Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Đi tới Trung Cổ Giới bằng cách nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tư Mạch lắc đầu, nói với nàng: "Vấn đề này chờ nàng đột phá tử cảnh rồi ta sẽ nói cho nàng biết sau."
Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút thất vọng.
Tư Mạch giải thích: "Con đường tu luyện cần phải vững chắc, căn cơ ổn định. Biết quá nhiều chỉ làm tâm cảnh nàng nhiễu loạn, đối với nàng có hại không lợi. Chờ nàng lên tử cảnh, chuyện nàng muốn biết ta sẽ không giấu diếm nữa."
"Vậy còn ngươi? Ngươi là người Lâm Xuyên giới hay Trung Cổ giới?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mạch.
Tư Mạch sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: "Cả hai ta đều không phải."
Cái gì!
Mộ Khinh Ca chấn kinh rồi.
Lúc này Tư Mạch lại nói: "Ta là người nơi nào, sớm muộn Tiểu Ca nhi sẽ biết. Bây giờ nàng chỉ cần biết tâm ý của ta với nàng là được rồi."
Lời nói bỗng nhiên mập mờ, làm cho sắc mặt Mộ Khinh Ca cứng lại.
Đôi mắt màu hổ phách mang theo ánh sáng kỳ dị nhìn nàng, thu vẻ mặt cứng ngắc của nàng vào đáy mắt.
Cười cười, hắn lại nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không lừa gạt Tiểu Ca nhi, vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn Tiểu Ca nhi."
Mộ Khinh Ca khôi phục khỏi sự cứng ngắc, liếc mắt nhìn hắn nói: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ở đâu?"
"Nhung quốc, đầm lầy Vô Tận." Tư Mạch phun ra một địa danh.
...
Trên đường tới hội hợp cùng đám người Mặc Dương, Tư Mạch từ chối lời đề nghị cưỡi ngựa của Mộ Khinh Ca. Cố ý kiếm cho nàng chiếc xe ngựa, tự mình cũng chui vào trong xe.
Mộ Khinh Ca dựa vào thùng xe chợp mắt, vẫn cứ cảm giác được ánh mắt nóng rực rơi vào người mình.
Nàng bỗng có cảm giác đồng ý cho người nam nhân này cùng đồng hành là một quyết định sai lầm.
Bình tâm xuống, trong đầu nàng hiện ra bản đồ đại lục Lâm Xuyên... Không, có lẽ phải nói là Lâm Xuyên giới.
Nhung quốc, một trong nhị đẳng quốc của Lâm Xuyên giới nằm phía đông nam. Cách vị trí Mộ Khinh Ca hiện tại mấy quốc gia, bây giờ muốn chạy tới đó căn bản không có khả năng.
'Ài, xem ra chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi đến Dược tháp thì tìm cơ hội tới Nhung quốc một chuyến.' Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng.
Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm còn đó, khiến nàng có chút gấp không chờ nổi.
Nhưng nàng cũng biết có một số việc không thể gấp được.
Giống như lời Tư Mạch nói, đợi nàng đột phá tử cảnh xong rồi đi thu phục Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm sẽ có nắm chắc hơn. Đồng thời cũng làm tăng thêm phần bảo đảm đối với vấn đề an toàn của mình.
Lam cảnh đỉnh, xem như là nhân vật có thể đi ngang.
Nhưng Tư Mạch nói thực lực này không hiếm thấy ở nhị đẳng quốc.
Ngẫm lại số lượng tử cảnh ở nhị đẳng quốc còn nhiều hơn tam đẳng quốc, không khó tưởng tượng sự chênh lệch giữa hai bên.
'Nỗ lực đề cao thực lực mới là vương đạo.' Mộ Khinh Ca nói trong lòng.
'Chủ nhân, chủ nhân.' Đột nhiên trong đầu truyền ra thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, kinh ngạc nói: 'Manh Manh?'
'Là bổn manh bảo đây, chủ nhân mau vào không gian đi.' Manh Manh hơi nôn nóng thúc giục.
Tiến vào không gian bây giờ? Tư Mạch còn đang ngồi bên cạnh đây này.
Mộ Khinh Ca có chút chần chờ.
Nhưng nghe giọng nói của Manh Manh hình như có chút không đúng. Nàng do dự, vẫn hạ quyết định.
Mộ Khinh Ca hơi mở to mắt, trộm liếc nhìn Tư Mạch.
Hình như hắn không còn tiếp tục nhìn mình rồi.
Nhắm hai mắt lại, Mộ Khinh Ca nháy mắt đã tiến vào bên trong không gian. Nhưng bây giờ nàng chỉ dùng thần thức đi vào, thân thể vẫn còn ở trong xe.
"Manh Manh." Mộ Khinh Ca vừa đứng trên mặt đất trong không gian, gọi một câu.
Nháy mắt một đứa nhóc con từ đằng xa bay tới, trực tiếp nhảy vào lồng ngực Mộ Khinh Ca, ủy khuất nói: "Hu hu hu, chủ nhân không cần Manh Manh nữa rồi, muốn cùng một chỗ với Đại Ma Vương kìa."
Mộ Khinh Ca nhấc nó lên quơ quơ trong tay, nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói cái gì? Đại Ma Vương gì cơ?"
Manh Manh ủy khuất hít mũi, hai mắt lưng tròng: "Chủ nhân, không cho phép ngài không cần người ta nữa."
"Ta nói không cần ngươi khi nào?" Mộ Khinh Ca hơi chau mày.
Manh Manh cúi đầu di ngón tay, ủy khuất nói thầm: "Chuyện tối qua ta đều thấy, ngài cùng Đại Ma Vương lăn qua lăn lại trên giường trông rất vui vẻ."
Hai gò má Mộ Khinh Ca lập tức đỏ lự, khoé miệng hung hăng run run.
Một trảo đưa ra bóp bàn tay Manh Manh, ngữ khí hung ác nói: "Ngươi dám nhìn lén ta?"
"Ta, ta không có cố ý! Người ta không phải đang lo lắng cho ngài đây sao, sợ ngài bị Đại Ma Vương khi dễ. Cùng lắm thì sau này bảo bảo không nhìn là được! Chủ nhân hư!" Manh Manh ủy khuất lớn tiếng hô.
"Vì sao ngươi gọi hắn là Đại Ma Vương?" Mộ Khinh Ca cau mày hỏi.
"Hừ, bảo bảo không nói!" Manh Manh ngạo kiều quay đầu, hừ lạnh một tiếng.
Mộ Khinh Ca nguy hiểm híp hai mắt lại, gia tăng lực mạnh trong tay: "Không nói?"
"Á á á! Đau chết bảo bảo! Chủ nhân hư!" Manh Manh giãy giụa muốn phản kháng. Không thể xoay chuyển sự thật Mộ Khinh Ca là chủ nhân của nó, mọi phản kích đều không có hiệu quả.
"Hu hu hu, bảo bảo nói bảo bảo nói, chủ nhân mau buông tay ra đi." Cuối cùng Manh Manh đành phải xin tha.
Mộ Khinh Ca nới lỏng tay, không buông ra hoàn toàn: "Mau nói, sao lại gọi hắn là Đại ma vương."
Manh Manh ủy khuất bĩu môi: "Bởi vì bảo bảo cảm giác hắn rất lợi hại. Hơn nữa quanh người có mùi máu tanh cực nồng, không biết là đã gϊếŧ bao nhiêu người mới có được mùi máu tanh như vậy. Bảo bảo còn cảm giác được máu hắn rất lạnh."
Manh Manh nói làm Mộ Khinh Ca càng nhíu chặt mày hơn.
Trên người Tư Mạch có mùi máu tanh? Sao nàng không thấy gì nhỉ. Mỗi lần gặp Tư Mạch đều là bạch y phiêu dật như trích tiên, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Quanh người còn có hương thơm lạ lùng nhàn nhạt, không phải mùi máu tanh. Manh Manh còn nói cái gì mà máu của hắn rất lạnh.
"Ngươi sẽ không nhầm đi?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi, ngữ khí có chút hoài nghi.
Manh Manh ngạo nghễ chống nạnh, giận dữ nói: "Chủ nhân có thể không tin, nhưng không thể hoài nghi năng lực của Manh Manh!"
"Năng lực của ngươi là gì?" Mộ Khinh Ca cổ quái hỏi.
Manh Manh sửng sốt, mới phản ứng ý tứ trong lời Mộ Khinh Ca, lập tức bạo phát: "Chủ nhân đáng ghét! Chủ nhân xấu nhất!"
Mộ Khinh Ca bị nó ồn ào đến là bực bội, tùy tay ném tung nó ra. Dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi kêu ta vào chỉ để nói cái này?"
"Đương nhiên không phải!" Thanh âm Manh Manh từ xa đến gần, nháy mắt xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nó nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, một giây sau lập tức nằm trên đầu vai nàng thân mật cọ xát làm nũng: "Manh Manh nhớ chủ nhân."
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, hiểu ý nói: "Ngươi ăn hết đan dược rồi hả?"
Manh Manh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm lên. Đôi mắt ngập nước loé lên ngôi sao nhỏ, gật đầu mạnh.
Mộ Khinh Ca đưa cho Manh Manh đan dược ăn như kẹo, số lượng có hạn. Đan dược còn lại đều bị nàng cất vào phòng luyện đan. Manh Manh cũng không dám đi trộm.
Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút. Gần đây mình vẫn luôn bận, đích xác quên đưa đan dược cho Manh Manh.
Nhìn bộ dáng nhóc con ủy khuất, đáy lòng nàng cũng dâng lên một tia hổ thẹn, tiện tay lấy một lọ đan dược ném cho nó.
Hai tay Manh Manh vội vàng gắt gao ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm lập tức nở hoa.
"Nếu không còn chuyện gì, ta đi trước đây." Nàng không dám ở lại đây lâu, sợ khiến cho Tư Mạch hoài nghi.
"Đợi một chút, chủ nhân." Manh Manh vội gọi lại Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc nhìn nàng.
Manh Manh ăn một viên đan dược vào miệng, mới nói: "Huyết mạch chủ nhân đã được kích hoạt rồi, sao không thử luyện khí một chút?"
Đề nghị này khiến Mộ Khinh Ca có chút động tâm.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt.
Nàng lắc đầu nói với Manh Manh: "Không vội."
Dứt lời lắc mình một cái rời khỏi không gian.
Đợi nàng mở mắt, chống lại cặp mắt hổ phách thâm sâu của Tư Mạch. Đáy mắt nam nhân chứa ý cười, làm cho Mộ Khinh Ca cảm giác mình như bị nhìn thấu, không được tự nhiên quay đầu dời tầm mắt ra chỗ khác.
...