Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 192: Hai tên ngớ ngẩn (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên
“Vệ Kỳ thúi, ai bị doạ? Ngươi không phải cũng bị sợ tới mức tè ra quần sao?” Thiếu nam nói, lập tức khiến cho thiếu nữ bất mãn.

Hai má thiêú nam đỏ lên, kiên cường nói: “Ta đây là bảo vệ ngươi, xú nha đầu!”

“Hừ, bảo vệ ta? Chạy còn nhanh hơn ta?” Thiếu nữ khinh thường nói.

Thiếu nam khó thở: “Ngươi…”

“Hai vị.” Thấy hai người lại muốn cãi vã, Ấu Hà không thể không mở miệng cắt ngang lần nữa.

“A! Làm cho tỷ tỷ chê cười.” Thiếu nam lập tức kịp phản ứng, cười làm lành hướng Ấu Hà. Chân thành trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo không giống làm bộ.

Ấu Hà mỉm cười lắc đầu. Dư quang khoé mắt liếc Mộ Khinh Ca, mới nói với hắn: “Nếu đã không có việc gì, mời hai vị rời đi cho. Chủ nhân nhà ta còn muốn nghỉ ngơi ở đây một lát.”

“A! Đúng rồi! Chúng ta còn chưa cảm ơn chủ tử các người.” Thiêú nam bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán. Xách đầu vai y phục thiếu nữ đi ra. Không hề để ý đến biểu tình xấu hổ của Ấu Hà.

Nàng là đang mời hai người rời đi, sao hai người này giống như bị hỏng dây thần kinh?

“Vệ Kỳ thúi, ta cảnh cáo ngươi buông tay ra…! Không là ngươi xong đời!” Trong lúc thiếu nữ phản kháng, hai người đã chạy tới chính diện Mộ Khinh Ca.

Vừa rồi khi hai người chạy trốn, lúc hoảng loạn nhìn thấy bộ hồng y loá mắt trong đám người. Không chút nghĩ ngợi trốn đến phía sau, căn bản không chú ý tới là người nào.

Lúc này hai người đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, làm lơ chúng Long Nha Vệ khó chịu đầy mặt. Đôi mắt chuyển động nhất trí dừng trên người nàng.

Khi dung mạo Mộ Khinh Ca ánh vào trong mắt họ, cả hai lần nữa ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt đều hiện ra thần thái kinh diễm.

Thật đẹp!

Huynh muội hai người từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên có cùng cảm thụ đối với một người ngoài.

Bộ dáng hoa si của hai người chọc đến Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Mỹ nhân nhíu mày, lập tức làm hai người bừng tỉnh. Hai người không hẹn mà đều lau qua dưới cằm một chút, giống như có gì đó chảy ra.

Động tác này, làm cho chân mày Mộ Khinh Ca nhíu chặt hơn. Dường như đứng trước mặt nàng không phải là hai con người, mà là hai đầu sói, sắc lang!

“Mỹ nhân tỷ tỷ…”

Bang!

Bạt tay thanh thúy vang dội đánh gãy lời thiếu nam, ngay sau đó chính là thiếu nữ chế nhạo: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là tỷ tỷ? Rõ ràng chính là mỹ nhân ca ca!”

“Moá! Vệ Quản Quản, ta nói cho ngươi biết, đừng có quá đáng!” Thiếu nam xoa cái đầu nóng rát, trừng hai mắt cảnh cáo.

Thiếu nữ không chút e ngại trừng hắn một cái, chuyển mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Khuôn mặt nhỏ thay bằng vẻ nịnh nọt nói: “Mỹ nhân ca ca, muội là Vệ Quản Quản. Cảm ơn huynh vừa rồi đã cứu muội. Có thể cho muội biết tên huynh được không?”

Thiếu nữ Vệ Quản Quản hai tay ôm ngực, mắt to loé sáng tràn đầy chờ mong.

Mộ Khinh Ca mím môi, lông mày cũng không buông lỏng.

Đột nhiên, Vệ Quản Quản bị người ủn ra. Thiếu niên bày ra tư thế tự nhận là tuấn tú trước mắt Mộ Khinh Ca, cười tà: “Mỹ nhân tỷ tỷ, đệ là Vệ Kỳ. Là ca ca của xú nha đầu Vệ Quản Quản. Vừa rồi muội muội có chỗ vô lễ, đệ thay muội muội bồi tội với tỷ. Không biết Vệ Kỳ có may mắn biết được phương danh giai nhân?”

“Vệ Kỳ! Ta nói, hắn là nam!” Vệ Quản Quản bị đẩy ra lập tức bạo phát tính tình khủng long bạo chúa.

Vệ Kỳ không cam lòng yếu thế quát: “Đẹp như vậy, phải là nữ!”

“Nam!”

“Nữ!”

“Nam!”

“Nữ!”

Hai người đấu như chọi gà, rướn cổ rống đến gương mặt đều phiếm đỏ.

Mộ Khinh Ca lập tức bị hai người làm cho phiền, sắc mặt càng khó nhìn. Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, trầm giọng phân phó: “Ném ra ngoài cho ta.”

Long Nha Vệ cũng bị thanh âm hai người kia làm cho đau đầu, cuối cùng chờ được mệnh lệnh chủ tử. Không hề trì hoãn lập tức đi lên trước, túm lấy hai người ném ra xa.

Thậm chí bọn họ còn rất ăn ý quẳng hai người ở hai hướng ngược nhau, triệt để cắt đứt cuộc cãi vã.

“A!!!”

Thanh âm thê lương thảm thiết ở hai bên vang lên trong rừng, hù doạ chim thú đều bay.

Long Nha Vệ nhanh chóng trở về bên người Mộ Khinh Ca, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của nàng.

“Xuất phát.” Bị hai tên thiếu niên quấy nhiễu, Mộ Khinh Ca không còn tâm tình tiếp tục nghỉ ngơi. Phân phó một tiếng, đội ngũ nhanh chóng chỉnh đốn rời đi.

Lúc rời đi, mọi người còn cố ý chọn một đường đi vắng vẻ. Vì cái gì, chính là để phòng ngừa gặp lại hai người vừa rồi kia.

Trên đường, Mộ Khinh Ca đặc biệt trầm mặc.

Tâm tình nàng không tốt, Long Nha Vệ và hai tỳ nữ tự nhiên không dám quấy rầy. Bọn họ đem khoản nợ này đều tính vào huynh muội Vệ Kỳ, Vệ Quản Quản.

Tâm tình Mộ Khinh Ca kém, chính xác là có liên quan đến hai người kia.

Bởi vì tranh luận lúc trước của hai người kia, thiếu chút khiến nàng cho là ngụy trang mình xuất hiện vấn đề. Huyễn khí che giấu thân phận của nàng không nhạy?

Giống như lúc trọng sinh đến đây, nửa nam nửa nữ.

Hay là, huynh muội hai người có thiên phú dị bẩm, có thể nhìn ra ngụy trang của nàng?

Tóm lại vô luận là tình huống nào, đối với nàng không phải chuyện vui gì.

Cũng may quan sát hai người cãi nhau, Mộ Khinh Ca mới phát hiện họ căn bản không nhìn ra nàng ngụy trang. Chỉ là dựa vào dung mạo của nàng mà có phán đoán cá nhân.

Kết luận này khiến nàng khó chịu.

Nàng không hy vọng bản thân biến thành đối tượng theo đuổi.

Hình như trời không đẹp lắm. Nàng muốn rời xa hai kẻ thiếu đánh kia, không nghĩ tới vừa đi không bao lâu, phía sau đã loáng thoáng truyền đến tiếng gọi đứt quãng.

“Chờ một chút… Từ từ chờ ta một chút…”

Mộ Khinh Ca bước chân không ngừng. Mà Ấu Hà nghe thấy thì mím môi đuổi theo người phía trước, thấp giọng bên tai nàng: “Tiểu tước gia, hai người kia hình như đuổi theo.” Ngừng một chút, thấy Mộ Khinh Ca không có phản ứng, nàng lại nói: “Vừa rồi hai người tự xưng là Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản, giống tên của cặp long phượng con của Vệ thành chủ ở Đà thành Ly quốc.”

Bước chân Mộ Khinh Ca rốt cuộc dừng lại, nghĩ đến lời Ấu Hà nói.

Đà thành Ly quốc, là toà thành lớn số một số hai trong Ly quốc. Đồng thời cũng là nơi bọn họ nhất định phải qua. Nguyên nhân vì thế mà Ấu Hà phụ trách tình báo mới có thể biết thành chủ Đà thành là ai, con hắn gọi là gì.

Nêú hai tên thiếu đánh vừa rồi thật là con của thành chủ Đà thành, bọn họ sao lại xuất hiện ở Lạc Nhật sâm lâm? Ngay cả hộ vệ bên người đều không có.

Trong lòng nghi hoặc, Mộ Khinh Ca thay đổi kế hoạch. Nàng muốn nhìn một chút, hai người có thân phận tôn quý này đuổi theo nàng không bỏ là vì cái gì.

Thời điểm nàng dừng lại, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản rốt cuộc đuổi kịp.

“Cuối cùng cũng đuổi theo được.” Vệ Quản Quản cảm thán nói.

Khủng long bạo chúa này chỉ có khi ở trước mặt huynh trưởng mới lộ ra một mặt hung tàn. Đối mặt Mộ Khinh Ca, gia hoả bị nàng sai người ném ra, nàng lại không có biểu hiện bất mãn chút nào.

Nàng cẩn thận từng li từng tí tiến đến trước mặt Mộ Khinh Ca. Say mê nhìn mặt nàng, yếu thế nói: “Mỹ nhân ca ca đừng nóng giận, muội đã giúp huynh giáo huấn Vệ Kỳ thúi. Chúng ta đi cùng nhau được không?”

Mộ Khinh Ca nhướng mày. Theo lời nàng ấy nói mà đem ánh mắt trầm mặc đảo qua người Vệ Kỳ.

Quả nhiên mắt trái mỹ thiếu niên thêm một vòng tròn màu đen, toàn bộ mắt trái đều sưng híp lại thành một đường. Giờ phút này đang ủy khuất che đi, lo lắng người khác thấy hình dáng quẫn bách của hắn.

Cảm giác ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua, Vệ Kỳ lập tức thẳng lưng. Hơi chuyển động một chút che giấu mắt trái mình, hướng Mộ Khinh Ca lộ ra tươi cười.

Hai tên gia hoả này…

Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Những người nàng tiếp xúc, rất ít thấy hai cái gia hoả nào đầu óc thô như vậy.

“Vệ Kỳ, Vệ Quản Quản? Thành chủ Đà thành là gì của các ngươi?” Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Nàng gọn gàng dứt khoát, làm hai người cả kinh. Biểu tình vui đùa ầm ĩ nhanh chóng hiện lên một tia cảnh giác, lại rất nhanh khôi phục bình thường.

Vệ Quản Quản chuyển mắt nhìn về phía Vệ Kỳ, cắn cắn môi.

Thời điểm mấu chốt, nàng rất tín nhiệm ca ca của mình, mà không phải tranh cãi cùng hắn.

Vệ Kỳ cũng thu hồi bộ dáng khoa trương. Đi tới hướng Mộ Khinh Ca, nhìn nàng nghiêm túc nói: “Nếu ta nói, thành chủ Đà thành là phụ thân chúng ta. Các hạ sẽ làm gì?”