Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 125: Mộ Khinh Ca tân hoan (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Thanh âm bình tĩnh mang theo một phân lạnh nhạt, nhưng Mặc Dương lại cảm nhận được thâm ý trong đó.

Hắn trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghiêm túc làm việc dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó.

Mộ Khinh Ca không chút lưu luyến rời khỏi, cùng đi còn có hai nha đầu của nàng. Còn dư lại năm trăm hán tử, như hài tử bị vứt bỏ, một đám sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

Thẳng đến lúc Mặc Dương lên tiếng phân phó xuất phát, mọi người mới nhao nhao rời đi.

Nhìn từng bóng lưng mờ mịt, ánh mắt Mặc Dương hơi trầm xuống, trong lòng thầm nói: “Hy vọng các ngươi không cô phụ Tiểu tước gia dụng tâm lương khổ, chờ các ngươi xông qua cửa ải sinh tử, lần nữa trở về, chính là phượng hoàng tắm máu trùng sinh!”



“Tiểu tước gia, chúng ta đi đâu?” Đi xa được một lúc, Hoa Nguyệt khôi phục bản tính, mang theo vài phần kiều mị làm nũng Mộ Khinh Ca.

Bước chân Mộ Khinh Ca không ngừng, đáp: “Ta nhớ rõ đi hướng này ba ngày, là có thể tới nơi ở của Liệt Vân Báo.”

Tê!

Hai nha hoàn đi sau nàng, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Liệt Vân Báo là Linh thú cao giai, hơn nữa con thú Tiểu tước gia ngắm tới, hình như là thanh cảnh.

Cảm giác sau lưng đột nhiên không còn thanh âm, Mộ Khinh Ca ngừng chân hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ ta nhớ lầm?”

“Không, không sai.” Ấu Hà quanh co nói.

Nhớ không lầm vậy tốt.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, tiếp tục lên đường

Nhưng nàng bình tĩnh, hai nha đầu kia lại không bình tĩnh.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau, vội vàng trái phải chạy tới bên Mộ Khinh Ca, khuyên can.

“Tiểu tước gia, con báo kia là thanh cảnh, chúng ta thực sự muốn đi tìm nó?” Hoa Nguyệt chưa từ bỏ ý định hướng Mộ Khinh Ca xác nhận.

Ấu Hà cũng cân nhắc mở miệng: “Tiểu tước gia, ta và Hoa Nguyệt đều là hoàng cảnh sơ giai, chỉ sợ không phải là đối thủ của súc sinh kia.”

“Sợ cái gì, không phải còn có bổn tước gia ta sao?” Mộ Khinh Ca lơ đễnh nói.

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ tới vấn đề khác. Chính là Long Nha Vệ của nàng, bao gồm hai nha đầu này, đều đã tiến vào hoàng cảnh.

Tiến vào hoàng cảnh, là có thể tu luyện võ kỹ, đề cao chiến lực.

Nhưng nàng đối với mấy chiến kỹ ở Tần quốc lại chướng mắt. Toàn do vị yêu quái tiên sinh kia cho nàng một quyển thiên cấp cao giai chiến kỹ, làm ánh mắt nàng chỉ có thể coi trọng võ kỹ cao cấp hơn.

Thế nhưng trên tay nàng ngoại trừ Thiên lôi quyết thích hợp với nàng ra, cũng không có chiến kỹ khác, Long Nha Vệ của nàng phải tu luyện cái gì?

A, đúng rồi!

Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến lúc mình rời đi, Mộ Liên Dung nhét cho mình chiến kỹ Điệp ảnh bộ.

Khác với của yêu quái tiên sinh đưa cho, chiến kỹ này sau khi đọc, sẽ không tự động biến mất. Mộ Liên Dung đem chiến kỹ tu luyện của mình cho nàng, phỏng chừng là nghĩ đến nàng thân là nữ tử, học Điệp ảnh bộ, nếu có gặp phải cường địch cũng có thể tự bảo vệ mình chạy trốn đi.

Chiến kỹ này, Mộ Khinh Ca vẫn chưa tu luyện.

Hôm nay ngược lại có thể đưa cho hai nàng tu luyện một phen.

Về phần võ kỹ cho Long Nha Vệ, ý tưởng duy nhất của nàng, chính là mượn đọc của người nào đó một ít.

Chỉ là đáng tiếc, tên kia không biết khi nào mới xuất hiện. Đi hỏi Cô Nhai, lại thấy mình có vẻ rắp tâm bất lương.

Trong lòng xoắn xuýt một hồi, Mộ Khinh Ca tạm thời buông xuống vấn đề này.

Nàng thò tay vào trong ống tay áo, từ không gian lấy ra phương pháp tu luyện Điệp ảnh bộ, trực tiếp ném cho Ấu Hà. Đối với hai nàng nói: “Đây là võ kỹ huyền cấp trung giai, thích hợp cho nữ tử tu luyện. Hai người các ngươi nắm chặt thời gian học, có thêm mấy phần bản lĩnh bảo mệnh.”

“Điệp ảnh bộ?! Đây không phải là của Trưởng tiểu thư…” Ấu Hà cúi mắt nhìn thấy, lập tức kinh hô.

Hoa Nguyệt thò đầu nhìn qua, tức khắc giật mình nói: “Tiểu tước gia, ngài sẽ không trộm chiến kỹ của Trưởng tiểu thư đi?”

Mộ Khinh Ca khoé miệng co lại, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra phải tìm cơ hội đem thân phận nữ tử nói cho hai nàng này. Nếu không, không chừng suy nghĩ của các nàng sẽ lệch đến phương nào.

“Các ngươi yên tâm, đây là cô cô tự tay cho ta. An tâm tu luyện là được.” Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói.

Biết Mộ Khinh Ca không trộm chiến kỹ của Mộ Liên Dung, trong lòng Ấu Hà và Hoa Nguyệt buông lỏng. Các nàng thật đúng là sợ Trưởng tiểu thư sau khi biết chiến kỹ bị trộm, lập tức từ Lạc Đô giết tới.

Nắm chặt chiến kỹ trong tay, trong lòng Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều có một dòng nước ấm, ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca tràn ngập cảm kích.

Nếu không phải tiểu tước gia, các nàng thân là nô tỳ, sao có thể tu tập chiến kỹ cao như vậy?

“Đi thôi.” Mộ Khinh Ca thúc giục.

Bây giờ hai nha đầu này mới nhớ lại là Mộ Khinh Ca muốn đi đâu.

Lập tức sắc mặt hai nàng đại biến, lần nữa ngăn cản: “Tiểu tước gia, không thể đi! Liệt Vân Báo là thanh cảnh, cảnh giới càng sâu, chênh lệch mỗi cảnh càng lớn. Ba người chúng ta cộng lại, căn bản không đủ nhìn.”

Mộ Khinh Ca lại nói: “Không vượt cấp khiêu chiến, sao có thể kích phát năng lực của mình trong lúc nguy hiểm đây?” Đến kẻ tử cảnh nàng đều đã chiến qua, còn có thể sợ một con báo thanh cảnh? Nàng bất quá là thèm khối thú hạch thanh cảnh mà thôi.

Mặc dù Bắc Minh lão nhân chỉ có thể coi là một ngụy tử cảnh. Mặc dù thắng lợi của nàng là nhờ vào đánh lén. Mặc dù nàng là cùng hồn phách Mộ Khinh Ca liên thủ…

Khụ khụ, dù sao thắng chính là thắng.

Lại nói, có bảo tiêu Cô Nhai âm thầm đi theo, nàng không nhân cơ hội áp bức sức lao động của hắn, như thế nào phụ lòng bản thân?

Có Cô Nhai ở đây, mạng nhỏ của nàng sẽ không bị ném đi, nàng còn sợ cái gì?

Thấy không cách nào thuyết phục được Mộ Khinh Ca, hai nàng đành ôm vẻ mặt đau khổ đi theo sau. Nhưng trong lòng các nàng đã hạ quyết định, nếu gặp nguy hiểm, các nàng có liều mạng cũng nhất quyết không để Tiểu tước gia chịu nửa phần thương tổn.

Trong ba ngày, Linh thú gặp phải đều bị Mộ Khinh Ca không chút khách khí lấy đi thú hạch. Lúc nghỉ ngơi, Ấu Hà và Hoa Nguyệt liền nắm chặt thời gian học tập Điệp ảnh bộ.

Ba ngày sau, ba người Mộ Khinh Ca rốt cuộc đi vào vòng trong Tần Lĩnh, địa bàn của Liệt Vân Báo thanh cảnh.

Vừa tiến vào, ba người liền cảm nhận được tầng tầng uy áp, ngăn cản các nàng tới gần.

Đỡ lấy uy áp, Mộ Khinh Ca bước tới phía trước hai nàng, nói: “Nắm chặt tu luyện, ở dưới uy áp này, chính là đường tắt rèn luyện linh khí trong cơ thể, không cần lãng phí.”

Hai nàng vừa nghe, lập tức gật đầu, nghiêm túc đối phó uy áp tựa núi.

Cô Nhai một đường âm thầm đi theo, lần nữa bị lời Mộ Khinh Ca nói mà khoé miệng co lại.

Hắn sống lâu như vậy, thấy nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói như vậy. Uy áp bị người người coi là áp lực, tới chỗ nàng lại thành lối tắt tu luyện.

Tư tưởng không giống người thường, chẳng lẽ chính là nguyên nhân Thánh chủ đối với nàng vài phần kính trọng?

Hắn vì bảo hộ Mộ Khinh Ca, một đường đi theo bọn họ vào Tần Lĩnh. Chính mắt nhìn nàng hàng phục Diễm mã vương, sau đó mang theo bộ hạ đại sát tứ phương. Tiếp theo, lại hạ mệnh lệnh lãnh khốc.

Xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, từng người tự chiến.

Đám thân vệ kia có lẽ giờ phút này không hiểu tâm tư Mộ Khinh Ca, nhưng hắn thì hiểu. Nha đầu này là dùng pháp tắc rừng rậm tàn khốc, dạy cho đám binh lính bởi vì thắng lợi liên tiếp mà kiêu ngạo một khoá. Để cho bọn họ từ tự cao lắng xuống, trở về sơ tâm.

Phương pháp như vậy, nàng cư nhiên cũng nghĩ ra.

Hắn thật không biết nên châm chọc nàng máu lạnh, hay là khen ngợi nàng tâm tư nhạy bén.

“Kì quái! Tiểu tước gia, chúng ta tiến vào đây lâu như vậy, sao đến một con Linh thú cũng không thấy?” Hoa Nguyệt đánh giá bốn phía, đột nhiên tò mò hỏi. Trán nàng rịn mồ hôi, nói chuyện vẫn có thể xem là biện pháp dời lực chú ý tốt.

Mộ Khinh Ca lạnh nhạt cảm thụ uy áp dừng trên người mình, bình tĩnh nói: “Rất bình thường. Trong thế giới thú tộc, lãnh địa của mình không cho phép thú loại khác tới gần. Một khi tới gần, chính là coi rẻ uy nghiêm của nó, chờ đợi chính là một trận quyết đấu sinh tử.”

Cô Nhai âm thầm kinh ngạc. Vị hoàn khố tiểu thư này, đúng là biết không ít.

Ấu Hà vâng một tiếng, thở gấp nói: “Chúng ta có thể coi là vận khí không tệ? Nơi đây Linh thú khác đều bị Liệt Vân Báo đuổi đi, chờ lúc đánh lên, ít nhất sẽ không hai mặt thụ địch.”

Mộ Khinh Ca mỉm cười, không mở miệng.

Đây là chỗ nàng nhìn trúng các nàng. Dưới uy áp như vậy, Hoa Nguyệt trước sau giỏi về quan sát, mà Ấu Hà có thể bình tĩnh phân tích. Hai nàng phối hợp càng tăng thêm sức mạnh.

Rống!

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng rống của thú, cắt đứt bước chân của ba người.

Khắp rừng cây, cũng bởi vì thanh âm rống to, mà nhánh cây rung rung, lá rụng bay tán loạn…