Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ phủ, Trì Vân uyển.
Sắc trời không rõ, nơi giao nhau giữa hai màu trắng đen, xuất hiện một tầng lóa mắt màu trần bì bắt đầu lan tràn.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, Mộ Ca vừa thử tu luyện chậm rãi mở hai mắt ra, đôi môi đỏ thẫm khẽ mở, phun ra một ngụm trọc khí.
Con mắt lạnh thấu triệt rõ ràng mở ra, liền đối mặt với bóng dáng trong suốt trôi lơ lửng cách nàng ba thước.
"Ngươi cư nhiên có thể tu luyện!" Ngữ khí khiếp sợ, kèm theo là vẻ mặt kích động.
Mộ Ca lần đần tiên phát hiện trên người Mộ Khinh Ca thế mà lại có nhiều biểu tình như vậy.
"Có thể sao? Thì ra cái dạng này giống như là có thứ gì đó nhảy vào cơ thể, cảm giác tiến nhập vào tứ chi khắp người, chính là phản ứng dẫn linh nhập thể?" So với Mộ Khinh Ca kích động khó tin, Mộ Ca lại lộ ra bình tĩnh.
Không đi giải thích nghi ngờ trong lòng Mộ Khinh Ca, nàng chỉ rũ mắt trầm tư. Nhớ lại một chút cảm giác tối hôm qua sau khi bắt đầu tu luyện.
Đêm qua sau khi từ chỗ Mộ Hùng trở về, đuổi Ấu Hà và Hoa Nguyệt rời đi, nàng mới có thời gian dựa theo công pháp tu luyện mà Mộ Khinh Ca nói mà bắt đầu thử.
Ngay từ đầu, nàng không có bất luận cảm giác gì.
Tựa hồ, bởi vì nàng là một linh hồn hiện đại, không cách nào lĩnh ngộ hoàn toàn những pháp quyết cổ xưa kia.
Thế nhưng, trong lúc nàng không ngừng mặc niệm pháp quyết trong lòng, đem tinh thần của mình hoàn toàn nhập định. Nàng liền tiến vào một trạng thái thập phần huyền diệu, dường như có thể cảm nhận được lực lượng tràn ngập óng ánh bay tới quanh người. Những thứ kia không thể chạm đến, lại giống như thu được triệu hoán, thuận theo làn da của nàng tiến nhập vào thân thể, theo kinh mạch lưu động.
Cảm giác ấm áp từ đáy lòng trồi ra.
Loại cảm giác này tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, sau khi thoát khỏi cảm giác này. Mộ Ca mở mắt ra, liền phát hiện nàng chỉ là chớp mắt một cái, thực tế đã qua suốt một đêm.
"Xem ra, thuốc cải tạo gen này không khiến ta thất vọng." Mộ Ca thấp giọng tự nói. Bất kể như thế nào, nàng có thể tu luyện không phải sao?
Có thể tu luyện, nàng sẽ chậm rãi khiến cho một vài người biết, cái gì gọi là phế vật!
Nghĩ đến nguy cơ khắp nơi của Mộ phủ, mà nàng cũng bị dính trong đó. Khóe miệng Mộ Ca cong lên một mạt tươi cười lãnh diễm.
"Ngươi làm cái gì? Vì sao có thể tu luyện." Mộ Khinh Ca nhìn từ trên xuống dưới cơ thể đã từng là của bản thân, sâu trong đáy mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Nếu điều kỳ tích này xảy ra khi nàng vẫn còn sống, có lẽ mọi thứ sẽ khác.
Mộ Ca liếc mắt nhìn nàng, đứng dậy phủi phủi y phục đỏ như lửa của mình, thản nhiên nói: "Không có gì. Có lẽ sau khi phục sinh từ cái chết, có đưa tặng thêm quả trứng màu."
Mộ Khinh Ca không phải thời thời khắc khắc đều đi theo nàng. Có lẽ phải nói, thời điểm Mộ Ca cần, nàng mới có thể xuất hiện. Cho nên về chuyện của thuốc cải tạo gen, Mộ Khinh Ca cũng không biết. Mà Mộ Ca hiển nhiên cũng không có ý định giải thích.
"Ngươi có thể tu luyện! Tin tức tốt như vậy, phải lập tức nói cho gia gia!" Cũng may, trong lòng Mộ Khinh Ca sớm đã hiểu rõ bản thân mình chỉ là một u hồn. Cho dù thân thể có thể tu luyện, cũng không liên quan gì tới nàng. Chỉ là muốn Mộ Ca đem kỳ tích này nói cho Mộ Hùng.
Có lẽ, bởi vì thể chất của mình không thể tu luyện, cũng làm cho nội tâm thiếu nữ này thẹn với Mộ Hùng, trong lòng áy náy.
Thế nhưng Mộ Ca lại lắc đầu, cự tuyệt nói: "Tình huống Mộ gia hiện giờ, có một số việc không nói sẽ tốt hơn." Đưa tay cắt ngang Mộ Khinh Ca đang muốn mở miệng khuyên bảo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía nàng: "Khi nào nói, ta đều có kế hoạch."
Không phải là nàng không tin Mộ Hùng. Mà là chuyện này thêm một người biết, là nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Trước khi không có thực lực tuyệt đối bảo vệ mình, nàng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hiện giờ Mộ gia, có một người thừa kế phế vật hoàn khố phong lưu không thể tu luyện, chính là điều tất cả mọi người nhận định, cảm thấy thích hợp.
Mộ Khinh Ca im lặng, ánh mắt ẩn ẩn có chút không tán đồng nhìn Mộ Ca.
Mộ Ca lười để ý tới, ngược lại nhíu mày nói với nàng: "Ngươi ngẫm lại đi, đến cùng có bao nhiêu chuyện gạt ta. Từng chuyện từng chuyện nghĩ cho rõ ràng, sửa sang lại tốt, cẩn thận, một chuyện không thiếu nói ta nghe."
Tối hôm qua, nàng ở trong thư phòng Mộ Hùng, thế nhưng bị tin tức mình có vị hôn thê làm cho chấn động không nhẹ.
Ngữ khí Mộ Ca mang theo uy hiếp, làm cho thanh âm mờ nhạt của Mộ Khinh Ca có chút run lên, khẩn trương nhấp môi, rũ xuống hai con ngươi.
"Tiểu tước gia, ngài tỉnh sao? Công công trong cung tới tuyên chỉ, lão công gia sai nô tỳ mời ngài qua." Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm của Ấu Hà.
Người trong cung tới?
Mộ Ca có chút kinh ngạc nhướng mày. Dư quang khóe mắt nhàn nhạt quét nhìn Mộ Khinh Ca, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Tu luyện suốt đêm, nàng nhưng không có cảm giác mỏi mệt, ngược lại tinh lực tràn đầy.
...
Theo Ấu Hà đi vào chính sảnh Tiền viện Mộ phủ, Mộ Ca liếc mắt liền thấy được thái giám đến tuyên chỉ trong cung.
Hắn ngồi ngay ngắn ở ghế trên chính sảnh, một tay bưng lấy một cuốn vải lụa sáng màu vàng, một tay nhấc lên Lan Hoa chỉ (*) nhẹ nhàng uống trà, trên mặt bôi son phấn so với nữ tử còn dày hơn.
(*) Lan Hoa chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa phong lan.
Trên eo cột lấy đai lưng cơ hồ muốn vặn gãy, thêu lên hoa văn diễm tục.
Người như vậy xuất hiện ở Mộ phủ, tức khắc làm cho Mộ Ca cảm thấy gió lạnh từng trận.
Ở chủ vị, Mộ Hùng đang phụng bồi. Đương nhiên, đây không phải là mặt mũi của công công lớn, mà là bởi vì mặt mũi cuốn màu vàng trên tay hắn.
"Nha~! Tiểu tước gia tới rồi! Người làm cho tạp gia đợi thật lâu nha."
Thanh âm ra vẻ đáng yêu, lập tức làm cho làn da Mộ Ca nổi lên một tầng da gà, trong lòng muốn nôn.
"Yêu quái! Cách xa ta một chút!"
Mộ Ca lạnh mặt, vòng qua mặt son phấn trước mặt ập tới, hướng tới chỗ Mộ Hùng.
Thái độ của tôn nhi bị Mộ Hùng xem ở trong mắt. Ông nhếch miệng cười, giải vây nói: "Hoàng công công, Ca nhi đã tới, mau tuyên chỉ đi. Đừng làm chậm trễ sự tình của bệ hạ."
Hoàng công công thấy Mộ Ca rõ ràng tránh hắn đi, trừng mắt hờn dỗi liếc nhìn nàng một cái, mới hắng giọng mở ra vàng cuốn trong tay, cất cao giọng: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... Đặc biệt tuyên Mộ Khinh Ca tiến cung, khâm thưởng!"
Trong quá trình tuyên chỉ, tổ tôn hai người đều không quỳ không bái. Thái giám tuyên chỉ kia cũng không dám nói cái gì.
Xét cho cùng, hắn là một mình đến đây, truyền bất quá chỉ là tin miệng mà thôi, không phải là đại sự trọng yếu gì. Lấy thân phận Vĩnh Ninh công tại Tần quốc, tự nhiên không cần dập đầu. Tiểu tước gia lại là hoàn khố kiêu ngạo, có lão công gia cưng chiều chống lưng. Tự nhiên cũng miễn.
Hoàng công công trong nội tâm hiểu rõ, thái độ của tổ tôn hai người này, coi như là chọc đến chỗ Hoàng thượng, cũng sẽ không có kết quả gì.
Vì vậy, còn không bằng mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Tiểu tước gia, người đã thu thập xong? Nếu tốt rồi, liền cùng tạp gia đi một chuyến. Chớ để bệ hạ đợi lâu." Hoàng công công đem thánh chỉ giao vào tay Mộ ca, vẻ mặt nịnh nọt nói.
Trong tay Mộ Ca nắm cuộn thánh chỉ, trong lòng thì thầm: Tiến cung diện thánh sao?