Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 98: Gặp lại Thiên Ân




Mười ngày sau

Thoáng cái mười ngày liền trôi qua, bầu trời Lăng Sương thành gần đây đột nhiên phát sinh dị biến, mây trắng trên cao đang dần chuyển thành màu vàng rực tựa như lửa. Nhiệt độ ẩm thấp trên toàn bộ Lăng Sương thành lần đầu tiên có dấu hiệu trở nên nóng bức kinh người, sương mù cũng dần chuyển biến tan ra không ít, để cho toà Thành Sương Mù này lần đầu chân chính lộ rõ diện mạo tráng lệ hào hùng của nó.

Khí tượng đột nhiên biến đổi, bầu trời mây đỏ quay cuồng như đang hội tụ một nguồn năng lượng cường đại. Theo đó, tất cả những thế lực lớn nhỏ bên trong Lăng Sương thành cũng bắt đầu rục rịch chú ý đến, không biết là ai đã lan truyền tin tức, nói rằng sắp có Dị Thú xuất hiện.

Những lời truyền miệng này vô tình dẫn đến một trận oanh động, khắp Lăng Sương thành bắt đầu náo loạn, còn có rất nhiều tu sĩ ở từ khắp mọi nơi nghe được tin tức cũng liều mạng chạy đến Lăng Sương thành hội tụ. Không gian trong thành phút chốc bỗng trở nên ngột ngạt, có chút chật chội, đâu đâu cũng có bóng dáng các tu sĩ, mạnh yếu, đủ mọi cảnh giới. Người đến nơi này thật sự quá đông, mà số lượng còn đang liên tục tăng lên.

Đây chính là sức hấp dẫn cực kỳ mạnh của Dị Thú. Đi giữa lòng người đông đúc, Tôn Dương và Hoạ Thiên luôn nghe vẳng bên tai, toàn bộ đều là tiếng nghị luận đủ các kiểu về Dị Thú sắp xuất hiện, có người nói Dị Thú lần này chắc hẳn là một con Dị Thú thuần hoả, còn có người nói Dị Thú lần này chắc chắn cấp bậc cũng sẽ là Nguyên Linh hoặc cũng có thể là Cấp bậc Tinh Nguyên trung cấp, chỉ có điều không biết nó sẽ là chủng loại nào?

Tôn Dương cũng rất tò mò về Dị Thú sắp xuất hiện này, nhìn nơi nơi đều phủ kín bóng người, hắn nghĩ mà cảm thấy bản thân mình may mắn vì năm đó đã cướp gọn một con Nguyên Linh Yêu Huyễn Linh Chu. Nếu lúc đó mà dẫn động đến nhiều người như lúc này thì chỉ sợ sẽ không có phần của hắn, mà cho dù có cướp được thì hắn cũng sẽ không được yên thân mà sử dụng.

" Bây giờ chúng ta đi đâu? " Hoạ Thiên như vô hình hỏi Tôn Dương, còn những chuyện huyên náo xung quanh dường như cũng cùng hắn không có quan hệ, hắn vẫn một bộ mặt lạnh, lặng lẽ như vậy.

" Trước tiên đi đến sàn đấu gia Bách Bảo của Bách Bảo Tông cái đã… Nếu thật sự có Dị Thú xuất hiện thì ta cũng phải tranh thủ chuẩn bị tốt một chút… Kiếm chút lợi lộc mới được… Hắc hắc" Hắn muốn nhân lúc này tranh thủ đến tìm một món binh khí vừa tay để có thể tiện sử dụng, nói chẳng hạn như Đạp Phá Tinh Vân của hắn, chiêu này uy lực chỉ yếu là lực bạo kích là chính, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mỗi lần sử dụng hắn đều phải dùng năng lượng huyễn hoá ra cây búa, cho nên uy lực phát động công kích không được hoàn mỹ, mà mỗi lần vận dụng năng lượng quá mạnh thì cây búa do năng lượng cấu thành lại không dung nạp nổi, cho nên vấn đề này đối với hắn rất là khúc mắt mỗi khi cùng người khác giao tranh.

" Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn nhúng chàm vào Dị Thú…? " Hoạ Thiên vẻ mặt coi thường nói.

" Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ không buông tha…"

Hoạ Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Dương, hắn hơi im lặng không biết là đang nghĩ cái gì? Sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục làm mặt lạnh đi về phía trước.

Theo phương hướng mà Viêm Chính đã từng nói qua, Tôn Dương một đường đi thẳng về hướng tây thành, nơi đó chính là địa phận của của Tử gia, sàn đấu giá Bách Bảo đường cũng là vì hợp tác với Tử gia cho nên được kiến tạo ở đó.

Chỉ là giữa dòng người đông đúc tấp nập, Tôn Dương đi trên đường lớn dường như loáng thoáng nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Cái âm thanh lưỡi uống ba tất đó, vừa nghe vào Tôn Dương đã muốn gỡ lấy chiếc giày mà tán cho tên kia một cái vào mặt, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia đang ngồi cạnh một chiếc bàn bên lề đường, trên bàn còn có những mảnh giấy vàng và bút mực, bên cạnh còn cắm một cái lá cờ tướng số.

Nhìn cái tên kia, nét mặt vẫn là hèn mọn như vậy, miệng lưỡi vẫn liên tục khua múa chào mời như vậy? Hiển nhiên là hắn lại đang muốn lừa bịp mọi người để kiếm tiền. Hắn chính là Thiên n, cái tên thần côn đã ba năm rồi Tôn Dương chưa gặp lại.

Tôn Dương miệng khẽ cười, nhấc chân đi đến chỗ của Thiên n, miệng cũng đồng thời hỏi lớn. " Ta muốn xem mệnh, ngươi xem giúp ta xem khi nào thì ta chết..? "

Thiên n đang cắm cúi viết lách, vẽ những chữ viết ngoằn ngoèo lên giấy vàng mỏng, khi nghe Tôn Dương hỏi thì hắn vẫn theo bệnh nghề nghiệp lập tức cong lưỡi đáp lại " y da vị tiên sinh này phúc khí tựa trời đất, thọ mệnh tựa nam sơn… Muốn chết cũng không dễ, muốn chết cũng không dễ a…"

Tôn Dương cười hắc hắc, hắn đưa chân sút một cước vào cẳng chân của Thiên n sau đó cất tiếng trào phúng nói " Mẹ kiếp nhà ngươi thần côn, thói xấu không bỏ, lại còn ở nơi này lừa bịp…"

Nhận ra âm thanh quen thuộc, Thiên n ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy Tôn Dương hắn liền ra vẽ giật mình kinh ngạc, sau đó là một màn nhảy vọt lên thiếu điều ôm chặt lấy Tôn Dương mà khóc lóc giàn giụa… " Tôn Tôn lão đệ, từ lúc chia tay đến nay ngươi vẫn chưa chết… Ngươi vẫn chưa chết… Ông trời thật có mắt a…"

Tiếng gào rú như khóc cha gọi mẹ của Thiên n cũng thú hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, làm cho Tôn Dương nghẹn đến nổi mặt đen như nhọ nồi, cái tên thần côn khốn kiếp này vừa mở miệng là đã trù ẻo mình, hắn đưa chân đạp ra một cước, đá tên thần côn đáng hận này bay về chỗ cũ ngồi vắt vẻo trên ghế hậm hực rồi mắng.

" Cái miệng quạ nhà ngươi nha… Chết cái đầu ngươi ấy, ngươi có tin ta thu luôn cái cờ hiệu làm ăn của ngươi không? "

" Ấy ấy Tôn lão đệ đừng nóng, ngàn vạn lần không nên a… Ngươi thu cờ hiệu của ta có khác nào lấy cái mạng già của ta đây…" Thiên n thay đổi cảm xúc một trăm tám mươi độ, chỉ một cái chớp mắt liền tất cả nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt đều vô tung vô ảnh biến mất. Hắn trưng ra bộ mặt cười hì hì nói tiếp.

" Tôn lão đệ, ta tìm ngươi cũng cực khổ lắm nha… Ngày đó ở trong Hoang Nguyên bọn ta đều người đánh lén, mình đầy thương tích a… Mà ngươi thì lại mất tăm không thấy bóng dáng, cho nên ta cứ tưởng…."

" n các ngươi cũng bị đánh thành bị thương sao? Chuyện này cũng quái lạ nhỉ..? " Tôn Dương vừa cau mày vừa kinh ngạc, chuyện lần đó hắn cũng không rõ nguyên do vì sao mình lại bị đánh đến nhừ tử như vậy? Chuyện duy nhất hắn nhớ được là đã đánh một trận với đám người canh cổng thành và tên Hoả Long, sau đó gặp được Nhạn Sư Huynh, còn những chuyện về sau thì không còn nhớ gì nữa.

" Ta cũng không rõ, lúc bọn ta mỡ mắt ra thì đã ngồi chung một chỗ, xung quanh đều là thi thể và thịt nát, máu tanh lênh láng… Cảnh tượng thật là đáng sợ a, bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn thấy sợ đây này…" Thiên n vẽ mặt hãi hùng khiếp vía, vừa nói hắn vừa đưa tay vỗ vỗ ngực tự trấn an bản thân.

" Được rồi, dù sao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Có lẽ đợi đến sau này có cơ hội thì có thể sẽ biết được…. Ta còn có việc nên đi trước, ngươi cứ tiếp tục khua môi múa mép kiếm tiền đi nha…" Tôn Dương nói xong liền dứt khoát xoay ngươi hướng sàn đấu gia Bách Bảo rời đi.

Thiên n thấy vậy hắn liền nhảy dựng lên, khó khăn lắm hắn mới chờ được Tôn Dương ở chỗ này, nào có thể để cho tên nhãi đó chuồn đi dễ dàng như vậy? Hai tay nhay hơn não, thần côn vơ một đống đồ lộn xộn gồm cả cờ hiệu đem nhét vào chỉ giới. Sau đó nhanh chân đuổi theo Tôn Dương và Hoạ Thiên " Tôn lão đệ chờ ta, chờ ta với…"

Phòng đấu giá Bách Bảo, đây là phòng đấu gia rộng lớn và xa hoa nhất Lăng Sương thành. Ở nơi này đa phần là đấu giá về các loại bảo khí và bảo vật có đủ mọi phẩm chất và cấp bậc quý hiếm, thỉnh thoảng còn đấu giá một số loại bảo vật như thảo dược và đan dược cao cấp, nhưng đa số vẫn là đấu giá binh khí có cấp bậc và phẩm chất cao, vì vậy rất nhiều tu sĩ muốn có một món binh khí vừa tay thì đa số đều là lựa chọn đến Bách Bảo Đường.

Không gian bên trong đại sảnh trước phòng đấu giá được chia làm hai khu vực, một bên là nơi dùng để tiếp khách nhân muốn đến gửi bán vật phẩm đấu giá, còn một bên thì làm thủ tục cho khách nhân muốn vào tham gia đấu giá, ví dụ như là bán vé tham gia đấu giá và cung cấp mặt nạ bảo vệ thân phận nếu khách nhân yêu cầu. Vé tham gia cũng được chia làm hai loại, một loại là vé phổ thông dành cho những khách nhân bình thường, một loại là thẻ đặc biệt dành cho khách nhân có thân phận và địa vị đặc biệt.

Tôn Dương được người chỉ dẫn giới thiệu sơ qua về quy tắt của phòng đấu giá, sau đó hắn tiến đến một mặt đá lớn được dựng thẳng ngay chính giữa đại sảnh, bên trên mặt đá chính là thông tin về các vật phẩm sẽ được mang ra đấu giá ngày hôm nay. Có tổng cộng tất cả là mười món, trong đó có hai món là đan dược ngũ phẩm chính là Xung Huyết Đan, còn loại kia Tôn Dương cũng biết rất rõ, với lại hắn cũng có rất nhiều nữa là đằng khác, đó chính là Nguyên linh đan tinh thuần lấy ở bên trong Hoang Nguyên, tám món còn lại đều là binh khí, nhưng lại được chia ra làm hai khoảng khác nhau.

Tôn Dương cũng hiểu sơ bộ về cách phân chia của binh khí, đại loại như là chia theo phẩm chất bắt đầu từ Bạch phẩm, Lục phẩm, Lam phẩm, Tử phẩm, Kim phẩm và Huyết phẩm, còn có một loại phẩm chất biến dị chính là màu Đen… Nhưng ngay lúc này nhìn bản vật phẩm hắn lại không hiểu, bởi vì bên trên rõ ràng được chia làm hai phần, bốn món phía trên rõ ràng là có hai món Lam phẩm và hai món Tử phẩm, trong đó còn có một món tử phẩm mà hắn lại đặt biệt chú ý đến, đó là một món Tử phẩm Lưu Tinh Chùy.

Thế nhưng bốn món vật phẩm này, phẩm chất như vậy cũng được tính là hàng hiếm thấy rồi, giá cả của chúng cũng không phải thấp, chỉ là cái làm Tôn Dương khó hiểu chính là bốn món vật phẩm nằm riêng bên dưới, rõ ràng bốn kiện binh khí này có ba món Lục phẩm và một món Tử phẩm, phẩm chất còn xa xa không bằng hai món Tử phẩm ở phía trên, nhưng giá cả của chúng lại đắt đỏ gấp mấy lần hai kiện binh khí Tử phẩm kia.

Cái này thật làm cho Tôn Dương hắn ngu ngu ngơ ngờ, mờ mịt khó hiểu. Không phải nói phẩm chất càng cao thì càng trân quý hơn sao? Tại sao lại được sắp xếp như vậy?