Đoạn Tiêu vẫn chưa để ý lời của nàng, hắn hiện tại chỉ quan tâm đến những thắc mắc của hắn trước kia có được cởi bỏ hay không thôi.
“Nếu ngươi không nói thì không thể mang nàng rời đi......” Đoạn Tiêu đứng chắn trước giường Vân Thanh Thanh, đã quyết định mặc kệ là thế nào cũng nhất định phải biết rõ chân tướng sự việc.
“Được, ngươi đã muốn biết, ta đây sẽ nói cho ngươi, ta muốn xem sau khi ngươi biết chuyện sẽ hối hận đến chừng nào.” Bạch Mạn Điệp nói:
“Lần đầu tiên Thanh Thanh gặp ngươi là trong tình huống ta đuổi theo nàng, nàng không cẩn thận chạy đến phòng của ngươi, lúc ấy ngươi còn đang tắm rửa, toàn thân không......” Bạch Mạn Điệp rất nhanh thuật lại những chuyện đã xảy ra ngày đó.
Đoạn Tiêu nghe cả nửa ngày, căn bản không biết nàng đang nói cái gì. Mà Ám Dạ càng nghe càng kỳ quái, càng nghe càng thấy giống tình cảnh của Vương và người huynh đệ kết nghĩa Tần Vân ngày đó? Tần Vân, Vân Thanh...... Thanh?! Tên này đảo lại không phải là Vân Thanh Thanh hay sao? Chẳng lẽ......
“...... Sự tình chính là như vậy, những chuyện sau đó ta cũng không biết. Ta chỉ nhìn thấy Thanh Thanh và ngươi ở cùng nhau, hai người các ngươi xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết, không nghĩ đến chẳng bao lâu sau các ngươi lại đột nhiên chia tay.”
Bạch Mạn Điệp nhớ tới chuyện khi đó, Thanh Thanh chính ở thời điểm kia mà đi vào Vô Tranh sơn trang, mỗi ngày bị Diệp Lăng Tương chộp lấy bắt đi luyện khinh công. Sau đó đột nhiên đến một ngày, nàng để lại thư rồi ra đi, cho đến khi xảy ra chuyện tuyển phi bọn họ mới biết được hoá ra ngày đó Thanh Thanh đi Minh Cung.
“Ai mà biết các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù có việc gì ta cũng mặc kệ, mỗi lần đều là ngươi hại Thanh Thanh thương tâm, hiện tại ta muốn mang nàng đi, ngươi không cần ngăn cản.”
Đoạn Tiêu đã sớm bị chuyện này làm cho khiếp sợ. Trong đầu hắn căn bản không có đoạn ký ức này. Lần trước sau khi Vân Thanh Thanh nhận ra hắn ở tiệc tuyển phi, hắn cũng từng kêu Ám Dạ cùng Ảnh Tử đi điều tra thân phận Thanh Thanh, nhưng hai người họ chưa bao giờ nói bọn họ có quen biết a?
Mà Ám Dạ lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán. Nghe xong những lời Bạch Mạn Điệp nói, hắn đã biết những chuyện mà mình làm ngu xuẩn đến mức nào. Hiện tại làm sao bây giờ? Ảnh Tử cũng không có ở đây, hắn biết tìm ai để thương lượng? Phải nhìn nhìn, trái xem xem. Di, tìm được rồi, Công Tôn tiên sinh!
Ám Dạ lén lút thừa dịp không có ai phát hiện ra hắn chạy nhanh đến bên người Công Tôn tiên sinh, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ cả nửa ngày.
Bạch Mạn Điệp ôm lấy Vân Thanh Thanh đang nằm trên giường, hướng về phía ngoài cửa rời đi. (Sở Sở: Vân Thanh Thanh gầy giống như que củi, ngay cả Bạch Mạn Điệp cũng có thể ôm lên).
Đoạn Tiêu tuy chưa suy nghĩ cẩn thận về những chuyện vừa xảy ra, nhưng hắn dám chắc Bạch Mạn Điệp sẽ không vì việc này mà bịa ra một câu chuyện xưa để gạt hắn, cho nên chuyện này có đến chín phần là thật. Về phần tại sao Ám Dạ cùng Ảnh Tử không điều tra được việc này thì có thể giải thích là bọn họ tra được mà không báo, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để đi tra cứu chuyện này, hiện tại quan trọng nhất là không thể để cho Thanh Thanh rời đi.
Nàng nếu thật sự bị Bạch Mạn Điệp mang đi, sau này muốn gặp nàng phỏng chừng còn khó hơn lên trời. Tuy hắn có võ công cao cường, nhưng cũng không mạnh đến mức có thể khiêu chiến toàn bộ người trong Vô Tranh sơn trang.
“Tiểu Điệp, ngươi để cho Thanh Thanh lưu lại......” Đoạn Tiêu còn chưa nói xong đã bị Bạch Mạn Điệp chặn lại.
“Chuyện lưu lại hay không không phải do ta quyết định, ngươi ngay cả dũng khí bảo Thanh Thanh lưu lại cũng không có, ta vì sao phải để nàng lại nơi này a. Tránh ra, không tránh ta gọi lão công của ta đến giết các người. Tuy võ công của ngươi giỏi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tay ngang với lão công ta, giải quyết ngươi rồi, ta vừa lúc có thể xưng bá võ lâm.” Bạch Mạn Điệp giống như nữ thổ phỉ mang theo Vân Thanh Thanh rời đi.
Mà lúc này, Công Tôn tiên sinh đã nghe xong những lời mà Ám Dạ nói, hiện tại lão sợ đến mức có thể ngã lăn ra bất tỉnh .
Vân Thanh Thanh cuối cùng vẫn cũng rời đi, mang theo oán hận ngút trời cùng với đau đớn vô tận rời khỏi nơi đã từng mang đến cho nàng vui vẻ và hạnh phúc, cũng cho nàng thống khổ vô tận - Minh Cung. Đoạn Tiêu nhìn bộ dáng các nàng rời đi, trong lòng không khỏi mờ mịt.
Nàng ngay cả một ánh mắt đều không có nhìn hắn, cứ như vậy dứt khoát bỏ đi. Xem ra lần này hắn đã làm tổn thương nàng quá sâu, không thể dùng từ ngữ để biểu đạt thành lời.
***
Vài giờ sau khi Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp rời đi, Ảnh Tử rốt cuộc đã trở lại. Cùng đi với nàng còn có Mộ Dung Thiên Lý. Hai người vừa đi vào hoàng cung đã phát hiện không khí ở nơi này thập phần khác lạ.
Minh Vương giống như người mất hồn, hai mắt vô thần đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm. Vẻ mặt ngây dại, tâm thần hoảng hốt.
Ám Dạ và Công Tôn tiên sinh lại có chút sợ hãi cùng lo lắng, ở một bên đi tới đi lui, châu đầu ghé tai không biết kế đang nói chuyện gì. Ảnh Tử xuất hiện mà Đoạn Tiêu không hề hay biết. Ngược lại Ám Dạ vừa thấy Ảnh Tử đến thì giống như thấy được mặt trời sau cơn mưa, vẻ mặt lập tức phấn chấn trở lại. Ám Dạ vội vã chạy qua lôi kéo Ảnh Tử, hướng nàng nói nhỏ những chuyện vừa xảy ra.
Trên đường đi đến đây, Ảnh Tử cũng có kể sơ qua chuyện Minh Vương muốn phá bỏ đứa nhỏ của Thanh Thanh cho Mộ Dung Thiên Lý biết, cho nên việc hắn làm đầu tiên sau khi đến nơi này chính là hỏi thăm tình hình của Thanh Thanh.
Không nhìn thấy Vân Thanh Thanh, hắn lập tức tiến đến hỏi Đoạn Tiêu:
“Thanh Thanh đâu? Thanh Thanh chạy đi đâu? Ngươi đem Thanh Thanh giấu ở chỗ nào rồi? Mau mang nàng giao cho ta. Ta nói cho ngươi biết!” Mộ Dung Thiên Lý nắm lấy cổ áo của Đoạn Tiêu, nói với vẻ hung ác:
“Ta không cho phép ngươi làm tổn thương Thanh Thanh, nếu ngươi thật sự thương tổn Thanh Thanh, có thể quên đi người mà mình âu yếm, thì dù cho võ công của ta không bằng ngươi, ta cũng sẽ liều chết chiến đấu với ngươi, vì Thanh Thanh mà báo thù. Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi có phá bỏ đứa nhỏ của Thanh Thanh hay không?”
Mộ Dung Thiên Lý biết quan hệ của Vân Thanh Thanh và Đoạn Tiêu, cho nên hắn không muốn để cho Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu ở chung một chỗ. Nhưng lần trước khi Bạch Mạn Điệp đưa hắn đến Vô Tranh sơn trang gặp Thanh Thanh, hắn đã biết rằng Thanh Thanh căn bản sẽ không yêu hắn. Trong trái tim của nàng vĩnh viễn chỉ có hình bóng của một người, cho dù hai người bọn họ đáng lẽ không thể ở chung một chỗ.
Mộ Dung Thiên Lý sau khi rời khỏi Vô Tranh sơn trang thì biến mất trên giang hồ. Ảnh Tử phải mất rất nhiều công sức mới có thể đem Mộ Dung Thiên Lý đang ở trong biệt viện của Mộ Dung gia kéo đến. Tìm tiểu công chúa, không nghi ngờ sẽ làm cho long trời lở đất, không bằng tìm đến Mộ Dung!
“Ngươi nhất định phải đi theo ta, nếu ngươi còn yêu Vân Thanh Thanh, nếu trong lòng ngươi còn có nàng thì ngươi phải đi theo ta.”
Ảnh Tử nói đúng. Bất kể là trong thời điểm nào, hắn cũng không thể dễ dàng quên đi hình ảnh của Thanh Thanh. Yêu một người là điều rất dễ dàng, nó cơ hồ giống như uống một chén trà nhỏ, hoặc giả là một cái chớp mắt, hay là một ánh nhìn thoáng qua. Nhưng sau khi yêu thương một người thì việc muốn quên nàng lại là chuyện không thể giải quyết trong một ngày hai ngày, thậm chí là một năm hai năm.
Có những người, cả đời này cũng không thể quên nổi.
Đoạn Tiêu không có trả lời Mộ Dung Thiên Lý, hiện giờ bất cứ cái gì hắn cũng không để và trong mắt. Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh Vân Thanh Thanh trước kia, nụ cười của nàng, thân ảnh của nàng, cảm giác thoải mái khi ở chung một chỗ với nàng, nhớ đến khi nàng rơi lệ, nàng bi thương, vẻ tuyệt vọng của nàng......
“Ngươi mau nói cho ta biết, Đoạn Tiêu, ngươi đem Thanh Thanh giao ra đây cho ta, nếu ngươi không thể cho nàng hạnh phúc thì đừng có giữ lấy nàng, để cho ta yêu nàng, ta tuyệt đối có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng......”
“Ngươi chết tâm đi.” Đoạn Tiêu đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói.
“Tên chết tiệt, ngươi nói cái gì? Ngươi căn bản không xứng ở chung một chỗ với Thanh Thanh, ta đánh ngươi......” Mộ Dung Thiên Lý cũng có thời điểm mất đi lý trí, đúng lúc nội tâm của Đoạn Tiêu đang cực kỳ phẫn uất, hắn muốn cùng Mộ Dung Thiên Lý đánh một trận, làm cho hắn phát tiết một chút buồn bực trong lòng.
Vì thế, củi khô gặp phải lửa lớn, tia chớp gặp gỡ tiêu phong, lúc tầm mắt hai người va chạm cùng nhau đã loé lên những tia lửa điện cùng với khí thế giương cung bạt kiếm khiến cho người ta cảm thấy hết sức căng thẳng.
***
Mà Ám Dạ cùng Ảnh Tử đang ở một bên, lúc Ảnh Tử vừa mới bước vào cửa đã bị Ám Dạ kéo đi, ghé tai nàng kể lại những chuyện vừa rồi phát sinh, sau đó hỏi nàng làm sao bây giờ?
“...... Tóm lại, chính tiểu công chúa nàng đã chứng thật nam hài ngày đó cùng Vương ở chung một chỗ chính là Vân Thanh Thanh...... Chuyện quan trọng như vậy, làm sao lúc ấy chúng ta lại không phát hiện ra nhỉ? Hiện tại rốt cuộc phải làm gì bây giờ a? Vương nhất định sẽ hỏi chuyện này, chúng ta phải nói như thế nào đây?” Ám Dạ thực sự rất lo lắng. Thế nhân đều biết Minh Vương hỉ nộ vô thường, thô bạo hung tàn, hiện tại lại chứng kiến ngài đối xử tàn nhẫn với nữ tử mà mình yêu thương như vậy, nếu đến phiên bọn họ, chẳng phải là phải chết không toàn thấy hay sao?!
Ảnh Tử sau khi nghe được tin tức này thì cực kỳ khiếp sợ. Nàng đã rất muốn quên đi chuyện này, thật không ngờ vẫn bị lộ ra. Là nàng bỏ qua Bạch Mạn Điệp, quên mất nhân vật nguy hiểm này. Nhưng điều khiến cho nàng kinh ngạc chính là hoài nghi của nàng cuối cùng đã được chứng thực, Vân Thanh Thanh chính là nam hài kia? Nhưng vì sao Vân Thanh Thanh lại không nói ra? Nếu nàng nói, chẳng phải Vương sẽ biết hay sao?
Nhưng Ảnh Tử không phải là Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh sở dĩ không nói ra chình là vì hai nguyên nhân đơn giản. Thứ nhất, chuyện này nàng có nói ra cũng không tác dụng gì. Đoạn Tiêu đã quên nàng, cho dù nàng nói cái gì, đối với Đoạn Tiêu mà nói cũng chỉ là điều xa lạ . Nếu như nàng nói, Đoạn Tiêu sẽ coi đó như một câu chuyện bình thường như bao câu chuyện khác đã từng nghe mà ghi nhớ trong đầu chứ không có cảm giác chân thật như tự mình trải qua. Nếu đã như vậy, một thời gian sau hắn nhất định sẽ lại quên đi chuyện này. Thế nên nói hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thứ hai, bởi vì nàng hy vọng Đoạn Tiêu có thể tự mình nhớ ra. Chuyện này so với bất cứ việc gì đều quan trọng hơn. Chỉ có những chuyện chính mình trải qua mới có thể khắc sâu trong trí nhớ. Cho dù bao nhiêu năm tháng đã qua, dù hai người bọn họ đều già đi, hắn còn có thể hồi tưởng lại, cùng nàng chia sẻ những thời khác vui vẻ ngày xưa.
Nhưng, hoá ra ý nguyện của nàng cuối cùng cũng không thành hiện thực, ngược lại còn đổi lấy càng nhiều bất hạnh, đắng cay và tủi nhục. Đây chính là vận mệnh trêu cợt, chuyện đời không thể lường trước được a.
Ảnh Tử bất đắc dĩ nói:
“Sự tình một khi đã như vậy, chúng ta còn có thể làm gì, đành phải chờ xem ý tứ của Vương.”
Công Tôn tiên sinh lại lo lắng chỉ vào Đoạn Tiêu cùng Mộ Dung Thiên Lý đang giương cung bạt kiếm, hướng Ám Dạ và Ảnh Tử nói:
“Trước tiên đừng lo đến chuyện này, các ngươi hãy nghĩ biện pháp đem hai người bọn họ tách ra đi, nếu mà đánh nhau thì đối với Minh Cung hay là với Mộ Dung gia đều chẳng có chỗ nào tốt cả .”
Ám Dạ và Ảnh Tử vừa nghe được lời nói của Công Tôn tiên sinh thì vội vàng nhìn lại, thấy rõ hai nam nhân này đã bắt đầu động thủ.
Võ công của Mộ Dung Thiên Lý so với Đoạn Tiêu thì kém hơn một chút, nhưng là hắn tấn công liều mạng, dốc toàn lực đối phó Đoạn Tiêu, chỉ có thế công, ngay cả một chút phòng bị cũng không lưu lại cho mình, rõ ràng là không cần tính mạng nữa rồi, nhất nhất chỉ muốn giáo huấn Đoạn Tiêu. Có thể nhận ra Mộ Dung Thiên Lý đối với Vân Thanh Thanh là thật lòng thật dạ, chỉ tiếc trong lòng nàng lại không hề có hắn, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Trong lòng Đoạn Tiêu hiện cũng đang bừng cháy, muốn tìm chỗ phát tiết một ít, thế nên khi động thủ cũng không hề cố kỵ điều gì. May mắn hai người này chỉ dùng tay không, nếu xuất ra binh khí thì lập tức đổ máu mất mạng a. Ám Dạ và Ảnh Tử nghe được lời Công Tôn tiên sinh nói mới biết được tình hình lúc này thập phần khẩn cấp. Bây giờ còn chưa phải thời điểm đối địch với người trong giang hồ, mà thực ra Vương cùng đâu muốn giết Mộ Dung Thiên Lý, bọn họ không phải vì một nữ nhân như Vân Thanh Thanh mà khiến cho giang hồ nổi lên một trận mưa máu hay sao? Ai, thật sự là hồng nhan họa thủy!
Lúc này, Ám Dạ và Ảnh Tử cùng nhau xông lên, hai người tâm ý tương thông, nhất trí nhắm thẳng vào Mộ Dung Thiên Lý. Vì sao? Ai bảo Đoạn Tiêu là Vương của bọn họ, võ công lại cao, bọn họ căn bản không phải đối thủ của ngài. Trong trường hợp này, nếu không có cách nào đối phó với người lợi hại thì phải tìm đến kẻ kém cỏi hơn, như vậy mới có thể tách được hai người đó ra.
Quả nhiên, hai người cùng nhau phi thân lên ngăn chặn Mộ Dung Thiên Lý. Đoạn Tiêu thấy mất đi đối thủ nên đành phải ngừng tay lại. Mộ Dung Thiên Lý bị hai người Ám Dạ cùng Ảnh Tử ngăn đón, tức giận đến đỏ mặt:
“Hai người các ngươi tránh ra cho ta......”
“Không được a, Mộ Dung công tử xin hạ thủ lưu tình, thu tay lại đi.” Ám Dạ trấn an nói.
“Thu tay lại?!” Mộ Dung Thiên Lý cả giận nói, “Ta làm sao có thể buông tha tên tiểu nhân Đoạn Tiêu này, hôm nay ta không đánh hắn, ta làm sao có thể để Thanh Thanh thất vọng......”
Ảnh Tử thấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp, đành phải hướng về Ám Dạ đánh mắt một cái, hai người đồng thời ra chiêu vây khốn Mộ Dung Thiên Lý. Ảnh Tử lập tức nói với hắn:
“Mộ Dung công tử, Vân Thanh Thanh đã rời khỏi nơi này, ngươi mau đến Vô Tranh sơn trang đi......”
Mộ Dung Thiên Lý vừa nghe xong lập tức dừng lại thế công.
“Ngươi nói thật? Thanh Thanh nàng đã rời đi?”
“Đúng, nàng đi trước khi chúng ta trở về, không tin ngươi cứ hỏi Ám Dạ.”
Ám Dạ lập tức chứng thực:
“Không sai, Bạch Mạn Điệp đột nhiên đến mang Vân Thanh Thanh rời đi, ngươi muốn tìm nàng thì hãy mau đi Vô Tranh sơn trang.”
Mộ Dung Thiên Lý nghe rồi ôm quyền nói:
“Tốt lắm, ta đi trước, nhị vị cáo từ.” Nói xong quay đầu lại nhìn Đoạn Tiêu quát to:
“Đoạn Tiêu, ngươi nghe cho rõ đây. Chờ ta tìm được Thanh Thanh, hỏi Thanh Thanh tại sao mọi chuyện lại thế này, nếu để ta biết được ngươi thực sự đã khi dễ nàng, thì Mộ Dung Thiên Lý ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
***
Nhìn thấy Mộ Dung Thiên Lý cuối cùng cũng rời đi, Ám Dạ cùng Ảnh Tử coi như có thể thở phào nhẹ nhõm. Đang lúc bọn họ nghĩ mọi việc đến đây là xong thì Đoạn Tiêu đột nhiên ở phía sau bọn họ lạnh lùng nói:
“Hai người các ngươi......”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhất thời từ trên trán Ám Dạ và Ảnh Tử lăn xuống. Lão đại cuối cùng cũng tính sổ, tìm đến bọn họ gây phiền toái.
“Ta ra lệnh cho các ngươi đi tìm hiểu Vân Thanh Thanh, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đối diện với khuôn mặt nghiêm khắc cùng giọng nói hung dữ của Đoạn Tiêu, Ám Dạ và Ảnh Tử đều cúi đầu không biết nên trả lời như thế nào. Nói thật? Không phải ngươi muốn chết hay sao? Không nói? Hình như cũng chẳng xong. Phải làm sao bây giờ a? Trầm mặc vậy. Làm hai con sơn dương trầm mặc, đây cũng là lựa chọn duy nhất dành cho bọn họ.
“Nói mau!” Đoạn Tiêu chợt quát to một tiếng, nhất thời khiến cho hai người sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Ám Dạ lập tức nói:
“Vương, là do thuộc hạ làm việc thất trách, không có điều tra rõ chân tướng......”
“Câm miệng!” Ám Dạ giải thích chưa xong đã bị tiếng quát lạnh của Đoạn Tiêu dọa lui.
“Ảnh Tử, ngươi nói.”
Không biết vì cái gì, lúc này đây Đoạn Tiêu cố ý muốn nghe Ảnh Tử giải thích.
“Vương......”
“Nói thật cho ta!” Đoạn Tiêu cả giận nói, trên khuôn mặt tà mị lộ ra thần sắc lo lắng:
“Các ngươi rốt cuộc ở sau lưng ta làm cái gì? Hết thảy đều nói ra cho ta, nếu kẻ nào dám giấu giếm thì chớ tránh ta hạ thủ vô tình.”
Ám Dạ nghe xong lập tức nói ngay:
“Vương, tất cả đều là sai lầm của ta, là do ta không điều tra rõ thân phận của Vân Thanh Thanh, lúc trước ta nghĩ Vân Thanh Thanh là nam nhân, cho nên mới...... Xin ngài không nên trách tội Ảnh Tử, mọi chuyện đều là lỗi của một mình ta, ngài muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi......”
Ảnh Tử thần sắc kỳ dị liếc mắt nhìn Ám Dạ một cái, quỳ sụp xuống dưới chân Đoạn Tiêu nói:
“Vương, hết thảy đều là lỗi của Ảnh Tử, chuyện này là như vậy...... Sau đó, ta tìm Công Tôn tiên sinh cho ngài dùng vong tình đan, bởi vậy ngài mới có thể quên hết tất cả về Vân Thanh Thanh, đây là một sự hiểu lầm.”
“Tiên sinh......” Đoạn Tiêu thật sự không ngờ ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng có tham dự chuyện này.
“Nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ a......” Công Tôn tiên sinh cũng làm vẻ mặt xấu hổ, ai mà biết sẽ phát sinh những chuyện như vậy a. Lúc lão nghe được Đoạn Tiêu yêu một nam nhân, lão có thể không kinh ngạc hay sao? Vất vả lắm mới nuôi lớn được đứa nhỏ, nghĩ đến hắn có thể thành thân sinh con, ai biết tự nhiên truyền đến tin hắn yêu thích một nam hài tử, Công Tôn tiên sinh vừa nghe xong liền kinh ngạc không thôi.
Chuyện sau đó chính là Đoạn Tiêu thực sự đã quên Tần Vân, quên Vân Thanh Thanh. Nhưng, thần vận mệnh đã an bài Đoạn Tiêu sau này nhất định sẽ gặp lại Vân Thanh Thanh, vì vậy mới có chuyện hai người bọn họ dây dưa đến tận bây giờ.
“Các ngươi......” Đoạn Tiêu tức đến nỗi không biết nói gì cho phải. Hắn nên nói cái gì bây giờ? Ám Dạ và Ảnh Tử hắn có thể trừng phạt, nhưng còn Công Tôn tiên sinh? Hắn không thể!
“Hai người các ngươi......”
Thấy Đoạn Tiêu tức giận muốn giết chết Ám Dạ cùng Ảnh Tử, Công Tôn tiên sinh lập tức mở miệng nói:
“A Tiêu, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục trí nhớ trước kia, nếu người kia là Vân Thanh Thanh, ta cũng sẽ không còn gì phải lo lắng. Bất quá, ta còn có mấy câu muốn nói cho ngươi.”
Lúc này, Công Tôn tiên sinh cũng không để ý Đoạn Tiêu có nghe vào hay không mà bắt đầu nói:
“Ta tin tưởng đứa nhỏ đó là của ngươi, hôm nay nghe được những lời tiểu công chúa nói, ta càng thêm sáng tỏ tâm ý mà Vân Thanh Thanh dành cho ngươi, ngươi nghĩ một nữ tử dám yêu dám hận, có dũng có mưu như vậy sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy sao? Trên đảo của chúng ta mặc dù có không ít nam tử, nhưng Vân Thanh Thanh chẳng phải là võ lâm đệ nhất tài nữ sao? Một nữ tử như nàng sẽ tuỳ tiện coi trọng một nam tử bình thường hay sao?”
“Hôm nay, ngươi làm tổn thương trái tim Vân Thanh Thanh, mà ngày xưa ngươi lại quên đi nàng, tuy rằng việc này ta cũng có tham dự, sau này ta nhất định sẽ tìm thời gian giải thích rõ ràng cho nàng. Từ đầu tới cuối, Vân Thanh Thanh đều thực vô tội, hết thảy đều là do ngươi sai.”
“Về phần Ám Dạ và Ảnh Tử, bọn họ cũng có sai, bất quá là do không biết tình huống, chuyện này chúng ta sẽ tìm Vân Thanh Thanh giải thích, còn chuyện của ngươi thì tự nghĩ biện pháp đi. Chúng ta đi.” Công Tôn tiên sinh nói xong liền mang theo Ám Dạ cùng Ảnh Tử rời đi. Đoạn Tiêu hiện tại rất nguy hiểm, cách xa hắn một chút mới là vương đạo!
Đoạn Tiêu một mình ở lại đại sảnh, mặt xám như tro. Hắn sai rồi! Hắn biết hắn sai rồi, hắn sai quá rồi, hắn thực sự xin lỗi Vân Thanh Thanh. Hắn hiện tại đã biết, biết hắn đã làm ra cái gì a! Quả thực chính là táng tận lương tâm, thiên lý không tha.
Bạch Mạn Điệp tin tưởng Thanh Thanh, Công Tôn tiên sinh cũng tin tưởng Thanh Thanh. Tất cả bọn họ đều hiểu Vân Thanh Thanh hơn hắn. Bọn họ cũng không cho rằng Thanh Thanh sẽ làm ra chuyện dâm tiện như thế. Đúng, vậy mà hắn lại không tin, hắn đúng thật là kẻ ngu ngốc, ngay cả người mà mình âu yếm cũng không tin. Nếu ngay từ đầu hắn tin tưởng nàng, hắn sẽ không ở trước hôn lễ rời bỏ nàng. Hắn ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cấp cho nàng, liền kiên quyết rời bỏ nàng.
Nếu ngày đó hắn lựa chọn tin tưởng nàng. Hắn sẽ không vì nàng cải biến dung mạo, cải biến thanh âm mà không nhận ra nàng. Hắn sẽ không đối đãi tàn nhẫn với nàng, tra tấn nàng thành như vậy. Ông trời a, hắn đã làm cái gì vậy.
Đoạn Tiêu nhớ tới ngày xưa, chính mình từng ở trước mặt rất nhiều người nhục nhã Thanh Thanh, từng mặc kệ cho Hương Ngưng sai người đánh Thanh Thanh, thậm chí còn cùng nữ nhân này thay phiên nhau tra tấn nàng! Hắn không phải là người! Ba! Ba! Đoạn Tiêu tự cho mình hai cái tát, vì dùng sức quá mạnh nên khoé miệng cũng bắt đầu rỉ máu.
Đến tận mấy hôm sau, tinh thần Đoạn Tiêu càng ngày càng sa sút đến cực độ. Lúc nào cũng mượn rượu giải sầu, hàng đêm đau khổ đến mức không tài nào ngủ được. Trong mấy ngày ngắn ngủi, từ một mỹ nam tử anh tuấn bất phàm, đảo mắt đã biến thành một người mặt mày u ám, râu ria lôi thôi, hai mắt vô thần, là đại tửu quỷ cả ngày ôm khư khư bình rượu.
Ám Dạ và Ảnh Tử mỗi ngày đều đến nhìn hắn vài lần, mỗi lần nói chuyện với hắn, hắn tựa hồ đều đang nghe, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tâm trí của hắn hiện giờ không có ở chỗ này, thế nên căn bản không thể nghe vào bất cứ chuyện gì.
Đến một ngày, Ám Dạ và Ảnh Tử lại đem Đoạn Tiêu uống say mèm trên bàn trở về phòng, sau khi hầu hạ hắn ngủ say, hai người tụ cùng một chỗ thương lượng xem nên làm cái gì bây giờ.
“Vương không thể tiếp tục mãi như vậy.” Ám Dạ mặc dù lo lắng nhưng lại không thể nghĩ ra kế sách gì. “Còn tiếp tục như vậy, cho dù có là người sắt cũng sẽ không chịu nổi a.”
“Trong lòng Vương rất đau khổ.” Ảnh Tử nói.
“Sợ là Vương biết bản thân mình sai nhưng lại không dám đi tìm Vân Thanh Thanh để giải thích, sợ nàng sẽ không tha thứ chính mình a.”
Ám Dạ nghe xong liền nói:
“Ta cũng nghĩ như vậy. Vân Thanh Thanh là ai? Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, là muội muội của tiểu công chúa. Một mình tiểu công chúa chúng ta còn không chống nổi, huống chi nữ nhân của Vô Tranh sơn trang ai nấy đều không dễ chọc a. Hơn nữa, việc này Vương làm quả thực rất quá đáng. Nghĩ lại ngày đó Vương ở trước mặt chúng ta để mặc cho Hương Ngưng đánh Vân Thanh Thanh, nếu không biết thì có thể cho qua, nhưng nếu biết rồi mà vẫn làm như vậy thì ai mà chịu cho. Nếu ta là nữ nhân thì nhất định cũng không tha thứ cho Vương.”
“Ai cho ngươi không kiêng nể gì mà bình luận Vương?” Ảnh Tử quay đầu nhìn xem bốn phía có người hay không, sau đó mới nói tiếp:
“Không có việc gì thì đừng nói lung tung. Chuyện của Vương, hãy để cho ngài tự mình quyết định.”
“Quyết định? Quyết định của Vương chính là mỗi ngày đều uống đến say mèm, sau đó để cho chúng ta thu thập cục diện rối rắm này hay sao? Đây cũng không thể coi là biện pháp giải quyết a, cái này gọi là đang trốn tránh hiện thực? Nếu thực sự là nam nhân thì nên đứng ra, mặc kệ là chuyện khó khăn cỡ nào, hiểm trở ra sao, đều phải kiên trì đến cùng.” Ám Dạ nói chuyện thật dễ nghe.
Câu nói đầu tiên của Ảnh Tử như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn:
“Ngươi đừng có đứng đây nói suông, có giỏi thì ngươi đến nói với Vương thử xem.”
“Ta? Cái này không liên quan đến ta a.” Ám Dạ xấu hổ gãi đầu nói:
“Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Ảnh Tử tiến lên thổi tắt nến, hai người rời khỏi hoàng cung.
Đợi đến khi hai người bọn họ rời đi, nguyên bản Đoạn Tiêu đang nằm ngủ trên giường lại đột nhiên mở mắt trong đêm tối. Con ngươi đen loé lên trong bóng tối mang theo những tia sáng màu lam, Đoạn Tiêu gạt bỏ cái áo choàng bằng gấm trên người xuống, thẳng lưng ngồi ở trên giường.
Không biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không biết hắn suy nghĩ bao lâu, cho đến khi sắc trời dần dần sáng tỏ, hắn giống như đã hạ một quyết tâm nào đó, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo.
Thời điểm Ám Dạ và Ảnh Tử đến hầu hạ hắn rời giường, lại phát hiện Đoạn Tiêu hai ngày trước còn râu ria lôi thôi, hiện giờ đã sớm quần áo chỉnh tề, rửa mặt sạch sẽ, ngay cả râu cũng cạo sạch trơn.
Đoạn Tiêu đột nhiên thay đổi hình dáng nhất thời khiến cho Ám Dạ và Ảnh Tử hoảng sợ.
“Vương, ngài đây là......” Ám Dạ nhìn Đoạn Tiêu một lần nữa, vẫn không thể từ hành vi động tác của hắn để tìm ra được bất cứ dấu vết nào.
Đoạn Tiêu lại nói:
“Mấy ngày nay vất vả các ngươi, sau này ta muốn đi ra ngoài một thời gian, Minh Cung giao cho các ngươi. Về phần Công Tôn tiên sinh, ta sẽ không nói lời cáo biệt, các ngươi thay ta chuyển lời đến đó.”
“Vương, ngài muốn đi đâu a? Ngài ra ngoài tại sao không cho chúng ta đi theo?” Ảnh Tử không đồng ý.
“Lần này ta đi ra ngoài cũng không phải làm chuyện gì, các ngươi đi theo làm chi, hảo hảo ở lại trong cung cho ta.” Đoạn Tiêu nói.
“Ít nhất ngài cũng nên nói cho chúng ta biết ngài đi đâu chứ, nếu không chúng ta làm thế nào để giao phó với Công Tôn tiên sinh a.” Ám Dạ tiếp lời.
“Nói ta đi Vô Tranh sơn trang.” Đoạn Tiêu vừa nói ra mục đích, nhất thời khiến cho Ám Dạ sợ tới mức cơ hồ rớt cả cằm.
Không thể nào?! Đêm hôm qua hắn mới nói Vương ngay cả một hành động đều không có, như thế nào hôm nay lại đột nhiên muốn đi Vô Tranh sơn trang? Đừng bảo là những lời mình nói đêm qua đã bị Vương nghe được nha?! Nếu không mình sẽ rất thê thảm.
“Vương, ngài không thể cứ như vậy mà đi.” Ảnh Tử ngăn Đoạn Tiêu đang muốn rời đi.
“Ngài xác định mình thật sự muốn đi hay sao? Vậy ngài hãy cho phép Ảnh Tử đi theo ngài, ít nhất lúc gặp chuyện phiền toái thì còn có thể tìm người thương lượng.” Ảnh Tử nói xong liền hướng Ám Dạ nháy mắt.
Ám Dạ tiếp thu tín hiệu của Ảnh Tử, lập tức hưởng ứng:
“Đúng, Vương. Ảnh Tử nói đúng, ngài mang nàng đi theo, tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân, ngài đi Vô Tranh sơn trang, có nàng đi theo cũng có chỗ hữu dụng.”
Ảnh Tử mất hứng trừng mắt nhìn Ám Dạ một cái. Nói gì vậy a? Tốt xấu nàng cũng là nữ nhân?! Nàng vốn là nữ nhân mà.
Đoạn Tiêu nghe xong, mơ hồ nghĩ có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng. Vì thế mới nói:
“Vậy ngươi đi theo ta, Ám Dạ ở lại trong cung.” Nói xong liền đi thẳng,
“Vương, ta......” Ám Dạ hướng về Đoạn Tiêu và Ảnh Tử, muốn vì mình nói vài lời hay.
“Ngươi cái gì a,” Ảnh Tử chặn họng Ám Dạ, “Minh Cung giao cho ngươi, hảo hảo ngốc a, ta đi đây.”
“Ngươi......” Ám Dạ nhìn Ảnh Tử cười kiêu ngạo, tức giận ra mặt. Nữ nhân này thật là...