Bên ngoài vùng Sa Mạc, một bóng người nằm dài trên bãi cát, toàn thân hắn máu me đầm đìa nhìn như huyết nhân, khắp người đều là thương tích lớn nhỏ dài ngắn đều có đủ. Người này chính là Tôn Dương, đoá Tinh Liên chậm rãi xoay chuyển trước ngực hắn, nó liên tục phóng ra năng lượng tinh khiết sáng lấp lánh truyền vào trong thân thể Tôn Dương giúp hắn trị liệu thương thế.
Tôn Dương yếu ớt mở hé đôi mắt, toàn thân đau nhức vô lực làm cho hắn không dám cửa động mạnh " Cái cái gì đây? Ta sao lại nằm ở đây? Ai đã đánh ta thành cái bộ dạng này vậy chứ? Đau quá toàn thân như không còn chút sức lực nào… Mấy kẻ chặn cổng thành đâu? "
Hắn kỳ quái khó hiểu, nhưng không có ai giải đáp cho hắn, đây cũng coi như lại là một cái khởi đầu mới cho những người trẻ tuổi đã kinh qua nỗi sợ hãi khi đối đầu với cường giả đỉnh cấp. Trường Sinh giới chủ không muốn trong tâm cảnh của bọn hắn lưu lại bóng mà của những cường giả kia, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện của bọn họ, vì vậy cách tốt nhất là đem những đoạn ký ức đó từ trong đầu bọn hắn xoá đi, không có Ma Thần không có giới chủ, chỉ có bọn hắn lúc mới bước vào Sa Hoả thành, còn những chuyện khác sẽ vĩnh viễn không có ai giải đáp cho bọn họ.
Trên bầu trời Hoang Nguyên lúc này kết giới đã hoàn toàn mở ra, cũng giống như ngày trước, từ bên trong tầng tầng kết giới bắn ra vô số những chùm sáng chiếu sạ vào tất cả mọi người bên trong Hoang Nguyên giới, hay nói đúng hơn là chiếu vào những người có lệnh bài chuyển tiếp trên mình, ánh sáng bao bọc bọn họ vào bên trong rồi tiêu thất giữa thiên địa, đợt thí luyện Hoang Nguyên lần này, lúc những người trẻ tuổi này trở về thế giới bên ngoài, nhất định sẽ gây nên một hồi chấn động lớn.
OoO
Tôn Dương bị chuyển tiếp ra bên ngoài, hắn cũng không biết bản thân mình bị truyền đến nơi nào của Thành Tây Ninh, điểm lúc đầu xuất phát là nơi này, bây giờ trở về lại cũng là nơi này. Nhớ lúc hắn mới chập chững ở toà thành nhỏ này đã từng bị người đánh thừa sống thiếu chết chỉ vì một miếng thịt, khi đó hắn vẫn còn là một tên phàm phu tục tử chính hiệu.
Đến khi hắn bước vào Hoang Nguyên thì hắn cũng chỉ mới là một tên Huyền Đồ cảnh giới, ngay cả Tam Linh cảnh còn chưa đạt đến. Vậy mà hiện tại lúc hắn trở ra thì mọi thứ đã đổi mới, hắn đã lớn mạnh ở một mức độ nhất định, ít ra lúc ở nơi thành trì này là như vậy? Hiện tại ở nơi này, người có thể bắt nạt hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay hoặc là hầu như là không có.
Hắn không biết hiện tại mình đang ở vị trí nào? Bởi vì toàn thân lúc này đều là vết thương, nội tạng và kinh mạch bên cũng hầu như là bị tổn hại nặng khiến cho hắn đau đớn không thể tả nổi, hắn cố gồng mình ngồi dậy nhưng không cách nào làm được.
Cố gắn một hồi vẫn không dậy nổi, hắn đành nằm lại tại chỗ điều sức, lúc này hắn mới để ý xung quanh mình đều là cây cỏ kỳ lạ, có rất nhiều mùi hương thơm khác nhau tỏa ra từ những ngọn cây này, hắn tham lam hít vào một hơi dài, mùi hương ngào ngạt vừa vào trong người làm cho hắn cảm giác rất dễ chịu thoải mái.
" Tỷ tỷ hôm nay gia gia bảo chúng ta hái thuốc gì đây? " Một giọng nói của nữ nhi lanh lảnh vang lên rơi vào tai của Tôn Dương, hắn chỉ nghe âm thanh vẫn có thể đoán ra được là có người đang đi về hướng này.
" Là Cân Huyết thảo và Hồng Nguyên căn, hôm nay gia gia cần chúng để chữa bệnh cho thiếu gia nhà họ Chu…"
" A là tên thiếu gia vô đạo đức Chu Chính đó hả? Hừ sao không để cho hắn chết quách đi… Gia gia cứu hắn làm gì? "
" Tiên Linh những lời này không nên nói ra ở bên ngoài nghe rõ chưa? Chúng ta là người hành y, cứ xem hắn là bệnh nhân mà cứu, còn ác nghiệp của hắn tự nhiên sẽ có ngày báo ứng không liên quan đến chúng ta. "
" Muột biết rồi tỷ… A tỷ tỷ ở bên trong vườn có người… Hắn nằm đè lên thảo dược của gia gia hết rồi kìa…" Tiên Linh chợt la lên, cô gái nhỏ chỉ tay về phía Tôn Dương đang nằm bẹp ở trong vườn thuốc nói.
" A đúng là có người, hắn bị thương rồi… Tiên Linh mau giúp ta vào đỡ hắn ngồi dậy…" Cô gái còn lại cũng kêu khẽ một tiếng, sau đó liền chạy đến xem xét Tôn Dương rồi đỡ hắn dậy.
" Tỷ tỷ hay là thôi đi, chúng ta đâu có biết hắn là ai, với lại hắn nằm đè hỏng hết thảo Dược của gia gia rồi…" Tiên Linh vẫn đứng tại chỗ oán trách nói.
Cô gái kia thấy muội muội mình lộ ra bộ dáng hờ hững, nàng ta thầm thở dài trong lòng một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm khắc nói. " Tiên Linh ta vừa mới dạy muội những gì? "
" Muội biết rồi tỷ tỷ… Chúng ta là người hành y, chỉ cần là người bệnh thì đều phải cứu…" Tiên Linh chu miệng giọng thì thầm gượng gạo đáp.
" Vậy còn không mau qua đây? " " Vâng tỷ tỷ…"
Tôn Dương được hai cô gái đỡ ngồi dậy, lúc này hắn mới nhìn rõ diện mạo hai người trước mặt, hai nữ nhân này là một lớn một nhỏ, người nhỏ thì khoảng chừ mười ba tuổi, cô bé trắng trẻo xinh xắn có đôi mắt linh động, nhưng nhìn bộ dáng có vẻ hơi bướng bỉnh. Còn cô gái lớn thì khoảng chừng mười sáu tuổi, lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhìn cô nàng này từ khuôn mặt, hay đôi mắt cho đến cách ăn mặc và cách buộc mái tóc đều hiện rõ bản chất hiền lành thùy mị, không hề có chút giả tạo nào.
" Này ngươi tên gì? Vì sao lại bị thương nặng như vậy? Tại sao ngươi lại nằm ở đây?..." Cô gái đợi Tôn Dương ngồi vững rồi bắt đầu hỏi chuyện về hắn, nhưng mà miệng thì hỏi nhưng tay nàng ta cũng không có rảnh rỗi, nàng lấy ra vài bình thuốc vừa nói vừa bôi thuốc lên vết thương của Tôn Dương, nhìn dáng vẻ rất nhẹ nhàng chăm chú như sợ hắn bị đau, rất có tố chất của y đạo chân chính.
Tôn Dương chú ý đến điểm này, hắn cũng tăng thêm hảo cảm với cô nàng, một người hết lòng vì người bệnh như vậy, hắn chỉ mong tương lai đừng để nàng ta cứu phải những kẻ háo sắc hay vong ân bội nghĩa, ngày hôm nay là hắn chứ nếu đổi lại là kẻ khác có chút thực lực thì hắn không dám chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì với nàng. Mà nguyên nhân chủ yếu là vì cô nàng này cũng quá xinh đẹp đi.
" Này ngươi nhìn cái gì? Thấy tỷ của ta xinh đẹp nên ngẩn người rồi, không nghe tỷ ấy hỏi cái gì phải không? " Tiên Linh thấy Tôn Dương nhìn tỷ tỷ của mình mà ngẩn người ra, cô nàng bực bội muốn đá Tôn Dương một cái nói.
" À ta quên mất, ta tên là Tiểu Ngưu… Ta bị người khác cướp rồi đuổi giết, cha mẹ ta đều đã bị hại chết… Ta may mắn chạy thoát, nhưng cũng không được yên ổn dễ dàng như vậy, hiện tại như hai người thấy đó…" Ngoài cái tên và chuyện bị cướp ra, những chuyện còn lại Tôn Dương đều là nói thật, cha mẹ hắn đã chết, chỉ có hắn và Nhược Hi may mắn thoát nạn, hiện tại vì sao bị thương như thế này thì hắn cũng không nhớ gì cả.
" A thật bi thảm, bây giờ ngươi đang bị thương, hay là ngươi theo ta về nhà để ta nhờ gia gia giúp ngươi trị liệu…" Cô gái nghe câu chuyện của Tôn Dương, nàng cũng cảm thấy xót cho hắn, nhìn hắn thương tích lớn nhỏ đầy mình, nàng cũng không nở bỏ mặt, cho nên mới động lòng muốn mang hắn về để giúp hắn trị liệu.
" Không được, tỷ không thể mang hắn về nhà, ở nhà chúng ta chỉ có ba người, gia gia thì đã già, muội và tỷ đều là nữ nhi yếu đuối, với lại tỷ xinh đẹp như vậy…. Lỡ như hắn…" Tiên Linh kiên quyết lắc đầu không đồng ý nói.
" Được rồi cô nương, ý tốt của cô ta xin nhận… Nhưng mà thương thế của ta người bình thường không chữa được, vì vậy nên thôi đi, để ta tự hồi phục một chút rồi ta sẽ rời khỏi đây…."
" Ai nói là không chữa được… Thương thế bên ngoài thì không sao? Nhưng còn thương thế bên trong làm ngươi rất khó đau đớn chịu đúng không?..." Tôn Dương vừa nói xong thì bất chợt một giọng nói khàng khàng vang lên, nói trúng vào thể trạng của hắn.
Tôn Dương kinh ngạc nhìn một lão già tóc hoa râm đi đến, nhìn người này trông có vẻ đã rất lớn tuổi rồi, nhưng thân hình y vẫn thẳng tắp vững vàng, không hề có dấu hiệu chân yếu lưng còng.
" Gia gia ( gia gia) " hai cô gái cùng gọi một tiếng. Lão nhân nhìn hai cô gái cười hiền lành với các nàng một cái nói. " Tiên Linh Tiên Liên, các con mang hắn trở về xử lý vết thương trước, ta ra ngoài một lát rồi trở về trị bệnh giúp hắn.
Tiên Liên và Tiên Linh nghe lời muốn đỡ Tôn Dương đứng dậy, nhưng thấy hắn hơi kháng cự, lão nhân lại lên tiếng nói tiếp " Ngươi không nên kháng cự, ta biết hiện tại ngươi đã không còn chút sức nào? Muốn đi thì hãy đợi sau khi ngươi hồi phục rồi hãy tính…"
Nghe những lời này Tôn Dương cũng đành bất đắc dĩ buôn lỏng, quả thật như y nói, hiện tại hắn đã không còn chút sức nào, ngay cả một cái nhấc tay cũng khó khăn rất nhiều. Nếu như người ta đã nhìn thấu mình thì đành phải chịu một phần ân huệ này vậy? Đợi sau này có cơ hội thì nhất định sẽ báo đáp họ sau.
Tôn Dương được hai cô gái dìu đi, sau khi họ đi xa thì lão nhân khẽ nhíu mày khó hiểu. " Thật kỳ lạ, một người bình thường bị thương đến tình trạng này mà vẫn không chết, những chuyện này nếu xảy ra trên người một tu sĩ thì không nói làm gì? Đằng này… Haiz thôi bỏ đi, cứ cứu hắn trước, chuyện gì muốn thì hắn sẽ nói…"