịch ra xa chút. Nàng cũng không muốn sát lại gần quá, rước lấy đủ loại ánh mắt gϊếŧ người.
Lấy tu vi Mộ Khinh Ca không cần tận lực cũng có thể nghe lọt đàm luận bốn phía vào tai. Huống chi là Tư Mạch? Chỉ là hai người này coi những nghị luận kia đều như gió thoảng qua tai, không để ý.
Vào cửa thành, thị vệ trông coi cũng ngây ngẩn cả người. Trợn mắt há mồm nhìn hai người, con mắt tràn đầy kinh diễm.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, đang định tiến lên hỏi.
Tư Mạch lại vượt lên trước một bước, ngăn lại trước mặt nàng hỏi: "Chúng ta muốn vào thành thì cần làm thủ tục gì không?"
"A! A? A, hai vị muốn vào thành?" Thủ vệ phục hồi tinh thần, cuống quít mở miệng.
Lúc này Tư Mạch không mở miệng tiếp nữa, mà là Ấu Hà đi lên trước cười nói với thủ vệ: "Thủ vệ đại ca, chúng ta đích xác muốn vào thành."
"Xin hỏi, chư vị vào thành có chuyện gì?"
Nhan sắc thực sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, ngay cả ngữ khí thủ vệ cũng trở nên mềm nhẹ cẩn thận. Phảng phất lo lắng sợ hãi hai mỹ nam tử này.
Đương nhiên còn có hai nha đầu xinh đẹp phong cách khác nhau.
Ấu Hà liếc nhìn Mộ Khinh Ca, người sau hơi gật đầu.
Sau đó nàng mới nói với thủ vệ: "Công tử chúng ta muốn đi báo danh Dược tháp, không biết thủ vệ đại ca có thể chỉ điểm một chút không."