Mọi người là đồng hành, nhưng phân biệt rõ ràng. Mộ Khinh Ca và người của nàng đứng cách Hàn Thải Thải rất xa.
“Mộ đệ, phong cảnh nơi này không đẹp sao? Cùng ta uống mấy chén, chẳng phải đẹp thay? Hay thay?” Nơi xa, thanh âm trầm thấp lười biếng của Hàn Thải Thải truyền đến.
Vừa nghe đến xưng hô này, Mộ Khinh Ca cảm thấy đầu rũ đầy vạch đen.
“Không cần.”Lạnh mặt đáp lại một câu. Mộ Khinh Ca không chút khách khí xoay người, không hề để ý đến Hàn Thải Thải.
Nếu đổi thành người khác vô lễ với hắn, sớm đã chết đến cặn bã không thừa. Nhưng ai bảo người đối với hắn như thế là Mộ đệ đây?
Một nhân nhi hoàn mỹ tương tự hắn, nên sủng thêm chút mới đúng.
Khoé miệng Hàn Thải Thải cười lên, trong mắt phượng hẹp dài sáng rọi liên tục. Nhìn bóng lưng đĩnh bạt của Mộ Khinh Ca, hắn giơ tay lên, rót chén rượu vào miệng.
Ấu Hà mang nước đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, đem ấm nước lên.
Mộ Khinh Ca nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp. Nước hơi lạnh thuận theo cổ họng nàng trôi xuống, cũng trôi đi đáy lòng hơi không kiên nhẫn của nàng.
“Tiểu tước gia, Hàn công tử kia đến cùng là muốn làm gì?” Mộ Khinh Ca không nhìn thấu, Ấu Hà cũng vậy.
Mộ Khinh Ca banh mặt, thả ấm nước về tay Ấu Hà, thản nhiên nói: “Không cần để ý tới. Đến Hoán Đô, cầm tin tức dị hoả. Người thế nào đều không liên quan đến chúng ta.”
Ấu Hà nhẹ gật đầu, lui xuống.
Ở chỗ thác nước chậm trễ nửa ngày, Hàn Thải Thải mới thu lại hứng thú, hạ lệnh xuất phát.
Rốt cuộc khởi hành, làm Mộ Khinh Ca phun ra một ngụm trọc khí.
Lộ trình một ngày, bị giày vò đến giữa trưa ngày thứ hai mới nhìn thấy tường thành Hoán Đô.
Hoán Đô, thủ đô Ly quốc. Quy mô tự nhiên không nhỏ, thậm chí phồn hoa hơn so với Lạc Đô.
Bình yên vô sự tiến vào cửa thành Hoán Đô, Mộ Khinh Ca ngăn cản xe ngựa Hàn Thải Thải.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Nếu không phải Mộ Khinh Ca tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không thể tưởng được xe ngựa đen nhánh, bên trong lại loè loẹt như thế.
Mộ Khinh Ca sau này mới biết, chiếc xe ngựa có thể mở như nở hoa, là vì giấu cơ quan xảo diệu.
Màn cửa không kéo lên, chỉ có thanh âm lười biếng của Hàn Thải Thải truyền ra: “Mộ đệ có việc?”
“Hoán Đô đã tới, hiệp nghị giữa ta và ngươi đã xong. Dựa theo hiệp nghị, ngươi hẳn nên thực hiện lời hứa của mình.” Mộ Khinh Ca lạnh mặt, trầm giọng nói.
“Mộ đệ hà tất nóng vội như thế?” Hàn Thải Thải chậm rãi nói.
‘Ngươi đương nhiên không nóng vội.’ Mộ Khinh Ca oán thầm trong lòng, nhưng không lên tiếng.
Giây lát, Hàn Thải Thải mới bất đắc dĩ nói: “Cũng được. Nếu Mộ đệ nóng vội như thế, không bằng chúng ta trước tiên tìm chỗ nói chuyện. Ta đem chuyện Mộ đệ muốn biết nói cho, thế nào?”
Mộ Khinh Ca trầm mặc tránh đường, biểu thị thái độ của mình.
Hàn Thải Thải hẳn quen thuộc với Hoán Đô, dễ dàng tìm được quán trà quang cảnh thanh u. Mạnh tay bao hết quán một ngày, đuổi đi khách nhân khác.
Rất nhanh, quán trà được quét tước đổi mới hoàn toàn, cũng chỉ có hai người Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca.
Phòng của hai người, vừa lúc ngoài cửa sổ là mảnh non sông tươi đẹp, cảnh sắc hữu tình. Ngồi tựa cửa sổ, cặp mắt phượng hẹp dài nhìn Mộ Khinh Ca, như muốn xem thấu nàng.
Ánh nhìn không chút che giấu. Mộ Khinh Ca bị nhìn đến không tự nhiên, mày hơi chau.
Một lát sau, thấy hắn không thu liễm, ngược lại càng làm càn. Mộ Khinh Ca mới không vui nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta đang nhìn mục đích đệ muốn dị hoả là gì.”Hàn Thải Thải thản nhiên nói.
Những lời này làm con mắt Mộ Khinh Ca co lại, sắc mặt hơi ngưng.
Nàng trầm mặc không nói, muốn nhìn xem tên nam nhân đã biết được cái gì.
Mà Hàn Thải Thải không khiến nàng thất vọng. Trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Dị hoả không có bất kì trợ giúp gì với nhân loại. Nhân loại càng không thể thu thập dị hoả. Nhưng có tình huống ngoại trừ.”
Ánh mắt Hàn Thải Thải lần nữa dừng trên mặt Mộ Khinh Ca. Lúc này, ánh mắt hắn mang theo mùi vị xem kỹ.
Bị ánh nhìn của hắn làm nhảy dựng, hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi híp lại.
“Nếu cơ thể người này có huyết mạch đặc thù, vậy lúc huyết mạch chưa kích hoạt, thông qua dị hoả kích thích để kích hoạt huyết mạch. Cũng là phương pháp cổ truyền.” Thanh âm lười biếng trầm thấp quanh quẩn gian phòng. Lời nói ra, làm đáy mắt Mộ Khinh Ca loé ra sát khí mịt mờ.
Huyết mạch luyện khí sư, là bí mật của nàng.
Chuyện này quan hệ đến lai lịch mẫu thân nàng, nàng chưa từng đề cập qua nửa chữ cho bất kì ai.
Giờ phút này lại bị một kẻ tự xưng là hiểu dị hoả nhất nhìn thấu.
Nhìn từ điểm này mà xem, Hàn Thải Thải đúng là được xưng người hiểu sâu đậm với dị hoả.
Nhưng đoán ra được, thì nàng sẽ phải thừa nhận sao?
Mộ Khinh Ca tiếp tục trầm mặc.
Hàn Thải Thải cũng liệu đến nàng sẽ trầm mặc, không thèm quan tâm tiếp tục nói: “Lần này ta chỉ đi ngang qua Vạn Tượng Lâu phân nhánh Trĩ thành. Không nghĩ lúc đang nghỉ ngơi thì nghe có người tìm hiểu tin tức dị hoả. Lúc ấy ta đã kì quái, người bình thường sao phải tìm hiểu tin tức dị hoả? Cho nên cố ý bảo Sơ Thăng nói, tin tức xác thực về dị hoả phải hộ tống ta mới có thể trao đổi. Chính là muốn âm thầm quan sát một chút mục đích người muốn dị hoả là gì. Sau lại thấy ngươi hỏi Đan Thần Tử chuyện dịch đông lạnh. Ta càng thêm xác định, ngươi muốn thông qua dị hoả tới kích hoạt huyết mạch trong cơ thể. Gần như tất cả ta đều đoán được, chỉ duy một điều ta không hiểu chính là, trên người ngươi rốt cuộc là dạng huyết mạch gì.”
Hàn Thải Thải nói, làm đáy lòng Mộ Khinh Ca chấn động.
Thì ra từ thời điểm lần đầu nàng tới Vạn Tượng Lâu, cũng đã tiến vào tầm mắt nam nhân này, bị hắn nhìn trộm.
“Sao ngươi lại có hiểu biết với dị hoả như thế? Chẳng lẽ trên người ngươi cũng có loại huyết mạch như ngươi nói?” Mộ Khinh Ca cười lạnh hỏi lại.
Hàn Thải Thải cũng không đáp, hỏi lại: “Ngươi có thể lấy ra đan dược kia, nói rõ thiên phú luyện đan cực cao. Huyết mạch của ngươi là Luyện đan sư? Hay là Luyện khí sư? Hoặc là Thiên Thông sư? Một loại kim mộc thủy hoả thổ tùy ý nào đó?”
Hắn nói hùng hổ doạ người, lại tiết lộ rất nhiều tin tức cho Mộ Khinh Ca.
Lúc trước nàng chỉ từ chỗ Manh Manh biết được trên người mình có huyết mạch Luyện khí sư. Không biết ngoài huyết mạch Luyện khí sư, còn có nhiều loại huyết mạch khác nhau như vậy.
‘Manh Manh, cái gì là Thiên Thông sư? Cái gì là huyết mạch kim mộc thủy hoả thổ?’ Mộ Khinh Ca hỏi trong đầu.
‘A! Chủ nhân cư nhiên biết nhiều như vậy?’ Manh Manh rất nhanh đáp lại.
‘Ít nói vô nghĩa đi!’ Ngữ khí Mộ Khinh Ca không tốt nói.
‘Ui ui ui! Chủ nhân thật hung dữ?’ Manh Manh oán trách một câu, nhưng vẫn thành thật trả lời vấn đề của Mộ Khinh Ca: ‘Thiên Thông sư là người có thể nghe hiểu được thú ngữ, có thể thu phục linh thú thần thú thánh thú. Huyết mạch những người này, trời sinh thân mật có cùng một loại với vạn thú, thuần thú sư bình thường không có khả năng so sánh. Về phần kim mộc thủy hoả thổ, kỳ thật trong huyết mạch bọn họ có lực lượng hiệu triệu nguyên tố. Giống như lực lượng lôi điện của chủ nhân, cũng có thể được cho là Lôi huyết mạch. Nhưng bản thân chủ nhân tồn trữ lực lượng lôi điện, mà bọn họ chỉ có thể triệu hoán.’
Một phen phổ cập, trong lòng Mộ Khinh Ca đã chấn kinh đến nghiêng trời lệch đất.
Bởi vì vừa rồi nàng tiếp xúc, tuyệt không có ở đại lục Lâm Xuyên. Vậy ý nghĩa là chỉ có thể xuất hiện trên đại lục khác. Mà đại lục kia giống như Tư Mạch nói, càng thêm rộng lớn và cường đại.
Thậm chí suy đoán trong lòng nàng, ẩn ẩn được chứng thực. Đó chính là mẫu thân nàng không phải người Lâm Xuyên.
‘Ngươi có thể nhìn ra người trước mắt này mang huyết mạch đặc thù gì không?’ Mộ Khinh Ca lấy lại bình tĩnh, hỏi Manh Manh.
Xuyên thấu qua hai mắt Mộ Khinh Ca, Manh Manh có thể nhìn thấy Hàn Thải Thải.
Mà Hàn Thải Thải, không cách nào nhìn thấy Manh Manh.
Đừng nói hắn, ngay cả Tư Mạch cũng không làm được. Bởi vì khí tức Manh Manh giống với Mộ Khinh Ca, hệt như một phân thân khác.
‘A, chủ nhân. Trên người hắn hình như có huyết mạch hoả hệ nhàn nhạt. Nhưng khí tức huyết mạch rất yếu, căn bản không thể so sánh với chủ nhân.’ Manh Manh rất nhanh cấp ra đáp án.
Chỉ là ngữ khí rất ghét bỏ.
Mộ Khinh Ca nhận được đáp án, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thải Thải hiện lên một tia dị sắc.
Vị thiếu chủ màu mè này cư nhiên cũng có lực lượng huyết mạch?
Nàng đột nhiên nở nụ cười, cười đến vài phần nghiền ngẫm. Không trả lời câu hỏi của Hàn Thải Thải, mà chỉ nói: “Vậy còn ngươi? Nghiên cứu dị hoả làm cái gì, chẳng lẽ cũng muốn thông qua dị hoả đến kích hoạt huyết mạch hoả hệ trên người ngươi?”
Mộ Khinh Ca vừa dứt lời, con mắt phượng của Hàn Thải Thải phút chốc co rụt lại, sát khí quanh người xuất hiện.