Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 245: Triệu hồi Mạch đại gia (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca ngưng thần nhìn về phía hắn, không dám bỏ qua chi tiết nào.

  Hàn Thải Thải vừa xuất hiện, hoả khôi ẩn nấp dưới biển lửa lần nữa bay ra. Như mũi tên bay vụt tới hắn.

Mà hắn tránh cũng không tránh, hai tay nhanh chóng tạo ra ấn ký phức tạp trước ngực. Nháy mắt Mộ Khinh Ca nhìn thấy giữa trán Hàn Thải Thải xuất hiện đồ đằng ánh lửa kỳ dị.

Cùng chỗ với đồ đằng, tóc đen của Hàn Thải Thải cư nhiên chuyển sang màu đỏ. Màu sắc như đúc với biển lửa bốn phía. Ngay cả con ngươi trong đôi mắt phượng, cũng thành màu hoả hồng.

Mộ Khinh Ca mở to hai mắt, nhìn một màn này.

Đột nhiên Hàn Thải Thải hét lớn một tiếng, ấn ký trên trán hào quang mãnh liệt. Đám hoả ngư bay tới, tất cả đều xông vào miệng hắn, dũng mãnh vào thân thể hắn.

Trong khoảnh khắc, thân ảnh Hàn Thải Thải bị ánh lửa vây quanh, nhìn không rõ lắm.

'Hắn không bị sao chứ?' Mộ Khinh Ca thoáng lo lắng hỏi Manh Manh.

Manh Manh rung đùi đắc ý nói: 'Không sao không sao, người có huyết mạch hoả linh, cắn nuốt chút hoả khôi không tính là gì.'

Tiếp theo, nó lại nhắc nhở: 'Chủ nhân, ngài mau thừa dịp này đi tìm Hoả Vân Dương Viêm đi!'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, mím môi gật đầu.

Nếu Hàn Thải Thải không lo ngại, như vậy nàng cũng muốn hành động mau!

Hoả khôi trong biển lửa, toàn bộ bị Hàn Thải Thải dẫn vào không trung. Mộ Khinh Ca thừa cơ nhảy lên, phóng tới địa phương hắn chỉ lúc trước.

Lướt qua biển lửa, thuận tay chém rụng mấy cái hoả khôi. Mộ Khinh Ca cuối cùng thấy một cái tổ chim an tĩnh nằm trên mặt đá nham thạch.

Tổ chim kia dường như được đúc ra từ huyết sắc lưu ly, tinh mỹ hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Chỉ lớn bằng bàn tay.

Nhìn đến nó, đáy mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, đẩy nhanh tốc độ.

Chân thân của Hoả Vân Dương Viêm chắc chắn giấu trong tổ chim.

Đột nhiên dừng trên nham thạch, Mộ Khinh Ca ngoái đầu nhìn thoáng qua Hàn Thải Thải. Chỉ thấy toàn thân hắn bị ngọn lửa bao vây, thậm chí hai mắt đều toát ra ngọn lửa. Dung nhan yêu diễm tuấn mỹ hệt như biến thành tôn ma thần.

Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Manh Manh lại thúc giục nói: 'Chủ nhân mau lên! Tranh thủ thời gian chọc tỉnh tiểu hoả điểu. Một khi nó biến thành hoả diễm, ngài liền nhảy vào. Cái tên hoa yêu kia ngài không cần quan tâm. Hắn cắn nuốt nhiều hoả khôi như vậy, thực lực nhất định sẽ phóng đại, tuyệt không có việc gì.'

Mộ Khinh Ca nhìn Hàn Thải Thải, đột nhiên nói: 'Manh Manh, ngươi nói nếu như ta đi tìm cắn nuốt lôi điện trong thiên địa. Có thể tăng cường lôi điện chi lực của ta không?'

'Ách!' Manh Manh sửng sốt một chút. Trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Mộ Khinh Ca.

Trong không gian Lôi Trì, nàng chỉ dùng để luyện thể. Hôm nay thấy Hàn Thải Thải điên cuồng như thế, lần đầu tiên nàng cảm giác được phương thức tu luyện của bản thân lúc trước quá ôn hoà.

'Chủ nhân, ngài mau nắm chặt thời gian đi.' Manh Manh bất đắc dĩ thúc giục.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Manh Manh, Mộ Khinh Ca rốt cuộc thu hồi tầm mắt, gật đầu.

Nàng nhìn về phía tổ chim, bên trong quả thực có một con hoả điểu đang ngủ yên.

Hoả điểu rất nhỏ, chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, tinh xảo đáng yêu.

Nhưng Mộ Khinh Ca biết thân phận thật sự của nó, là dị hoả sinh ra từ thiên địa linh khí, Hoả Vân Dương Viêm!

Hai tay Mộ Khinh Ca khép lại, đầu ngón tay ngưng ra một cây châm nhỏ màu lam.

Chuẩn bị xong, nàng đem châm đâm tới não của hoả điểu.

'Pi...!!!'

Một tiếng kêu bén nhọn lập tức truyền ra.

Thanh âm kia cơ hồ đâm thủng màng nhĩ Mộ Khinh Ca, chấn đến phát đau!

Ngay sau đó tổ chim tinh mỹ bị đốt hủy trong mắt Mộ Khinh Ca. Con hoả điểu ngủ say bừng tỉnh bay ra, hai mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ.

Không cần cố tình tìm kiếm, nó đã thấy được đầu sỏ đánh thức nó.

Lần nữa thét lên, quanh thân hoả điểu tràn ra lửa lớn hừng hực, vọt tới Mộ Khinh Ca!

Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm ngọn lửa nhằm về phía mình. Bình sứ trong tay vừa vỡ, dịch đông lạnh trộm được ở Vạn Tượng lâu lập tức trực tiếp chảy xuống miệng nàng.

Cơ thể chứa dịch đông lạnh, Mộ Khinh Ca cắn răng một cái xông vào ngọn lửa.

'Pi...!!!' Hoả Vân Dương Viêm kêu to chói tai, không cách nào thoát khỏi kẻ xông vào cơ thể nó.

Tác dụng của dịch đông lạnh, có thể bảo hộ linh hồn không bị hoả độc xâm hại.

Thời điểm Mộ Khinh Ca xâm nhập vào Hoả Vân Dương Viêm là lúc linh hồn bị trùng kích lớn nhất, vì vậy cần phải dùng dịch đông lạnh ngay lúc này.

Ngay khi nàng nhảy vào Hoả Vân Dương Viêm, Hàn Thải Thải đã cắn nuốt hoả khôi xong. Tóc và tròng mắt hắn đều khôi phục màu đen, vừa lúc thấy được Mộ Khinh Ca nhảy vào ngọn lửa.

Mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, hắn đánh ra một chưởng sắc bén tới Hoả Vân Dương Viêm phẫn nộ.

Như ước định lúc trước, thời điểm Mộ Khinh Ca kích hoạt huyết mạch, hắn phụ trách kiềm chế Hoả Vân Dương Viêm phản phệ. Chờ Mộ Khinh Ca tiêu hao lượng lớn linh lực của dị hoả xong, hắn sẽ tìm cơ hội cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm!

Hoả Vân Dương Viêm chỉ sợ thế nào cũng không thể tưởng được. Mình đang ngủ tốt, lại bị hai kẻ xâm nhập quấy rầy.

Hơn nữa, hai tên gia hoả này còn không nói lời gì đã đánh nó rồi!

Khí tức huyết mạch trên người Hàn Thải Thải làm cho Hoả Vân Dương Viêm bừng tỉnh. Đoán được ý đồ hắn đến, hận ý càng sâu. Căn bản không hề đi quản Mộ Khinh Ca, mà hận không thể thiêu chết nam nhân trước mắt này.

Bên ngoài chiến đấu kịch liệt bao nhiêu, Mộ Khinh Ca không cảm giác được.

Nàng chỉ biết mình bị hoả diễm vô cùng nóng bao bọc.

Áo choàng trên người nàng nháy mắt biến thành tro bụi, lộ ra thân thể trắng nõn như ngọc.

Bông tai màu tím bên tai trái dường như không chịu được nhiệt độ cao ăn mòn, phát ra thanh âm 'rắc rắc' rất nhỏ. Một đường vết rách xuất hiện.

Huyễn khí hư hao khiến thân thể Mộ Khinh Ca xuất hiện đường cong yểu điệu. Ngũ quan cũng trở nên nhu hoà. Tuyệt thế thiếu niên lang lập tức biến thành tuyệt thế vô song mỹ thiếu nữ.

"A..." Cảm giác bị lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, làm cho Mộ Khinh Ca không nhịn được kêu lên một tiếng.

Da dẻ nàng đã không còn trắng nõn, mà biến thành màu vỏ quýt hệt như hoả diễm. Kinh mạch dưới làn da dần dần hiện ra, huyết dịch bên trong tựa như dung nham lưu động.

Phát quan vỡ vụn, tóc đen tung bay. Mỗi cọng sợi đều bị hoả diễm đốt vào, làm lễ rửa tội cho dị hoả.

"A...!"

Tiếng kêu đau đớn muốn chết, thêm vài phần thanh thúy của nữ nhân.

Hàn Thải Thải đang kiềm chế Hoả Vân Dương Viêm không khỏi sửng sốt, nhìn về phía bóng người trong ngọn lửa.

Bóng người kia thoắt ẩn thoắt hiện, lại quyến rũ yểu điệu, cực kỳ dụ hoặc. Hắn trong nháy mắt dại ra, sững sờ tại chỗ.

Hoả Vân Dương Viêm nhân cơ hội phun một cỗ ngọn lửa tới, đánh thẳng vào ngực hắn. Đánh hắn xuống biển lửa.

Nháy mắt sau, Hàn Thải Thải lại nhảy ra khỏi biển lửa, tiếp tục quần chiến với Hoả Vân Dương Viêm. Ánh mắt hắn thâm trầm, một màn vừa rồi đã khắc sâu vào trong đầu hắn. Giờ phút này lại không thể làm ảnh hưởng hắn nửa phần.

'Moá! Manh Manh chết tiệt, ngươi chưa nói qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ lưu thông mạch máu sẽ khó chịu như vậy!' Mộ Khinh Ca biểu tình dữ tợn. Bộ dáng của nàng lúc này quả thực giống như lệ quỷ bò ra từ biển lửa địa ngục.

'Chủ nhân, dị hoả đốt người vốn rất khó. Ngài phải cầm cự, không được hồn phi phách tán! Hu hu hu, bổn manh còn chưa muốn chết, người ta vừa mới tỉnh lại!'

'Cút! Ồn muốn chết!' Mộ Khinh Ca nghiến răng căm hận nói.

"A..."

Mộ Khinh Ca cuộn tròn thân thể, chống cự lại hoả diễm ăn mòn.

'Như thế nào mới tính là thành công.' Giữa thống khổ, nàng hỏi một câu.

Manh Manh vội nói: 'Nếu ngài cảm thấy huyết mạch cơ thể mình lưu chuyển càng thông thuận. Hoặc cảm thấy tiếng nát rắc rắc trong cơ thể, thì tính là thành công. Chủ nhân cố lên!'

Mộ Khinh Ca cắn răng. Đóng lại hai mắt, nỗ lực cảm thụ cảm giác như Manh Manh nói.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng phảng phất nghe được thanh âm thanh thúy 'rắc' một tiếng. Giây tiếp theo, huyết mạch cả người đều như sôi trào lên.

Nàng bỗng nhiên trợn mắt, thất thanh nói: "Thành công rồi!"

"Tiểu Ca nhi, nàng thật là không để cho người khác bớt lo. Chuyện nguy hiểm như vậy, nàng cũng dám làm sau lưng ta. Hầy...!"

Đột nhiên một thanh âm cực chậm, mang theo uy áp vô thượng, mạc danh cao quý vang lên bên tai Mộ Khinh Ca, khiến toàn thân nàng cứng đờ.