Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 105: Mộ Khinh Ca không phải phế vật (3)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Trên đường đến Duệ thành, bụi đất tung bay, Mộ Khinh Ca mang theo thân vệ đội của nàng ngày đêm bôn ba, một khắc cũng không dám ngừng lại.

"Tiểu tước gia, thêm mấy canh giờ, chúng ta có thể đến Duệ thành." Bên người, một thân vệ quen thuộc hoàn cảnh đối với Mộ Khinh Ca nói.

Mộ Khinh Ca nghiêm mặt, chậm rãi gật đầu.

Đột nhiên, phía trước có tiếng vó ngựa vang lên.

Trong đội thân vệ có người giục ngựa nghênh tiếp, loại huấn luyện nghiêm chỉnh này, còn có phản ứng cực cao, khiến Tần Diệc Dao một đường đi theo trong lòng kinh ngạc.

"Tiểu tước gia, là Mặc Dương bọn họ." Thân vệ kia sau khi thấy rõ người tới, lập tức đối với Mộ Khinh Ca nói.

Mặc Dương dẫn theo mấy người một mực dò đường phía trước, lúc này quay về, là chuyện gì xảy ra?

Mộ Khinh Ca ánh mắt trầm xuống, lập tức thúc ngựa nghênh tiếp.

"Tiểu tước gia!" Mặc Dương giục ngựa tới trước người Mộ Khinh Ca, khuôn mặt tuấn tú như băng nói: "Chúng ta phía trước phát hiện thi thể binh sĩ truyền tin Mộ gia quân."

Mộ Khinh Ca con mắt trong suốt hiện lên một tia lãnh mang, thanh âm nàng lạnh lùng nói: "Đi."

Lập tức vài trăm người hướng tới nơi phát hiện thi thể.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện sao?

Tần Diệc Dao trong lòng cả kinh, có chút lo lắng nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca, nhanh chóng đuổi theo.

Rất nhanh, Mộ Khinh Ca liền thấy được thi thể lính truyền tin Mộ gia quân trong miệng Mộ Khinh Ca. Trên đường, nằm ngổn ngang bảy tám thi thể mặc y phục Mộ gia quân.

Bọn hắn trước khi chết, đã trải qua kịch chiến.

Nhưng không có thi thể đối phương. Có thể thấy được, thực lực kẻ ám sát cao hơn bọn hắn.

Ai sẽ ra tay với lính truyền tin Mộ gia quân?

Mộ Khinh Ca xoay mình xuống ngựa, đi tới ngồi xổm trước những thi thể kia, cẩn thận tìm tòi.

Trên thi thể chật vật, làm cho Mộ Khinh Ca biết tình hình chiến đấu ở Duệ thành rất không tốt, mà những miệng vết thương gọn gàng kia, cũng để nội tâm nàng đối với địch nhân có chút phán đoán.

"Tiểu tước gia!" Mặc Dương đột nhiên hô.

Mộ Khinh Ca đứng dậy, quay người liền nhìn thấy trong tay Mặc Dương cầm một kiện đồ vật, bước nhanh tới.

Tự nhiên, Mộ Khinh Ca đem tầm mắt nhìn xuống vật trên tay hắn.

Hàn thiết đúc thành, một đầu bén nhọn như mũi tên, trên mặt viết chữ Mộ. "Tiểu tước gia, đây là lệnh tiễn của lão công gia. Xem ra Duệ thành xảy ra chuyện lớn. Nếu không lão công gia sẽ không đem lệnh tiễn đại biểu thân phận mình giao cho binh sĩ truyền tin mang ra."

Mộ Khinh Ca tiếp nhận lệnh tiễn trong tay Mặc Dương, bàn tay nắm chặt, quay người lên ngựa: "Đi."

Mấy trăm kị binh lần nữa hướng tới Duệ thành. Đội ngũ cuối cùng, tự giác lưu lại mấy người, an táng những binh sĩ truyền tin của Mộ gia quân.

...

Duệ thành, dưới tường thành uốn lượn, nơi giao tiếp với Tần Lĩnh, trải qua mấy ngày chém giết, đã bị máu loãng ngâm đầy.

Bên ngoài tường thành, năm sáu vạn binh sĩ thương thế không đồng nhất, dưới sự dẫn dắt của Chân tướng quân cùng Khâu tướng quân, chỉnh tề bày trận, trở thành bức tường người ngăn cản thú tộc tiến công.

Ngoài trăm thước, vô số thú tộc chậm rãi đạp bước đến. Mấy vạn tàn binh đứng ngoài thành, trong mắt chúng nó bất quá chỉ là một bữa ăn ngon miệng.

Chân tướng quân rút cương đao ra, giơ cao chỉ lên trời. Thoải mái cười to nói: "Các huynh đệ, cùng người chiến. Tuy chết, còn có thể lưu lại toàn thây. Cùng đám súc sinh này chiến, chỉ sợ sau khi chết chúng ta cũng khó phân ra ai. Cũng được! Đám súc sinh này dám ăn chúng ta, huynh đệ chúng ta liền bội thực chết chúng nó, chờ đến âm tào địa phủ, sẽ cùng chúng nó đại chiến ba trăm hiệp!"

"Rống rống --!"

Lời của Chân tướng quân, kích phát sĩ khí.

Mấy vạn tàn binh ngưng tụ sĩ khí, vang dội đến Duệ thành.

Mộ Hùng đứng trên tường thành nhìn hết thảy, trong lòng đau đớn khó nói nên lời. Ông đỡ lấy tường thành, hòn đá cứng rắn dưới tay đã hoá thành bụi phấn. Lam quang chói mắt, quanh quẩn trong tay ông.

Mộ gia quân dâng trào sĩ khí, tựa hồ chọc giận đàn thú.

Mắt chúng nó lộ ra hung quang, nhe răng sắc bén, gầm thét, hướng mấy vạn tàn binh vọt tới.

Vạn thú trùng kích, trong bầy thú, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng xích chanh lục không ngừng lập loè.

Khi thấy những ánh sáng kia, Mộ Hùng trong mắt tuyệt vọng.

Ông biết, mấy vạn tướng sĩ này của ông, không có khả năng trở lại.

"Các huynh đệ, xông lên!!!" Khâu tướng quân cùng Chân tướng quân giơ cương đao lên cao, dẫn đầu mọi người phóng tới đàn thú, cùng đàn thú triển khai giáp lá cà.

Người và thú vọt tới cùng một chỗ, chiến cuộc hỗn loạn, khiến cho áp lực tường thành giảm nhiều.

Thế nhưng, Mộ gia quân đứng trên tường thành, lại người người bi thống, mãnh thú trong lòng không ngừng gào thét, huyết hồng hai mắt tràn ngập hận ý, nhìn huynh đệ bọn họ xé thành mảnh nhỏ, bị nuốt vào bụng đàn thú.

Chúng tướng canh giữ ở hai bên Mộ Hùng, tận mắt nhìn đến hết thảy.

Bọn họ hận không thể tự mình nhảy xuống, cùng đám súc sinh đó liều mạng.

Mỗi một người, tay đều đặt chuôi đao bên hông, đồng loạt phiếm các loại quang mang.

"Lão tướng quân, chúng ta liều mạng đi!" Có binh lính hỏng mất, hướng tới Mộ Hùng hô to.

"A a a a!!! Để ta cũng xuống đi! Ô ô ô..."

"Đám súc sinh này!!! Súc sinh!!!"

"Lão tướng quân, cầu ngài hạ lệnh, để chúng ta cùng các huynh đệ phía dưới cùng chiến!"

Các binh sĩ, mỗi người lệ rơi đầy mặt, trong ngực bạo ngược lửa giận, đã thiêu hủy tất cả lý trí bọn hắn. Giờ phút này, bọn hắn không muốn đi quản cái gì lê dân bách tính, không muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn, chỉ muốn nhảy xuống tường thành, cùng đồng đội tay chân kề vai chiến đấu.

"Lão tướng quân..." Phó tướng cách Mộ Hùng gần nhất, cố nén nước mắt, chuyển mắt nhìn về phía ông.

Đột nhiên, hai con ngươi hắn co rụt lại, khiếp sợ vươn tay hướng Mộ Hùng, hô: "Lão tướng quân! Ngài làm sao vậy?"

Thân mình Mộ Hùng cao ngạo, dáng người to lớn cứng như sắt thép, thời khắc này, trở nên lảo đảo. Ông đưa tay ngăn trở phó tướng vươn tay ra, lấy tay lau đi khoé miệng tràn ra máu tươi.

Ông không bị thương, lại bởi vì đau lòng, mà phun ra máu huyết.

Để ông tận mắt nhìn binh lính của mình đi chịu chết, thay người sống bọn họ kéo dài thời gian. Loại đau này, so với lăng trì ông còn muốn đau hơn gấp nghìn, gấp vạn lần.

Nhịn không được nữa, Mộ Hùng phốc xuy một tiếng, máu tươi trong miệng phun ra, hướng giữa không trung.

"Gia gia!"

Thanh âm thanh lãnh mang theo vội vàng truyền đến, khiến Mộ Hùng bỗng chốc trợn to hai mắt, chuyển mắt nhìn hồng y thiếu niên đang chạy như bay hướng tới tường thành.

Tức khắc, hai tròng mắt ông co rụt lại, lạnh giọng quát: "Ngươi tới làm cái gì!"

Mộ Khinh Ca mím môi không nói, trong mắt chỉ có khoé miệng Mộ Hùng còn lưu lại vết máu.

Phía sau nàng, đi theo là Tần Diệc Dao, còn có năm trăm thân vệ. Binh lính Duệ thành cũng đi theo phía sau, hắn muốn bẩm báo, chính là tốc độ lại không so được tiểu tước gia.

"Gia gia!" Mộ Khinh Ca nháy mắt liền tới bên người Mộ Hùng, đỡ ông.

"Ta hỏi ngươi tới làm cái gì?" Trong mắt Mộ Hùng chứa hàm mang, dùng giọng nói vô cùng nghiêm khắc nói.

"Con tới tìm gia gia." Mộ Khinh Ca bình tĩnh trả lời.