Edit: Diệp Lưu Nhiên
________________________
Một ngày này, tâm tình Mộ Ca rất là thư sướng.
Nguyên nhân, chính là bởi vì hiệu quả kinh người của thuốc cải tạo gen.
Thành thật mà nói, sau khi tiếp thụ qua cải tạo của thuốc cải tạo gien, ngoại trừ đau đến chết đi sống lại, Mộ Ca cũng không cảm nhận được có chỗ gì bất đồng.
Thẳng đến ngày hôm trước...
Nàng rốt cuộc cảm nhận được sự thay đổi đầu tiên. Chính là nàng có thể tu luyện, không còn là phế vật.
Mà đêm qua, nàng cảm nhận được thay đổi lần thứ hai, chính là nàng tiến giai tựa như ngồi hỏa tiễn!
Tỉnh lại sau một đêm tu luyện, từ một phế vật không cách nào tu luyện nhảy thẳng lên thành cao thủ hoàng cảnh đỉnh phong. Đây là dạng thể nghiệm gì?
Đừng quên, làm Mộ Ca xem đến nhức mắt Duệ Vương, Tần Cẩn Hạo, cũng chỉ là một hoàng cảnh cao giai.
Ha ha ha ha!
Nhắm mắt đảo con ngươi, có thể từ một con gà nhỏ yếu biến thành cao thủ, hơn nữa còn vượt qua kẻ khiến bản thân thấy chướng mắt. Loại cảm giác này quả thực sảng khoái không nói nên lời!
"Tiểu tước gia hôm nay tựa hồ tâm tình không tệ."
"Uh, có lẽ là hôm qua trong hoàng cung xảy ra chuyện gì làm cho tiểu tước gia vui vẻ."
Hoa Nguyệt cùng Ấu Hà đứng phía sau Mộ Ca, nhỏ giọng nghị luận.
Sáng sớm, hai nha đầu liền cảm nhận được tâm trạng Mộ Ca vô cùng khoan khoái dễ chịu. Chủ tử tâm tình tốt, nha hoàn tự nhiên tâm tình cũng tốt theo.
Ấu Hà sắc mặt tươi cười, so với trước nhu hòa hơn vài phần. Ngay cả nốt ruồi giọt lệ dưới khóe mắt của Hoa Nguyệt cũng trở nên chói mắt rực rỡ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phá lệ quyến rũ.
"Hoa Nguyệt, tới đây xoa bóp vai cho bổn tước gia." Mộ Ca chợp mắt nằm trên xích đu, đối với nha hoàn sau lưng phân phó.
Hoa Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị rộ ra tươi cười mê hoặc, đi qua. Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương dừng ở trên hai vai Mộ Ca, theo tiết tấu ấn lên.
"Tiểu tước gia, lực đạo này tốt không?" Thanh âm giòn tan của Hoa Nguyệt vang lên dò hỏi.
Mộ Ca vẻ mặt hưởng thụ thích ý, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, dùng giọng mũi đáp tiếng: "Ừm."
Ấu Hà nhìn một màn này, buồn cười lắc lắc đầu, lặng yên lui ra, đi chuẩn bị món điểm tâm Mộ Ca thích.
Gió mát phớt qua mặt, lá cây xào xạc.
Trì Vân uyển, hiện lên một bức tranh đẹp hài hòa.
Nha hoàn thanh tú, chủ tử tuyệt sắc vô song, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Đem điểm tâm trong tay đút tới miệng Mộ Ca, Ấu Hà lại cúi đầu tiếp tục lột vỏ hoa quả trong đĩa. Trong lúc vô tình, tùy ý nói: "Đúng rồi, tiểu tước gia. Hôm nay chính là ngày hưu mộc (*), trong triều đám các vị đại nhân không cần tới triều, học sinh trong học viện cũng có thể về nhà ba ngày. Mặc Dương sai người tới hỏi, hơn tháng rồi không thấy tiểu tước gia, trong lòng hắn có chút nhớ mong, có thể thừa dịp ngày hưu mộc này, hồi phủ nghỉ ngơi ba ngày."
(*) Hưu mộc: Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là “mộc”), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là “dục”). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi “hưu mộc” 休沐: nghỉ phép để tắm gội.
Hai con mắt Mộ Ca lim dim, hưởng thụ tay nghề của Hoa Nguyệt. Nghe thấy Ấu Hà nói, ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở ra.
Con mắt thanh thấu như tuyết, dừng ở trên người Ấu Hà nhìn thoáng qua, lại nhàn nhạt thu hồi: "Hắn nếu muốn về, trở về là được." Nàng cũng muốn nhìn một chút gã sai vặt bị Mộ Khinh Ca ném đến học đường kia.
"Ấu Hà thay Mặc Dương đa tạ chủ tử." Ấu Hà thả xuống một quả nho đã được lột tốt, đứng dậy đối với Mộ Ca khom người.
Mộ Ca khoát tay, chẳng hề để ý.
Đột nhiên, nàng ngồi thẳng dậy, thần quang trong mắt khẽ nhúc nhích.
"Chủ tử, còn chưa ấn đủ đâu." Hoa Nguyệt không thuận theo, muốn kéo Mộ Ca trở về nằm lại trên xích đu.
Thế nhưng, Mộ Ca lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Nguyệt buông ra. Đứng dậy vuốt vạt áo, đối với hai nha hoàn nói: "Hôm nay may mắn không có việc gì, không bằng chúng ta liền đi học viện đón Mặc Dương."
"Ách!"
"Tiểu tước gia..."
Hai nha đầu kinh ngạc liếc nhau.
Tựa hồ, có chút không hiểu quyết định đột nhiên của chủ tử. Thân là chủ tử, đi đón người hầu, là cỡ nào vinh hạnh?
Bị ánh mắt nghiên cứu của hai người nhìn vào làm cho dựng gáy, Mộ Ca vội làm ra bộ dáng không kiên nhẫn nói: "Còn không mau đi chuẩn bị xe ngựa, thông tri quản gia, bổn tước gia muốn ra ngoài."
Nàng mới không thừa nhận, ban ngày ở Mộ phủ thật sự là không có việc gì để làm, quá nhàm chán, nàng mới muốn ra ngoài nhìn xem.
Đúng! Đây chỉ là một lần tâm huyết dâng trào của nàng thôi.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt động tác rất nhanh, chỉ chốc lát liền chuẩn bị xong hết thảy để ra cửa.
Lúc này ra ngoài, cùng hai ngày trước bất đồng. Mộ Ca mang theo đủ nhân mã. Không chỉ có Ấu Hà và Hoa Nguyệt cùng đi, Mộ phủ còn vì nàng chuẩn bị thêm hai mươi hộ vệ, một đoàn người cuồn cuộn hướng tới thư viện duy nhất ở Lạc Đô - Tử Dương thư viện.
Tử Dương thư viện, có thể nói là học viện cao nhất của Tần quốc.
Ban đầu nó vốn là do một vị đại nho sáng lập, về sau lại có không ít học sĩ cùng văn sĩ gia nhập. Tử Dương thư viện vì Tần quốc sản sinh ra vô số tài tử, trụ cột của quốc gia.
Vì vậy, dần dần, làm cho học viện dân gian này, trở thành học viện cao nhất Tần quốc. Cũng là học viện duy nhất tại Lạc Đô.
Trong thư viện, không phân biệt địa vị sang hèn, tuổi tác.
Chỉ cần ngươi có tâm cầu học, liền có thể tiến vào trong đó học tập. Tuy nhiên, sau khi tiến vào có thể học được bao nhiêu, có thể thuận lợi xuất sư hay không, liền phải xem bản lĩnh cá nhân.
Vì vậy, trong học viện này không chỉ có đệ tử bình dân, còn có cả hoàng thân quốc thích. Bất quá, mục đích giữa hai bên lại có chút bất đồng.
Ngoại trừ học thật giỏi bên ngoài, đệ tử bình dân hy vọng có thể kết bạn với quý nhân, một bước lên trời. Mà hoàng thân quốc thích Hoàng tộc, thì hy vọng có thể thu nạp nhân tài, vì chính mình hoặc gia tộc dốc sức.
Lấy thân phận của Mộ Khinh Ca, đã từng là thành viên của Tử Dương học viện.
Chẳng qua, nàng mang danh tiếng phế vật, còn có những cái kia "đỉnh đỉnh danh danh" khiến cho thời gian nàng ở trong thư viện không mấy dễ chịu. Tiên sinh chướng mắt, đệ tử bình dân e ngại, con cháu thế gia lại nói móc chế ngạo. Cho nên, cuối cùng nàng dứt khoát tự động nghỉ học, chỉ là đem gã sai vặt thích đọc sách bên cạnh mình Mặc Dương ném vào.
Kết quả là, thanh danh Mộ Khinh Ca tại Tử Dương học viện chính là - luận võ, là một phế vật. Luận văn, đồng dạng cũng là một phế vật.
Tới gần Tử Dương thư viện, chưa tiến vào, Mộ Ca liền cảm nhận được non xanh nước biếc, nồng đậm khí chất văn nhã.
Để Hoa Nguyệt vén lên rèm xe ngựa, nhìn phong cảnh hữu tình trước mắt, Mộ Ca gật đầu khen ngợi: "Tử Dương học viện này rất biết chọn địa phương. Hữu sơn hữu thủy, phong quang tốt."
Đang khi nói chuyện, nàng ngồi lại trên xe ngựa treo lệnh bài Mộ phủ, đã đến trước cổng viện ngọc thạch cao lớn.
Trên bậc thang, khu vực bên trong cổng đều thuộc về Tử Dương thư viện.
Xe ngựa tự động dừng lại.
Mộ Ca nhíu mày hỏi: "Không thể đi vào?"
Nhìn chủ tử một bộ dạng lưu manh lười biếng, Ấu Hà giải thích nói: "Tiểu tước gia, ngài quên quy củ của Tử Dương thư viện rồi sao? Không có mời trước, thì cho dù là Hoàng thượng tới, cũng chỉ có thể ở bên ngoài cổng chờ."
"Thật trâu bò!" Lông mày Mộ Ca nhấc cao.
"Tiểu tước gia, cái gì là kiểu như trâu bò?" Hoa Nguyệt vẻ mặt thành thật hỏi. Bên kia, Ấu Hà cũng đồng dạng tò mò nhìn qua.
Ách...
"Khụ khụ, trâu bò chính là ý tứ rất lợi hại." Mộ Ca tùy ý giải thích.
Nói xong, nàng ngồi thẳng dậy.
Tuy không gian trong xe ngựa rất lớn, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy bí bách. Không để ý hai nha đầu ngăn trở, Mộ Ca nhảy xuống xe ngựa, đứng trên đất thoải mái duỗi lưng một cái.
Bất đắc dĩ, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đành phải cùng theo xuống xe ngựa, bảo hộ xung quanh nàng.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa cổng điêu khắc ngọc thạch, Mộ Ca đối với mọi người phân phó: "Dù sao còn chưa tan học, ta đi dạo xung quanh một chút. Các ngươi chờ ở đây, lát nữa ta sẽ về."
"Tiểu tước gia, ngài đi đâu? Mang theo tụi nô tỳ đi." Ấu Hà vội vàng nói.
Hoa Nguyệt cũng ở một bên gật đầu, mị nhãn tràn ngập ủy khuất bị Mộ Ca bỏ rơi.
Thủ lĩnh của đội hộ vệ cũng đứng ra, đối với Mộ Ca ôm quyền nói: "Tiểu tước gia, thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ an toàn của ngài. Nếu tiểu tước gia cố ý ly khai, mời mang theo thuộc hạ."
Khóe miệng Mộ Ca mơ hồ co lại.
Lần này, sở dĩ mang theo nhiều người như vậy ra ngoài, chính là không muốn khi muốn làm chuyện gì, hay muốn truyền lời nói phân phó gì, đều không có nhân thủ bên người.
Lại không nghĩ, lần này người thì mang rồi, lại mang đến một đám theo đuôi.
"Ta là chủ tử, mệnh lệnh của ta ai dám cãi, về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt ta." Mộ Ca sắc mặt trầm xuống cự tuyệt.
Chặn tất cả mọi người, bóng dáng Mộ Ca nhanh chóng lóe lên, linh hoạt chui vào rừng.
"Tiểu tước gia, chờ nô tỳ với!" Hoa Nguyệt quýnh lên, liền muốn theo sau.
Thế nhưng lại bị Ấu Hà một phát bắt được, đối với nàng lắc đầu nói: "Hoa Nguyệt, tiểu tước gia đã nói không cho phép đi theo, chúng ta không nên làm trái. Tính khí chủ tử, ta và ngươi rõ ràng nhất, nếu thật sự chọc giận hắn, chỉ sợ ta cũng sẽ bị đuổi khỏi Trì Vân uyển."
"Nhưng, tiểu tước gia một mình ở chỗ này..." Trong mắt Hoa Nguyệt có chút xoắn xuýt, giọng nói lộ ra lo lắng.
Ấu Hà vỗ vỗ tay nàng, an ủi: "Yên tâm đi, nơi này là Tử Dương thư viện, trong rừng sẽ không xuất hiện dã thú gì. Ngươi không thấy mấy vị đại ca hộ vệ cũng không có theo sau sao, bên trong tất nhiên an toàn."
Nói xong, hai nha hoàn đều dùng ánh mắt to tròn mờ mịt nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ Mộ phủ.
Hán tử tráng kiện bị hai nha hoàn nhìn qua, lập tức mặt già đỏ lên, lúng túng nói: "Ấu Hà cô nương nói rất đúng. Chung quanh rừng không có dã thú gì. Bởi vì ở gần thư viện, cũng không có chỗ hung hiểm gì, tiểu tước gia sẽ không xảy ra chuyện." Vừa rồi hắn yêu cầu đồng hành, cũng là vì chức trách. Nhưng sau khi bị cự tuyệt, hắn cũng chỉ có thể lưu lại chờ. Đương nhiên nếu là nơi đây thật sự có nguy hiểm gì, cho dù làm trái, hắn cũng sẽ không để Mộ Ca rời đi.
...
Bên này, Mộ Ca thoát khỏi một đám theo đuôi, chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi dạo trong rừng cây. Một thân hồng y kiều diễm như lửa, đã trở thành ánh sáng duy nhất trong khu rừng xanh này, chói mắt như dương quang.
Đột nhiên, một hồi tiếng đàn truyền đến.
Tựa hồ như một loại ma lực làm cho lòng người yên lặng, rời xa huyên náo...
Mộ Ca nhấc bước, tâm tư khẽ chuyển, thuận theo tiếng đàn mà đi.
Dần dần nàng đi vào sâu trong rừng, tới trước một gian nhà tranh.
Nhà tranh không lớn, chỉ có hai gian, được dựng lên trong rừng trúc. Bên trong nhà tranh, khói bếp lượn lờ, tỏa ra từng đợt mùi thuốc. Mà tại trước gian nhà tranh, có một vị mỹ nhân vận trường bào màu vàng nhạt rộng tay áo, mái tóc đen khẽ phất, bàn tay khớp xương rõ ràng, nhẹ vỗ về cầm cổ trước mặt.
Một màn như tranh vẽ, làm cho hai mắt Mộ Ca tỏa sáng, cẩn thận đánh giá nam tử sắc mặt nhợt nhạt không có một chút huyết sắc.
Trong rừng gió nhẹ âm u thoáng qua.
Lá trúc xào xạc, tay áo vũ động. Tựa hồ hết thảy đều bởi vì giai điệu của cầm dưới ngón tay hắn.
Ngũ quan hắn vô cùng tuấn mỹ, rồi lại mang theo một loại yếu ớt. Dường như bất luận thứ gì trên đời cũng có thể nghiền nát hắn. Tự nhiên khiến cho người khác sinh ra ý muốn bảo hộ.
Mộ Ca cũng vậy. Nàng có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt, sợi tóc đen như mực xẹt qua gương mặt hắn, khiến nàng lo lắng sợi tóc kia sẽ cắt qua làn da mỏng trong suốt, rất muốn vươn tay vì hắn phủi nhẹ.
"Ngươi là ai!" Đột nhiên, một thanh âm đề phòng chất vấn truyền đến từ nhà tranh.
Mộ Ca từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ngẩng đầu lên, lại đối mặt với một đôi mắt sâu như đầm nước âm u. Trắng đen rõ ràng, không có một tia tạp chất.