Tuyệt Thế Niệm Thần

Chương 3: Trở về




Trình Bằng nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Bình, cố nén cánh tay đau nhức, không tình nguyện đối với Tống Thi Vũ nói xin lỗi.Dương Bình thấy Trình Bằng cũng lên tiếng xin lỗi, hài lòng gật đầu, buông ra tay Trình Bằng.

Oán hận liếc nhìn đám người, Trình Bằng quay về chỗ ngồi.Giáo viên bộ môn lúc này cũng đi vào.

"Mấy em lấy đề ra mà giải đi, chỗ nào không hiểu thì đưa lên đây thầy giải đáp chung."

Trong lớp bầu không khí lúc này cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Bôn ba chật phật phía dưới Ngũ Hành sơn mạch Ninh Hàn cuối cùng cũng chạy ra khỏi vách núi vực sâu.

"Cuối cùng cũng thoát ra được khỏi chỗ đó."

Ninh Hàn một thân thở hồng hộc, ôm cái bụng đang kêu gào kinh khủng mà đi tìm một quán ăn ghé vào lắp đầy cái bụng.

Ngồi trong quán cơm, ăn đã đến dĩa thứ 12, Ninh Hàn mới ợ một cái, ôm bụng thỏa mãn.Đám khách nhân trong quán cơm đều ánh mắt như quái vật nhìn Ninh Hàn.

Ninh Hàn cảm thấy không sai biệt lắm, hô lên.

"Ông chủ, tính tiền."

Ông chủ quán cơm đi ra thấy trên bàn xếp hơn chục dĩa cơm, nội tâm cả kinh, vội vàng hỏi một người phục vụ.Người phục vụ đem đầu đuôi sự tình nói cho ông chủ quán cơm.

Ông chủ quán cơm chạy đến, cười cười bắt chuyện với Ninh Hàn.

"Của em hôm nay ăn anh bao hết.Nhưng em đáp ứng anh một điều kiện được không?"

Ninh Hàn bị lời nói của ông chủ tiệm cơm cho không sờ được đầu não, theo bản năng hỏi.

"Điều kiện gì?"

"Nhìn em lượng ăn lớn như vậy, em đại diện quán của anh báo danh tham dự chương trình Dạ Dày Vương cấp tỉnh được không?"

Ông chủ quán cơm một mặt mong đợi câu trả lời của Ninh Hàn.

Ninh Hàn cảm thấy yêu cầu của ông chủ quán cơm có chút hấp dẫn, nhưng nội tâm vẫn đang do dự.Sau một hồi mới nói ra.

"Cảm ơn anh ý tốt.Việc này em không thể trả lời anh chắc chắn được.Em cần phải thương lượng với gia đình."

Ông chủ quán cơm có chút thất vọng, nhưng vẫn nhét trong tay Ninh Hàn một tấm danh thiếp.

"Nếu như em có suy nghĩ muốn tham gia, thì cứ gọi điện theo số điện thoại trong danh thiếp nha.Anh là Tần Kiệt, hân hạnh được biết em."

Ninh Hàn gật đầu, bắt tay phản ứng lại Tần Kiệt.

"Em là Ninh Hàn, đang là học sinh lớp 12.Như vậy đi, 3 ngày sau em sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn là có tham gia không chương trình Dạ Dày Vương."

Đợi Ninh Hàn rời đi, Tần Kiệt móc điện thoại ra bấm một dãy số.

"Alo, Tần Kiệt à?gọi tôi có chuyện gì không?"

"Ông chủ, đã tìm được người thích hợp tham dự Dạ Dày Vương, nhưng,..."

Tần Kiệt đem đầu đuôi sự việc nói cho ông chủ.Ông chủ một hồi trầm mặc, sau đó nói ra.

"Được rồi, vậy thì chờ đợi câu trả lời của thanh niên kia.Nếu cậu ta đồng ý, dẫn cậu ấy đến đây gặp ta."

Ngồi trong văn phòng, Tạ Đình Hải khuôn mặt cũng thoáng hòa hoãn lại.Bất chợt, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp vẻ mặt tự nhiên chạy đến chỗ cây nước nóng lạnh, bấm nước uống một thoáng, ngồi xuống thở hồng hộc.

"Mệt chết rồi, khí trời đã nóng mà còn phải chạy ngoài đường."

Tạ Đình Hải thấy con gái mệt mỏi, khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa hỏi thăm.

"Con gái đây là làm sao rồi?ai lại hành hạ con gái bảo bối của ba ra nông nỗi này đây?"

Tạ Giai Giai chu cái miệng nhỏ nhắn, bĩu môi nói ra.

"Là con gái tự nguyện thôi, không ai ép buộc hết.Chỉ là chuyển tiền ủng hộ đến bệnh viện cho người ta thôi mà."

Tạ Đình Hải nghe cũng hiểu được, mới hỏi thăm.

"Vụ của học sinh gọi cái gì Ninh Hàn mất tích phải không?"

Tạ Giai Giai gật đầu, kể lại.

"Ninh Hàn cũng là một học sinh giỏi nổi bật trong trường, vì hoàn cảnh mà đi kiêm chức 2, 3 việc nên thành tích bị hạ xuống.Bây giờ Ninh Hàn mất tích, trong nhà có mẹ bị ung thư thời kỳ cuối cần tiền chữa trị nên trường mở ra một quỹ quyên góp tiền ủng hộ nhà Ninh Hàn."

Tạ Đình Hải nghe xong, cảm thán nói.

"Thật là một cái không tệ người trẻ tuổi.Xã hội bây giờ mà còn có người chịu hy sinh vì gia đình mà không tiếc tiền đồ bản thân quả thật rất hiếm có."

Tạ Giai Giai cũng âm thầm chấp nhận gật đầu.Xác thực mà nói, Ninh Hàn đúng là một cái thanh niên chuẩn mực tròn chữ hiếu, hết trách nhiệm với gia đình.

"À đúng rồi, sự việc bên sắp xếp người tham gia Dạ Dày Vương con không cần tìm nữa.Ba đã tìm được người phù hợp, nghe nói người này lượng cơm một lần ăn đến 12 phần, mà còn là bằng tuổi với con nữa.Chờ người trẻ tuổi này đồng ý, con cùng ba đi gặp người ta một lần đi."

Tạ Giai Giai nghe xong, tâm lý một trận kinh ngạc, có chút khó tin.

"Bằng tuổi con mà một lần ăn 12 phần cơm.Cái này đáng tin không?"

"Là đến từ Tần Kiệt quán cơm chi nhánh báo cho ba, chắc là không sai được."

Tạ Giai Giai trong lòng ngày càng hiếu kỳ, cái này thanh niên bằng tuổi mình đến cùng dài đến hình dạng gì mà có thể ăn một lần 12 phần cơm đây.

"Thôi, con đi giao tiền cho người ta đây.Bái bai ba."

Tạ Giai Giai nói xong, đứng lên rời khỏi văn phòng.

Bệnh viện nhân dân trung ương Đà Nẵng.

Diệp Lệ Nguyệt sau khi tan học, cũng đem tài liệu công việc đến bệnh viện.Vừa có thời gian thay Ninh Khinh Tuyết trông coi Ninh Vũ Dao, vừa có thể một bên xem tài liệu.Gọi người chăm sóc hộ, nàng quả thật không quá yên tâm.

"Cô ơi, đến giờ uống thuốc rồi."

Diệp Lệ Nguyệt tiến lên đỡ Ninh Vũ Dao ngồi dậy uống thuốc.Ninh Vũ Dao sau khi uống thuốc xong, thuận miệng nói ra.

"Con quả thật là một cô gái tốt, ai lấy được con về nhà làm dâu quả thật là có phúc 3 đời."

Diệp Lệ Nguyệt nghe xong gò má có chút nóng lên, đỏ mặt nói.

"Con nào có tốt vậy đâu, còn phải cố gắng nhiều."

Ninh Khinh Tuyết vừa mới đến, nghe thấy mẹ khen Diệp Lệ Nguyệt là chuẩn mực con dâu, chạy vào lớn tiếng phụ họa nói.

"Mẹ nói đúng đó, chị Nguyệt nếu không phải là tiêu chuẩn vợ hiền thì không ai xứng cả."

Diệp Lệ Nguyệt bị hai người chọc ghẹo cho da mặt nóng lên, bắt đầu tiến hành trừng phạt với Ninh Khinh Tuyết.

"Xú cô nàng, dám ghẹo chị.Chuẩn bị đón nhận hình phạt của ta đi."

"Haha, hôm nay em có vũ khí bí mật rồi, sẽ không chịu thiệt như hôm qua đâu."

Diệp Lệ Nguyệt cùng Ninh Khinh Tuyết hai người cùng cù lét lẫn nhau, cười đến chảy cả nước mắt.Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một vị hộ y mang theo một cô gái xinh đẹp tiến vào.

"Là phòng này đây em, bệnh nhân Ninh Vũ Dao nằm ở bên trong."

"Vâng, em cảm ơn chị."

Tạ Giai Giai nói lời cảm ơn, rồi tiếng vào phòng bệnh.Diệp Lệ Nguyệt cùng Ninh Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại.Khi nhìn thấy người đến là Tạ Giai Giai, Diệp Lệ Nguyệt ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.Tạ Giai Giai cũng thấy trong phòng bệnh có Diệp Lệ Nguyệt trong lòng cũng kinh ngạc.Hai người đồng thanh hỏi.

"Sao bà lại ở đây?"

Ninh Khinh Tuyết ánh mắt hồ nghi nhìn hai người.

"Hai chị quen biết nhau."

Diệp Lệ Nguyệt mới cười nói ra.

"Đâu chỉ quen biết, hai chị là bạn thân chơi từ nhỏ.Ông nội chị cùng ông ngoại Giai Giai cũng là chiến hữu trên chiến trường, hai nhà quan hệ cũng tốt đẹp."

Tạ Giai Giai bổ sung thêm.

"Hai chị còn học chung một lớp đây này.Bọn chị là khuê mật hữu hảo đó nha, sau này lấy chồng cũng lấy cùng một người.Ai có chồng trước thì người còn lại cũng phải gả chung vào."

Diệp Lệ Nguyệt không ngờ Tạ Giai Giai dám lôi chuyện đùa lúc nhỏ nói ra, vội vàng lấy tay che miệng nàng.

"Bà nói bậy cái gì đó?đó chỉ là lúc nhỏ lời nói đùa, làm sao xem là thật đâu."

Ninh Khinh Tuyết nhìn hai người có chút hâm mộ nói.

"Oa, hai chị tình cảm thân hơn cả chị em ruột luôn ấy chứ.Thật hâm mộ hai người có tình bạn như thế bền lâu."

Tạ Giai Giai tránh thoát Diệp Lệ Nguyệt che miệng, bá khí nói ra.

"Lời đã nói ra là không rút lại được, nếu không thì hai ta ế cả đời mà sống cùng nhau thôi."

Diệp Lệ Nguyệt bị tính cách của Tạ Giai Giai cho triệt để bó tay rồi.Bao nhiêu năm mà vẫn không thay đổi được nàng cái ý nghĩ này.

"À đúng rồi, bà đến đây làm gì?"

"Tui đến để giao tiền ủng hộ mẹ Ninh Hàn cho bà.Trong trường vận động mạnh thường quân cùng nhóm thầy cô, học sinh quyên góp lại, được 200 tiền bạc chứ không ít đâu."

Tạ Giai Giai cười nói, đưa đến trong tay Ninh Khinh Tuyết một tấm thẻ ngân hàng.

"Mật mã là 6 số 0, trong thẻ có 200 tiền bạc, em cầm lấy mà chữa bệnh cho mẹ.Tiền này là mạnh thường quân cùng nhà trường tâm ý, em không nên từ chối.Em cũng phải đến trường nữa, hiện tại nhà em trông cậy vào em, cố gắng lên cô bé."

Ninh Khinh Tuyết cũng không tiện từ chối, gật đầu tiếp nhận thẻ ngân hàng.

"Nói mới nhớ, sự việc của bà thế nào rồi?đã tìm được thằng khốn khiếp kia chưa?"

Diệp Lệ Nguyệt lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi.

"Vẫn chưa, công nghệ tài liệu cũng đã thu hồi lại, tiền cũng không mất nhưng lại để hắn chạy trốn..."

Không chờ Diệp Lệ Nguyệt nói xong, chuông điện thoại trong túi reo lên, tiếp lấy điện thoại, Diệp Lệ Nguyệt mở miệng.

"Mạc gia gia, có chuyện gì không?"

"Đã tìm thấy Triệu Phi Dương, nhưng hắn đã chết."

Mạc Lâm suy nghĩ một hồi vẫn nói ra chân tướng.Diệp Lệ Nguyệt trầm mặc, sau một lúc mới hỏi.

"Điều tra ra được nguyên nhân cái chết sao?"

"Là bị moi tim mà chết."

Diệp Lệ Nguyệt nghe được đáp án, trong lòng không tự chủ rét một cái.Đầu dây bên kia Mạc Lâm mới nói tiếp.

"Việc này đại tiểu thư không cần lo lắng.Triệu Phi Dương chẳng qua là một quân cờ gài bẫy tiếp cận ngài mà thôi.Sự việc tính nghiêm trọng đã không chỉ là ở đại tiểu thư mà ảnh hưởng đến cả Diệp gia nữa.Việc này chúng ta đang toàn bộ điều tra, chỉ sợ lần này một số người sẽ rục rịch ngóc đầu lên.Để lão già phái thêm mấy cái bảo tiêu đến bảo hộ ngài."

Diệp Lệ Nguyệt cúp điện thoại, tâm lý một trận nặng nề.Manh mối duy nhất điều tra kẻ chủ mưu sau màn hại mình cũng bị gãy mất.Hiện tại lại quay về điểm xuất phát làm Diệp Lệ Nguyệt nội tâm có chút buồn bực.

Tạ Giai Giai một bên thấy vậy, thấp giọng hỏi.

"Sự việc thế nào?"

"Triệu Phi Dương chết rồi.Mạc gia gia nói việc này ảnh hưởng nghiêm trọng.Phía Hoa Lư đế đô cũng cử người đến."

Diệp Lệ Nguyệt có chút thất vọng nói ra.

Ngay tại lúc này, hiện trường vụ án Triệu Phi Dương tử vong.

"Kết quả thế nào?"

Mạc Lâm thần sắc có vẻ lo lắng hỏi thăm.Đang kiểm tra thi thể Triệu Phi Dương là một nữ nhân xinh đẹp, nàng có thể nói là một tác phẩm tạo hóa hoàn mỹ, ngực nở mông cong, càng có xu hướng hơn cả Diệp Lệ Nguyệt vì trên người mang theo cổ thành thục vị đạo.

Trầm mặc một hồi, nàng mới nói ra.

"Là tà tu sĩ gây nên.Nếu không nhầm mà nói là thủ pháp gây án của một tổ chức gọi Tâm Ma."

Mạc Lâm nghe đến Tâm Ma 2 chữ, tâm lý âm thầm cả kinh, khó có thể tin nói ra.

"Là cái kia điên cuồng móc tim người tổ chức sát thủ?"

Đạm Đài Tĩnh Du gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng.

"Ta sẽ tiến hành về Hoa Lư đế đô báo cho mấy lão già kia.Xem ra việc này cũng phải kinh động đến ẩn thế gia tộc."

"Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?"

Mạc Lâm nghe được ẩn thế gia tộc, da đầu không tự chủ tê dại một hồi.Đám người kia hành động quả thật không hề nể mặt ai hết thảy.

"Không phải nghiêm trọng, mà đã rất nghiêm trọng.Nếu đã dính đến Tâm Ma tổ chức này, không thể không để ẩn thế gia tộc xuất thế để giải quyết.Nhóm người chúng ta quả thật không có năng lực giải quyết việc này."

Đạm Đài Tĩnh Du cười khổ nói, nàng quả thật cũng bất đắc dĩ.Thỉnh đám tổ tông kia như thỉnh thần, mà khi muốn tránh thì tránh như đuổi tà.Nhưng sự việc tính nghiêm trọng đã vượt quá phạm vi năng lực của nàng.

"Được, đã vậy mong ngài có thể sớm lên đường về nơi đó báo cáo sự việc.Cái này Triệu gia như có điều gì mờ ám làm trong bóng tối mà không muốn người biết."

Đạm Đài Tĩnh Du gật đầu, xuất ra phi kiếm, đạp phi kiếm mà bay xa vút lên cao, biến mất ở cuối chân trời.

"Còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến Kim Đan kỳ, xem ra đám người đế đô bồi dưỡng nhân tài cũng không ít."

Mạc Lâm âm thầm cảm thán, sau đó phân phó đám người canh giữ thi thể rồi xoay người rời đi.

Ninh Hàn trên đường bắt xe bus về đến nhà, thấy được trong nhà trống rỗng không có ai.Nhìn đồng hồ cũng đã gần 12 giờ trưa, thầm nghĩ Khinh Tuyết hiện tại chắc là ở bệnh viện.Tắm rửa vệ sinh sạch sẽ người sau đó, Ninh Hàn cũng thuận tiện đón xe bus đến bệnh viện.

Ngồi trên xe bus, Ninh Hàn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, ý thức bắt đầu tiến vào Nguyên Từ thần sơn.

Từ khi nhận ngọn núi thần này, Ninh Hàn bắt đầu có thể dùng tâm thần câu thông để tiến vào không gian bên trong.

Sau khi tiến vào, phía trong có 5 cánh cửa.Hiện tại chỉ mở cánh cửa thứ nhất có ghi chữ Mộc trên đầu.Ninh Hàn tiến vào, một luồng tri thức bắt đầu tiến nhập não hải.Sau một hồi, Ninh Hàn ý thức bỗng nhiên mở hai mắt ra, than thở nói.

"Thì ra Mộc nguyên tố lại ảo diệu đến thế.Có thể khô mộc phùng xuân, cải tử hồi sinh, còn có thể điều chỉnh tăng lên dược tính của đan dược."

Ninh Hàn bắt đầu thử theo trong đầu vừa được đến pháp quyết vận chuyển theo hướng dẫn.Pháp quyết mà Ninh Hàn vừa nhận được gọi Mộc Thần quyết, là hướng dẫn cách tu luyện cùng vận dụng Mộc chi lực.

Sau một hồi vận chuyển, cảm giác trên người mình biến hóa, sinh cơ càng thịnh hơn lúc trước một phần ba, Ninh Hàn sắc mặt vui mừng, nội tâm hò hét.

"Rốt cuộc có thể trì hoãn được tế bào ung thư của mẹ lan rộng rồi."

Cuối cùng, cũng dừng đến trạm bệnh viện nhân dân trung ương Đà Nẵng.Ninh Hàn xuống xe, chạy như bay vào bệnh viện.Ninh Hàn vô cùng nóng lòng muốn gặp lại mẹ và em gái cũng như muốn trì hoãn lại bệnh của mẹ.Vì theo như trong tri thức có nói rõ, chỉ khi tu luyện Mộc chi lực đến giai đoạn đại thành mới có thể triệt để tiêu trừ đi tế bào ung thư.Hiện tại Ninh Hàn chỉ mới bước vào giai đoạn nhập môn, còn kém hai cái cấp bậc.Mà ức chế được tế bào ung thư duy trì cũng được 1 năm.

Tranh thủ thời gian chạy vội vàng vào bệnh viện, Ninh Hàn vừa chạy đến cửa phòng bệnh mẹ mình, gương mặt kinh ngạc há to mồm vừa vặn có thể nhét vào được quả trứng gà.

Chỉ thấy có hai nữ nhân xinh đẹp một trái một phải ngồi bên bồi tiếp mẹ.Em gái thì ngồi ở bàn gọt trái cây mời hai người ăn.

Ninh Khinh Tuyết ba người thấy trong phòng bệnh có người tiến đến đều ngẩng đầu nhìn sang.Khi thấy người đến, Ninh Khinh Tuyết ba người sắc mặt vui mừng.

Ninh Khinh Tuyết chạy đến bổ nhào vào trong ngực của Ninh Hàn, khóc bù lu bù loa.

"Anh hai, em nhớ anh lắm.Anh có làm sao không?có cần phải đi kiểm tra tổng quát sức khỏe không?"

Ninh Hàn vỗ vỗ lưng Ninh Khinh Tuyết an ủi.

"Anh hai không sao.Ngoan không khóc nhè, cũng 17 tuổi rồi mà vẫn còn hay khóc, sau này không gả ra ngoài được thì làm sao?"

Thả ra Ninh Khinh Tuyết ôm, Ninh Hàn tiến đến đánh giá hai cái người đẹp đang bồi tiếp mẹ mình.

"Xin chào hai cô, tôi là Ninh Hàn, con trai của người bệnh.Cảm ơn hai người thời gian qua chăm sóc cho mẹ tôi."

Diệp Lệ Nguyệt cùng Tạ Giai Giai gặp Ninh Hàn sắc mặt nghiêm túc trầm ổn đến cảm ơn.Hai người đều không khỏi ôm bụng cười haha làm Ninh Hàn không hiểu một trận ra sao.

Diệp Lệ Nguyệt cố nén cười, hỏi Ninh Hàn.

"Ông không nhớ rõ tui là ai sao?"

Ninh Hàn bị Diệp Lệ Nguyệt câu hỏi cho sờ không được đầu não.

"Là ai?"

Ninh Khinh Tuyết lúc này không nhịn được, chạy đến bắt đầu trêu ghẹo.

"Trời ơi, anh hai ơi là anh hai.Anh mấy ngày trước vừa mới cứu người ta mà bị té núi, bộ rơi xuống núi anh não bị chạm rồi hả mà không nhớ người ta là ai?"

Ninh Hàn lúc này cũng cảm thấy Diệp Lệ Nguyệt quen mặt, lúc này cũng hiểu được, tâm lý âm thầm xấu hổ.

"Xin lỗi, là không nhận ra người hôm đó tôi cứu là cô."

Xác thực là như vậy, hôm đó Ninh Hàn chỉ nhìn thoáng qua Diệp Lệ Nguyệt mà không để ý gương mặt thế nào.Bây giờ nhìn lại mới thấy có ấn tượng chút ít.

Tạ Giai Giai một bên nhịn không được nói.

"Thôi đi, ông đừng làm cái bộ mặt ông cụ non đó nữa.Trông khó coi chết, đoán xem tui là ai đi?"

Ninh Hàn bị câu hỏi của Tạ Giai Giai cho khó, Diệp Lệ Nguyệt huýt nàng một cái.

"Ông đừng để ý, dù sao chúng ta cũng là học cùng trường.Giới thiệu một chút, Diệp Lệ Nguyệt lớp 12D1 chuyên Anh ngữ, còn bà này là Tạ Giai Giai bạn cùng lớp với tui luôn.Bả đến là để đem tiền ủng hộ mẹ ông gửi cho bà trị bệnh."

Ninh Hàn lúc này mới hiểu được, hóa ra hai cô nàng này là đến xem mẹ mình.Tâm lý âm thầm ghi nhớ, đợi có dịp sẽ trả các nàng món nợ ân tình này.

"Ninh Hàn lớp 12B1 chuyên Toán, hân hạnh quen biết 2 bạn."

Nhóm người trò chuyện hồi lâu, Diệp Lệ Nguyệt mới hỏi.

"Ông rơi từ trên vách núi xuống làm sao không có việc gì?"

Ninh Hàn suy nghĩ một hồi mới giải thích.

"Tui rơi xuống núi bị gãy xương mất, cũng may dưới vực núi cũng có người ở.Là một ông lão chữa khỏi tui gãy xương, rồi mới đưa tui ra ngoài."

Tạ Giai Giai gương mặt hiếu kỳ.

"Là ẩn sĩ cao nhân sao?nghe thật ly kỳ giống tiểu thuyết vậy."

Ninh Hàn trong lòng cười thầm, đâu chỉ ly kỳ thôi.Đến bây giờ tiếp nhận tri thức tu luyện cũng làm Ninh Hàn bản thân cho là mình đang nằm mơ đây.

"Quả nhiên là người tốt có hậu báo, cũng may là ông không có việc gì.Nếu không thì tui thật sự áy náy suốt đời."

Diệp Lệ Nguyệt thở phào nói ra.

Ninh Hàn nghe ra được Diệp Lệ Nguyệt nội tâm áy náy, vội khoát tay.

"Không có gì, chỉ là cái nhấc tay mà thôi.Hôm đó tui nhìn thấy nhóm người đó cũng không phải dạng tốt lành gì mới đi theo lên núi, sợ bà gặp chuyện không may."

Tạ Giai Giai một bên nghi vấn hỏi.

"Nè, ông với Nguyệt vốn dĩ không có gì quen biết.Sao ông chịu đi cứu bả chi vậy?để bị té xuống núi thì có hối hận khi cứu người không?"

Ninh Hàn bị hỏi cho sửng sốt một chút, nhưng rất thoải mái trả lời.

"Việc này ai thấy cũng sẽ để ý như tui thôi.Nếu không có tui thì cũng có người khác, tui tin xã hội này không vô tình đến mức sẽ thấy người gặp nguy hiểm mà bỏ mặc không thèm để ý đến."

Nói thật là Ninh Hàn phải cảm ơn Diệp Lệ Nguyệt.Nếu không phải vì cứu nàng, Ninh Hàn cũng không bị té xuống núi mà nhận được tri thức tu luyện cùng bị cải tạo linh căn thành một tuyệt thế thiên tài tu sĩ.