Tôn Dương lách mình, một đường đuổi tới chỗ của Hoạ Thiên, hắn nhìn Hoạ Thiên đang nửa quỳ dưới sàn dãy dụa, vẻ mặt đầy sự không cam lòng. Tôn Dương tiến đến gần nhẹ đặt tay lên vai Hoạ Thiên, đang định mở miệng truyền cho hắn pháp quyết, giúp hắn hoàn thành ngưng thực hồn phách, nhưng đột nhiên Hoạ Thiên dường như biết ý định của hắn, liền hất tay Tôn Dương ra nói.
" Dừng lại đi… Đã không kịp nữa rồi, hắn đã hoàn toàn tĩnh lại rồi… Chuyện này nếu để hắn biết được thì lần sau chỉ sợ ta sẽ không còn cơ hội…"
Tôn Dương hiểu ý gật đầu thu tay lại, đối với loại tình huống này hắn cũng không biết làm gì hơn. Chỉ nghe Hoạ Thiên nói tiếp.
" Nói tính ra hòa thượng này cũng không phải muốn thật sự giam cầm ta, ngày đó ta vì nỗi hận diệt môn mà đem gia tộc kia đồ sát. Sau đó bị Hình Điện và Hoàng thất Nguyệt Tộc truy sát, đúng lúc ta đại nạn lâm đầu thì hòa thượng này xuất hiện, nói muốn quyết đấu với ta… Sau đó ta và hắn liền so đấu dưới con mắt của Hình Điện và Nguyệt Tộc, cuối cùng ta bị hắn đánh bại, trước lúc Linh hồn của ta lâm vào ngủ say, ta đã thấy hắn rơi lệ… Ta cũng biết hắn làm như vậy là vì muốn dành lấy cho ta một con đường sống, vì ta và hắn đã từng là huynh đệ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tu luyện, cùng nhau lớn lên… Hắn giam cầm ta là vì muốn đem Ma Chủng trong cơ thể ta độ hoá để cho ta trở lại làm Hoạ Thiên lúc trước. Nhưng hắn không biết ta vốn dĩ đã không thể nào quay đầu, Ma Trì đã nhận ta làm chủ, đem Ma căn của ta lột xác thành Ma Chủng, đã hoàn không thể vãn hồi được nữa…"
Tôn Dương nghe câu chuyện của Hoạ Thiên, hắn cũng một bụng đều là kinh ngạc, thật không ngờ Họa Thiên và tên hòa thượng đó lại là bằng hữu. Mà cái hòa thượng kia cũng thật có đủ can đảm, đủ nhẫn tâm, có thể tự tay đem bằng hữu thâm giao cùng lớn lên với mình đánh ngã, sau đó đem thân xác bỏ một nơi, linh hồn chia một nơi. Vẫn biết hắn làm vậy là vì cứu lấy tính mạng của Hoạ Thiên, nói hắn không đau khổ thì quá không tim không phổi rồi.
Lúc này Hoạ Thiên kể cho Tôn Dương nghe những chuyện này, tự nhiên là vì hắn không muốn Tôn Dương mang ác cảm đối với hòa thượng. Những ngày qua tiếp xúc với Tôn Dương, hắn cũng đại khái phần nào hiểu được tính cách của người thanh niên này, nếu Tôn Dương thật sự xem hắn là bằng hữu thì với tính tình của Tôn Dương, hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để giúp đỡ cho Hoạ Thiên. Trong thời gian đó, giữa Tôn Dương và hoà thượng chắc sẽ xảy ra mâu thuẫn, đây còn chưa nói đến nếu thật sự đánh nhau thì Tôn Dương dù có thêm một trăm cái mạng cũng không đủ cho tên hòa thượng giết.
" Vậy hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi? " Tôn Dương lại lên tiếng hỏi.
" không sao? Ta vẫn còn có thể gắng gượng thêm vài ngày nữa. Dị Thú kia đoán chừng trong khoản thời gian này cũng sẽ xuất hiện, nếu ngươi muốn tranh thì ta sẽ giúp ngươi một tay…" Hoạ Thiên chống mình đứng dậy ngồi lên ghế, hắn chỉnh lại quần áo rồi chậm rãi nói.
" Đợi đến lúc đó hẵng tính. Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như hơi khó đó… Không nói đến các gia tộc khác, Viêm gia lần này cũng đã chuẩn bị rất chu toàn để cướp Dị Thú, chúng ta ở chung chỗ với họ, ra tay chỉ sợ không tiện cho lắm… Còn chưa nói đến những kẻ âm thầm bên ngoài, chẳng hạn như Lưu Nhất Sinh kia thực lực cũng không phải tầm thường…"
" Vậy thì tùy cơ ứng biến, nếu tranh đoạt Dị Thú không được thì ít ra cũng phải tranh thủ đi lấy Hỏa Chủng về…" Hoạ Thiên ngữ khí lạnh nhạt nói.
Hai mắt Tôn Dương đột nhiên sáng trưng lên, chuyện này làm sao hắn lại không nghĩ tới, thời gian Dị Thú xuất hiện chính là lúc đột nhập nhà người ta để mượn đồ là hợp lý nhất a. " Đúng rồi, tại sao ta không nghĩ tới nhĩ, dù sao tranh đoạt Dị Thú cũng không phải đánh đấm vài cái là có được… Nói không chừng cả đám người đó có khi còn không thể làm gì được Dị Thú cấp bậc Tinh Nguyên ấy chứ…"
" Đúng vậy, Dị Thú thông thường có lực lượng mạnh gấp ba lần so với cấp bậc của nó, một cường giả cùng cấp muốn giết nó chỉ sợ không có đến 1% hy vọng…"
" Được rồi ngươi nghỉ ngơi một chút đi… Ta đi trước…" Tôn Dương nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, hắn di chuyển bước chân đi đến nơi ở của Tiên Liên và Tiên Linh, sau khi ngồi nói chuyện với các nàng một lúc, muốn báo cho hai nàng biết đợi sau khi chuyện Dị Thú kết thúc, hắn sẽ đưa các nàng đến Bách Thảo Tiên Cung. Sau đó hắn lại rời đi.
Vùng trung tâm Lăng Sương thành, nơi này đất chật người đông, quán xá vô cùng náo nhiệt. Ở tại một trà lâu, người ra ra vào vào tấp nập, tiếng bàn tán nghị luận đủ mọi loại chuyện tình vang lên không ngớt.
" Các ngươi có nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước người của Lăng gia bị người ta đánh cho không dậy nổi, phải gọi người đến khiên về đó…"
" Um mấy hôm trước Đông Doanh gia tộc cũng thế đó… Nghe nói người bị đánh là tam gia Đông Doanh Chiến, bị một tên thanh niên tên là Tôn Dương đem ra thử chùy thì phải…? "
" A ta nhớ ra rồi, cái tên Tôn Dương của ba năm trước. Cái ôn thần này đúng là đánh một trận mà nổi khắp làng, ở các thành trì lớn đều rất chú ý đến cái tên này đấy…"
Tiếng bàn tán nghị luận xôn sao? Ở trên lầu cao, có từng đạo thân ảnh trầm mặc yên lặng ngồi thưởng thức trà thơm. Tại một góc bàn có một thư sinh ngồi thong dong phe phẩy chiếc quạt, hắn bưng lên ly trà thưởng thức một hớp nhẹ, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thú vị nói thầm " Tôn Dương… Thử Chùy… Hoá ra là hắn, xem ra người này cũng khá thú vị a, có cơ hội nhất định phải kết giao đàm luận một phen mới được…"
Tại một bàn khác có bình phong che khuất, hai người thiếu nữ cũng ngồi lặng lẽ thưởng thức trà vừa nghe tiếng bàn luận bên ngoài, hai cô gái này đều rất xinh đẹp, nhất là cô gái mặt y phục màu đen có chạy sọc viền trắng, nàng này một khuôn mặt tinh xảo, trắng trẻo không tì vết, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một ít ánh sáng mờ ảo phát ra từ làn da của nàng, khiến cho vẻ đẹp của nàng càng tăng thêm vài phần thánh khiết, lại có thêm một chút yêu mị xinh đẹp vô cùng. Ánh mắt đen nhánh linh động rất dễ thu hút sự chú ý của người khác khi nhìn vào đôi mắt đó.
Nếu như tên thư sinh đang ngồi ở bên ngoài kia mà nhìn thấy nữ nhân này, khẳng định ý nghĩ cướp đoạt Dị Thú trong đầu hắn sẽ lập tức bị gạt bỏ trong chớp mắt. Bởi vì nàng chính là đệ nhất nhân xếp hạng đầu tiên bên trên Phong Vị Tân Thế Bản, Thái Cổ Tinh Nguyệt Thánh Nữ Nguyệt Ly. Thực lực của nàng có thể nói là siêu việt cảnh giới, trong những năm qua không một ai dám đi khiêu chiến giành vị trí thứ nhất với nàng.
Bởi vì không ai dám, cái nữ nhân này được mệnh danh là Thiện Nữ Thiên Toán. Không ai biết trong đầu nàng có bao nhiêu chất xám, mỗi người làm địch nhân của nàng đều sẽ cực kỳ đau đầu với nữ nhân này, nàng không chỉ có tu vi mạnh, có Linh Vật đặc biệt, có binh khí cao cấp, mà còn có một cái đầu thông minh vô cùng đáng sợ.
Mỗi một chiêu thức, mỗi bước chân cách di chuyển của nàng trong giao tranh đều được tính toán rất chi li tương ứng, không những vậy, nàng ta còn có khả năng tính toán ra các chiêu thức và cách đối thủ sẽ di chuyển hay sẽ tung chiêu như thế nào, ở góc độ nào. Toàn bộ dường như đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, một khi đã nắm rõ những điểm này rồi thì việt nàng công kích hạ gục đối thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế cho nên mới nói, người làm đối thủ của nàng thì nhất định phải đánh lừa được nàng, còn nếu không thì sẽ cực kỳ đau đầu khi bị nàng tính toán. Mà chuyện lừa được nàng ta cũng không phải dễ làm như vậy?
" Thánh… À không tiểu thư… Bên ngoài lại bàn tán về cái tên Tôn Dương kia rồi kìa… Thật không biết hắn là người thế nào? Tại sao đi đến đâu cũng đều nghe người ta nhắc đến hắn…" Thiếu nữ bên cạnh Nguyệt Ly ngồi vừa nghịch ly trà vừa chu miệng nói.
" Ta cũng rất tò mò đây… Ba năm trước hắn đã là Địa Tướng cảnh, hiện tại ba năm qua đi, yêu nghiệt như vậy chắc hẳn cũng đã ở cấp độ khác đi…" Nguyệt Ly khẽ cười nói.
" Một Địa Tướng vượt cấp chiến một Thiên Tướng thì còn không nói… Đằng này hắn lấy cảnh giới Địa Tướng chiến một lần sáu Thiên Tướng mà không bại… Cái này cũng có chút doạ người a tiểu thư… Mấy hôm trước còn nghe nói hắn thử Chùy, chỉ là một kích đánh xuống mặt đường, vậy mà sóng lực lại có thể thổi bay cường giả Thiên Tướng của gia tộc gì gì đó, cái này có phải hơi khoa trương không? " Cô gái kia lại lên tiếng nói.
" Cũng không có gì lạ cả. Một người ưu tú như vậy thì cách hắn tu luyện khẳng định cũng không giống người bình thường…" Nguyệt Ly nói.
" Haiz tiểu thư nói xem… Có phải người mang họ Tôn thì đều bá đạo như vậy không? Vị cuồng nhân của Thái Thanh Sơn kia cũng họ Tôn, muội nghe Liễu lão nói… Thực lực của vị Tôn Thiên Vũ đó đã sắp chạm đến cực hạn rồi, Liễu lão nói người này đã có thể bước vào cảnh giới ngang hàng với giới chủ. Chỉ là hắn không thèm chức vị rườm rà cho nên không tranh giành mà thôi…" Những lời này nếu như để cho Tôn Dương nghe được thì không biết cảm giác của hắn sẽ như thế nào? Bởi vì cái tên Tôn Thiên Vũ trong lòng hắn vốn đã không còn nữa, cái tên đó đã được viết lên trên hai nấm mồ ở Lục Man Thôn, vĩnh viễn mang theo ký ức của hắn chôn lại nơi đó.
Trong trí nhớ của hắn, Tôn Thiên Vũ chỉ là một người cha, một người chồng, một người nông dân tầm thường, rất yêu vợ, rất thương con, rất hòa đồng với mọi người. Không có lý nào lại đột nhiên biến thành một cường giả đỉnh thiên lập địa như vậy đâu.
" Được rồi Chiêu Chiêu, muội lại bắt đầu nói nhiều rồi… Tôn Thượng của Thái Thanh Sơn cũng không phải là người chúng ta có thể bàn tán đâu…"
" Muội biết rồi Thánh…. À không tiểu thư…"