Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 51: Đỡ Một Chiêu




“ Ha ha ha tiểu tử quả nhiên không tầm thường..” Tiếng cười trong bóng tối lại vang lên, lại có sáu bóng người hiện ra, lúc sáu người này vừa xuất hiện thì ngay lập tức không gian bóng tối xung quanh bọn hắn được chiếu sáng, trên thân mỗi người bọn hắn đều có một tầng ánh sáng lưu chuyển quanh thân, đây rõ ràng là bọn hắn đang phóng thích năng lượng bao bọc thân thể. Tôn Dương vẫn bình thản đứng trên không trung đối diện với sáu người vừa mới xuất hiện này, ánh mắt hắn nheo lại lướt qua cả sáu người đánh giá bọn họ một lượt rồi khẽ ồ lên một tiếng nói “ Hmm Còn có người của hai thế giới khác…” hắn nhìn bốn người trong đó đang phóng ra năng lượng kỳ lạ vừa nhìn là có thể nhận ra đó không phải là Nguyên lực mà là Linh lực của Địa Cầu thế giới và Ma Pháp của Ngũ Hành thế giới, trên thân bốn người này một người thì đang thiêu đốt hoả diễm hừng hực, một người thì trên thân tỏa ra ánh sáng xanh lục, còn mơ hồ nhìn thấy một ít lá cây và xúc tu giống như rễ cây ẩn hiện, hai người còn lại thì hào quang một đỏ một màu đồng giống y như một pho tượng cổ. Còn hai người kia thì chính là dùng nguyên lực lưu chuyển quanh thân, chính vì như vậy cho nên khi bọn hắn vừa xuất hiện liền lập tức thu hút ánh mắt của đám đông. Bởi vì phàm là người có mặt ở đây đều biết những hào quang kia là đại biểu cho thứ gì, đó chính là thực lực, là lực lượng ngoại phóng hộ thân, mà người có thể làm được điều này thì đều là cường giả có thực lực từ Thiên Tướng cảnh trở lên mới có thể làm được, tuy nói những chuyện này cường giả cấp thấp cũng có thể làm được nhưng không thể giữ lâu được bởi vì năng lượng tiêu hao rất lớn, chỉ khi đạt đến Thiên Tướng cảnh lĩnh ngộ ra được lực lượng ngoại phóng mới có thể phóng thích năng lượng ra ngoài rồi mượn lấy linh khí thiên địa để hỗ trợ duy trì mới có thể giữ lâu được lực lượng trong lúc chiến đấu.

“ Má ơi, tên thiếu niên kia lần này chết chắc rồi, đây là cao thủ Thiên giai a… Sáu cao thủ Thiên Tướng, trời ạ..” Trong đám người có người không nhịn được thốt lên, hiển nhiên là hắn cho rằng lần này Tôn Dương sẽ không thể nào thoát được.

Trong sáu người này có một người trên thân khoát một bộ áo choàng đội mũ trùm đầu nhìn không ra tướng mạo, năm người còn lại thì có ba người trung niên, còn lại hai người sử dụng Ma pháp kia lại là hai lão già, ngay trong lúc mọi người còn đang xì xào bàn tán, Tôn Dương cùng quang sát sáu người kia thì đột nhiên người mặc áo choàng kia khẽ động, thân ảnh đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện phía trước cách Tôn Dương năm mét, thanh âm hắn trầm thấp rơi vào tai Tôn Dương “ Tiểu hữu, ta đến đây cũng không có ý tốt gì, nhìn ngươi còn trẻ mà thực lực đã đạt đến một bước này thiên phú có thể nói là kỳ tài ngút trời, thế nhưng ở trước mặt ta thì nhiu đây thực lực của ngươi thì vẫn chưa đủ, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là giao Bách Biến Phong Linh ra đây cho ta, ta sẽ lập tức rời đi, hai là nếu như ngươi đỡ được một chiêu của ta, ta cũng sẽ lập tức rời đi. Ý ngươi thế nào?“

Tôn Dương nghe người trước mặt nói xong những lời này hắn cũng rất kinh ngạc, bởi vì hắn cũng nhìn ra được thực lực của đối phương quá sâu ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu đối phương, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy đây cũng là thể hiện rõ người này không thích phiền toái, chuyện gì cần làm đều rất dứt khoát. Tuy nhiên dù là như vậy muốn hắn giao ra Bách Biến Phong Linh là chuyện không có khả năng, đừng nói là không thể giao ra, cho dù có muốn giao thì hắn cũng vô phương không có cách nào lấy nó ra cả. Vì vậy hắn cũng chỉ đành cười nhạt một tiếng đáp “ Nếu đã vậy thì mời xuất chiêu.. “

“ Ha ha tốt tốt, rất dứt khoát… Vậy thì ta xuất chiêu đây… “ hắn vừa dứt lời ống tay áo liền vung lên, năm viên cầu nhỏ ánh sáng màu lam bay lên nhập vào hư không rồi biến mất.

Ngay lúc này Tôn Dương chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình bắt đầu trở nên rét lạnh, không gian liên hồi rung lên bất ngờ xung quanh hắn có tám thanh kiếm màu lam băng hiện ra đem hắn vây lại chính giữa, trên thân kiếm đang không ngừng tỏa ra khí hàn băng lạnh lẽo lợi hại, dưới chân và trên đỉnh đầu xuất hiện hai vòng tròn đồ án màu lam kỳ dị, từ bên trong đó khí hàng băng phát ra càng thêm lợi hại. Tôn Dương nhìn cảnh này trong lòng hắn không khỏi kêu lên một tiếng “ Đây là Trận pháp, người này cư nhiên lại bày ra Trận pháp lợi hại như vậy “. Nhìn không gian xung quanh đang bị khí hàn băng cường đại bao phủ, dường như là muốn đông kết không gian lại thành thực chất, sương trắng tỏa ra càng ngày càng dày đặc đem tầm nhìn của Tôn Dương ở bên trong bao phủ lại, sương trắng lan ra sau đó lại tập kết thành một vòng tròn màu trắng giam hắn vào bên trong chính giữa trận pháp, hai vòng đồ án và tám thanh kiếm bắt đầu chuyển động xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh hàn khí càng lúc càng mạnh.

Lúc này người khoác áo choàng kia miệng khẽ nhếch lên, trong miệng lẩm bẩm bắt đầu niệm chú ngữ gì đó, nhất thời trận pháp run mạnh một cái tám thanh kiếm đột nhiên chĩa mũi về phía quả cầu đang giam Tôn Dương bên trong, hàn khí từng đợt phun ra rét lạnh vô tận. Tám thanh kiếm phân ra thành hàng ngàn thanh kiếm thay nhau hướng về phía Tôn Dương công kích xuống cắm vào quả cầu trắng kia liên miên không dứt. Mà người đang chống đỡ là Tôn Dương ở bên trong thì có phần hơi chật vật, vừa ngăn cản hàn khí nhập thể vừa né tránh những thanh kiếm khủng bố đang xuyên qua tầng băng điên cuồng công kích mình, mỗi một kiếm đều mang theo sức công phá cường đại, hắn vốn đã không hiểu gì về Trận pháp, vốn đã có được truyền thừa của Thánh Hoàng về phương diện này nhưng vẫn chưa có thời gian lĩnh ngộ, trong lòng hắn không ngừng than khổ tại sao lại gặp ngay một tên tinh thông Trận Pháp thế chứ? Nhưng mà than thì than thế thôi chứ hiện tại vì cái mạng nhỏ, không hiểu thì cũng phải đánh dùng đầu không được thì cường ngạnh mà phá.

Ý niệm vừa động trong tay hắn năng lượng cấu thành một cây búa lớn, lực lượng điên cuồng bạo động tụ lại trên thân búa, Tinh Liên bên trong khí hải cấp tốc xoay chuyển từng đoàn năng lượng thuần túy ồ ác trào ra như thủy triều nhập vào trong thân búa cộng hưởng với Tạo hoá lực phát ra lực lượng mạnh mẽ như muốn thôn thiên triệt địa. Đôi mắt hắn lưu chuyển tử quan, sát khí khốc liệt trên thân thể bốc lên từ trong miệng Tôn Dương phát ra một tiếng gầm “ Đạp Phá Tinh Vân thức thứ nhất Toái Phá Thiên Ha, một búa trong tay mạnh mẽ oanh kích mà ra chỉ là một chiêu này so với lúc oanh kích Nhân Ngưu còn cường bạo hơn không biết bao nhiêu lần. Lực lượng mạnh mẽ bộc phát đem màn chắn băng sương đánh đến run lên, những thanh kiếm vừa mới đâm vào bên trong cũng bị một đòn này đánh nát, nhưng thủy chung vẫn không thể đánh vỡ được màn chắn, nhiều lắm chỉ làm nó nứt ra vài vết rạn còn lại thì không có hao tổn gì cả. Tôn Dương thầm kinh hải nhìn những vết rạn kia, một kích này hắn tin tưởng có thể trực tiếp phế đi một cường giả Thiên Tướng cảnh bình thường, vậy mà đánh lên trên tầng băng này như thế nào lại chỉ gây ra vài vết rạn “ Mẹ kiếp cái thứ đồ chơi này như thế nào lại cứng như vậy “

Mà ở bên ngoài người mặc áo đen đang nhàn nhã điều khiển trận pháp, bỗng cảm nhận được lực lượng áp bức cường đại từ bên trong trận áp ra sau đó trận pháp run lên kịch liệt rắc rắc hiện ra vài vết rạn, hắn kinh ngạc hô lên “ Lực lượng thật mạnh, tiểu tử này thật ngoan cường, mỗi chiêu tung ra không có chiêu nào là yếu cả? “ nói xong hắn lại hướng vào bên trong trận làm như vô tình như cố ý nói tiếp “ Tiểu hữu, trận pháp này của ta là Băng Cương Vạn Kiếm trận là trận pháp Thiên cấp cấp ba ngươi càng cường ngạnh thì lực phòng ngự càng gia cố, trừ khi lực lượng của ngươi vượt xa trận pháp nếu không đừng mơ tưởng dùng lực phá được. “ Nhưng khi hắn vừa dứt lời từ bên trong trận tiếng của Tôn Dương đã vọng ra “ Ồ vậy sao? “ Sau đó một một trận âm thanh rung trời lại bộc phát như muốn phá hủy thiên địa, một tiếng nổ kinh thiên vang lên kèm theo vô số mảnh vỡ như thủy tinh rơi lả tả, dư lực bắn ra bốn phía khiến cho người đứng xem vô cùng hoảng sợ mà thối lui ra xa, sợ bị kình lực và mảnh vỡ thủy tinh bắn trúng không chết thì cũng trọng thương.

“ Tên thiếu niên này quả thật quá đáng sợ..” kình phong đi qua lúc này người xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Còn người mặc áo choàng kia dường như đã đạt được mục đích hắn cười như cao hứng san sản nói “ Tốt thật không ngoài dự liệu của ta cư nhiên ngươi còn giấu lực lượng mạnh như vậy.. “ Nói xong hắn lại liếc mắt nhìn năm người còn lại rồi lại làm như vô tình như cố ý muốn giúp Tôn Dương bỏ thêm một câu “ Một chiêu vừa rồi của ngươi ta tin chắc có dư sức để mạt sát một cường giả Thiên Tướng sơ kỳ, đồng thời ta cũng tin đó còn chưa phải là thực lực chân chính của ngươi… Được rồi ngươi đã đỡ được của ta một chiêu vậy thì việc này ta không nhún tay vào nữa, ta đi trước..” Nói xong hắn ném về phía Tôn Dương một vật gì đó sau đó thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Cả đám người nghe người áo đen kia nói như vậy tâm thần nhất thời không nhịn được mà hít hà một hơi, cảm thấy đầu óc tê dại không chịu nổi, tên thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi chứ, nhìn bộ dạng hắn hầu như là chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi a, làm sao lại có khả năng tu luyện nắm giữ lực lượng biến thái như vậy, một thiếu niên mười bảy tuổi có lực lượng đủ để giết cường giả Thiên giai đã vậy còn chưa phát huy hết thực lực, ông trời ơi tin được không? Thật biết đã kích người quá.

Tôn Dương nhìn người kia rời đi hắn thầm thở dài một hơi, nếu như lúc nãy không phải có Tinh Liên điên cuồng hỗ trợ để hắn sử dụng ra thức thứ hai của Đạp Phá Tinh Vân là Bạo Phá Thiên Địa thì chỉ sợ là hiện tại hắn vẫn còn bị nhốt trong trận pháp a. Một chiêu đó với thực lực hiện tại của hắn là không thể tùy tiện dùng, chẳng qua có Tinh Liên liên tục dung nạp năng lượng cho nên mới miễn cưỡng xuất ra. Hiện tại việc hắn cần nhất chính là thời gian, trải qua hai trận chiến vì muốn dứt khoát hạ sát thủ nhanh nhất mà hắn đã tiêu hao không ít, hiện giờ Tinh Liên đang bắt đầu phóng thích năng lượng tu bổ lại cho thân thể, nếu như bây giờ năm người kia mà nhân cơ hội tập kích thì chỉ sợ là không ổn.