Điệp tỷ là nhân vật số một số hai trên giang hồ, có nàng ra mặt, hắc bạch lưỡng đạo có ai dám không nể tình? Ngay cả Võ lâm Minh chủ cũng phải nhường đường cho lão nhân gia nàng! Lão công, muội muội, muội phu của nàng đều là thiên hạ đệ nhất nhân . Vị Đoạn Tiêu ca ca này là huynh muội kết bái của nàng, tự nhiên cũng có một thế mạnh nào đó. Tuy Thanh Thanh tạm thời không rõ thân phận của Đoạn Tiêu nhưng nàng có thể khẳng định hắn không phải là người đơn giản.
Nếu nàng có thể cùng hắn kết tình bằng hữu, tương lai tuyệt đối rất có lợi.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Thanh Thanh nghĩ ra một kế sách đê tiện.
Trong chốn giang hồ đua chen luôn lấy chữ nghĩa làm đầu. Muốn giống như Lưu Quan Trương năm đó kết nghĩa vườn đào, cả đời sống chết có nhau.
Nếu nàng và Đoạn Tiêu kết thành huynh đệ, hắn tuyệt đối sẽ bảo kê cho nàng. Có Điệp tỷ cùng Đoạn Tiêu làm chỗ dựa, để xem kẻ nào dám bắt nạt nàng!
“Đoạn đại ca, ngươi và ta vừa gặp đã cảm thấy thân thiết, không bằng kết làm huynh đệ, ý huynh thế nào?”
Ra khỏi cửa thành, Thanh Thanh nhảy ngay đến trước mặt Đoạn Tiêu.
Ai vừa gặp đã cảm thấy thân thiết? Chính là nàng mỗi lần có chuyện đều gặp được Đoạn Tiêu.
“Kết bái?”
Đoạn Tiêu kinh ngạc. Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, ‘hắn’ chính là người thứ hai muốn cùng Đoạn Tiêu chàng kết bái. Người thứ nhất là Bạch Mạn Điệp, tuy là không chính thức nhưng hắn vẫn xem nàng là muội muội.
Sự tình phát triển đến mức này khiến cho Đoạn Tiêu cảm thấy bất ngờ. Hắn rất thích vị tiểu huynh đệ này, nhưng không nghĩ tới sẽ cùng ‘hắn’ kết bái. Vốn đã quen độc lai độc vãng, hơn nữa thân phận đặc biệt, hắn không muốn liên lụy đến bất cứ kẻ nào. Có quan hệ với vài vị trong Vô Tranh sơn trang cũng chỉ do trùng hợp. Đương nhiên, những vị kia cũng giống như hắn, là loại quái nhân hành sự không giống người thường, bọn họ có thể ở giữa biển người mù mịt mà gặp nhau, đó cũng coi như là duyên phận,
Thanh Thanh gật gật đầu, vẻ mặt rất gian xảo:
“Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, hơn nữa huynh lại vừa cứu ta, chi bằng chúng ta kết nghĩa kim lan đi?”
Nói đi nói lại, nàng cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của người ta, ai cũng có thể thấy rõ ý đồ của Thanh Thanh.
“Ý tốt của Tần huynh đệ, Đoạn mỗ xin ghi tạc trong lòng. Đoạn mỗ luôn luôn độc lai độc vãng, chỉ sợ phụ tấm lòng của ngươi.”
Lời hắn nói quả thực làm tổn thương người khác, kẻ nào chỉ hơi kiêu ngạo một chút là có thể cùng hắn tuyệt giao, nhưng Thanh Thanh là ai kia chứ, nàng chẳng thèm để ý những lời đó. Chỉ cần có người cho nàng 40 lượng bạc, bảo nàng làm cái gì nàng cũng nguyện ý. Trong lòng Thanh Thanh, tình hữu nghị giữa bọn họ chỉ đáng giá 40 lượng bạc. Ai, nàng đúng là hết thuốc chữa!
Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai Đoạn Tiêu:
“Đại ca, ngươi thật khách khí. Trong thời gian ngắn ngủi, chúng ta đã gặp nhau ba lần. Đại ca còn cứu ta hai lần, nhân duyên của chúng ta là do trời định.”
Nếu cùng Đoạn Tiêu kết thành huynh đệ thì sau này khi nàng gây hoạ có thể để cho hắn giải quyết.
“Tần huynh đệ, có duyên không nhất định phải kết nghĩa.”
Kẻ nào nói gặp nhau thường xuyên thì phải kết nghĩa?
“Đại ca, ngươi khinh thường tiểu đệ có phải hay không?”
Thanh Thanh làm bộ tức giận:
“Tiểu đệ lần đầu hành tẩu giang hồ, đại ca chính là người giang hồ đầu tiên mà ta gặp được, hơn nữa hai ta thập phần ăn ý, duyên phận sâu đậm, ngươi không cùng ta kết bái có phải khinh thường ta không?”
Đoạn Tiêu cảm thấy đau đầu, hắn chưa từng gặp phải một tình huống như vậy. Một nam nhân như tiểu tử này mà còn nhiều chuyện hơn cả nữ nhân, đây chắc chắn là hậu quả của việc lớn lên trong son phấn!
“Tần huynh đệ, Đoạn mỗ làm việc không chính không tà, người trong giang hồ thấy ta chạy trốn còn không kịp, tại sao ngươi nhất định phải kết bái với ta?”
Thanh Thanh ngẩng cao đầu, hào khí như mây, cất cao giọng nói:
“Tần Vân ta đỉnh thiên lập địa, làm việc không thẹn với lương tâm. Nói thật, ta khinh thường những kẻ tự cho mình là chính nghĩa. Bọn chúng ngoài miệng nói cái gì đạo nghĩa, nhưng sau lưng lại lén lút làm những chuyện dơ bẩn. Ta tình nguyện làm một tên ngụy quân tử của chính phái trong mắt tà ma ngoại đạo, nhưng lại có thể làm những chuyện mà mình muốn. Đại ca, người sống trên đời mong nhất là tiêu dao tự tại, tuỳ tâm hành sự, bình tĩnh xem hết mọi sắc thái của nhân gian. Đại ca tên là Tiêu, làm việc cũng tiêu dao. Tiểu muội... quên, tiểu đệ ta tên Vân, làm việc cũng như mây, khó có thể nắm bắt được.”
Thanh Thanh cười rất gian trá, trong sự xảo trá mang theo vài phần vô tội:
“Chúng ta cùng chung chí hướng, càng nên kết bái.”
Trong lòng Thanh Thanh tự kiêu lần thứ 800, khả năng thích ứng của nàng quả thực sự con bà nó mạnh mẽ. Nàng là một người hiện đại, sau khi đi vào thế giới cổ đại lại có thể nói ra cổ ngữ hoa mỹ như thế, không tự bội phục bản thân cũng không được!
Đoạn Tiêu nghe ‘hắn’ nói xong á khẩu luôn, cười bất đắc dĩ, không thể không công nhận ‘hắn’ nói rất có lý, vả lại còn vô cùng hợp ý!
Khuôn mặt của Thanh Thanh mang theo vài phần trẻ con nhưng khẩu khí lại giống y như một lão già, không hợp với tuổi tác. Nhìn đứa trẻ con làm ra vẻ người lớn thật sự rất buồn cười.
Tính trẻ con cùng sự vô tri hợp lại thành vẻ ngây thơ, trong đôi mắt long lanh loé ra những tia bướng bỉnh, không thể nghi ngờ đã hiển lộ ra vẻ kiều mị của một nữ nhân.
Trong nháy mắt, Đoạn Tiêu dường như đã đem ‘hắn’ trở thành một cô bé con! (lời tác giả : nàng chính là một nữ tử, chỉ có điều Đoạn tiêu không biết mà thôi)
Nhìn hai lúm đồng tiền bên má nàng, khoé miệng Đoạn Tiêu chậm rãi lộ ra ý cười, trong ánh mắt hiện ra sự dịu dàng. Sau khi thấy người đàn bà kia phản bội, hắn cho rằng nữ tử trên thế gian này không có lấy một người tốt, chưa bao giờ đem nữ nhân đặt ở trong lòng. Cho đến nay, Bạch Mạn Điệp - muội muội kết bái của hắn là nữ tử duy nhất hắn để ý, nhưng, hắn xem nàng là huynh đệ, chứ không xem nàng là nữ nhân.
Nhiều năm qua, hắn chưa từng để lộ vẻ mặt dịu dàng trước bất cứ nữ nhân nào, lại càng không có nữ nhân nào đáng để hắn sinh lòng chiếm hữu. Đối với hắn mà nói, nữ nhân chỉ là công cụ làm ấm giường, là vật phẩm giải quyết tịch mịch.
Đoạn Tiêu đã nghĩ, cả đời này sẽ không muốn bất cứ ai, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà hiển lộ ôn nhu. Nay đối mặt với ‘hắn’, bỗng nhiên lại có cảm giác ấm áp trong lòng, cũng đã sinh ra sự chiếm hữu đối với tên tiểu tử trước mặt.
Nếu tên nhóc này là nữ tử, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào Đoạn Tiêu nhất định cũng phải chiếm được ‘hắn’.
Chưa từng dịu dàng với bất cứ nữ nhân nào, nhưng lại ở trước mặt một nam nhân toát ra sắc thái tình cảm này.
Đoạn Tiêu tung hoành giang hồ nhiều năm, chưa từng sợ hãi cái gì. Đối mặt với Thanh Thanh, hắn lân đầu tiên biết được mùi vị sợ hãi là như thế nào, sợ mình sẽ yêu thương ‘hắn’!
Từ lúc nhìn thoáng qua nhau ở thanh lâu, Đoạn Tiêu đối với ‘hắn’ đã sinh lòng chiếm hữu. Cảm giác ấm áp hôm nay càng khiến cho Đoạn Tiêu thấy bất an dữ dội. Rõ ràng biết kẻ trước mặt mình là nam nhân, biết mình không thể nào yêu thương ‘hắn’ nhưng lại không khắc chế được dục vọng ở trong lòng.
Đoạn Tiêu ngây người, gương mặt kiều diễm kia đối với hắn mà nói có một lực hấp dẫn chí mạng. Trong lúc hoảng hôt, hắn thì thào nói nhỏ:
“Ngươi là nữ tử sao?”
Hắn điên rồi, thực sự đã điên rồi, bọn họ chỉ mới gặp nhau có ba lần! Hắn tự nhiên lại sinh ra cảm tình với một nam nhân chỉ gặp có ba lần! Ngoại trừ do đầu óc hắn không bình thường, thật sự không còn cách giải thích khác!
“Ngươi là nữ tử sao?”
Thanh Thanh nghe thoáng qua câu này của hắn lập tức hồn phi phách tán, lòng tự nhủ không xong rồi, có phải hắn đã nhìn ra thân phận thật của nàng?
Nàng từng nhìn hắn loã thể a, hơn nữa mặt còn không đỏ, tim không đập nhanh. Nếu Đoạn Tiêu biết nàng là nữ tử thì thử hỏi sau này làm sao nàng dám ngẩng mặt làm người?
“Đại ca, có phải ngươi phát sốt rồi không?”
Trên mặt Thanh Thanh không có chút sợ hãi, nhìn không ra có chỗ nào khác thường.
“Đã có ai nói với ngươi rằng ngươi rất đẹp chưa?”
Đoạn Tiêu lập tức phục hồi tinh thần, mỉm cười, giống như việc vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Đại ca, ngươi so với ta còn đẹp hơn mà.”
Thanh Thanh gian xảo đi đến bên cạnh hắn, cất tiếng trêu chọc:
“Đại ca, nếu ta không tận mắt nhìn thấy thân thể ngươi, ta nhất định sẽ nghĩ ngươi là nữ nhân.”
Đây là lời một nữ tử có thể nói với nam nhân hay sao? Thanh Thanh cố tình nói ra những lời tuỳ tiện đó.
Thử hỏi nữ nhân nào có gan nói ra những lời như vậy? Tần Vân nhất định là nam tử. Tuy Đoạn Tiêu sớm biết ‘hắn’ là nam nhân nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi hơi thất vọng.
Đoạn Tiêu chỉ cười mà không đáp, lời ‘hắn’ nói quả thực rất có đạo lý. Thân thể tuấn mỹ vô khuyết, lại từng nhìn qua thái độ trêu đùa kỹ nữ của Tần Vân, tại sao lại có thể nghĩ tiểu tử này là nữ nhân? Là mắt hắn có vẫn đề hay hắn chính là kẻ đoạn tụ? (đoạn tụ = biến thái )
“Đoạn đại ca, kết bái với ta được không?”
“Được.”
Đoạn Tiêu cuối cùng cũng thoả hiệp, vẻ mặt ảm đạm, liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái.
‘Hắn’ là nam, không thể sinh lòng bậy bạ. Nếu bọn họ trở thành huynh đệ, có lẽ Đoạn Tiêu sẽ không suy nghĩ lan man nữa.
“Đến đây mau.” Thanh Thanh quỳ tại chỗ.
“Không cần nghi thức rườm rà, chỉ cần có trời đất làm chứng là được rồi.”
Đoạn Tiêu phất tay áo, quỳ xuống bên cạnh Thanh Thanh.
“Trời ở trên cao, đất ở dưới thấp, Tần Vân ta cùng Đoạn Tiêu ca ca tình đầu ý hợp, chết, không đúng, phải là cùng chung chí hướng, hôm nay kết làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, biển cạn đá mòn. Ai da, ta đang nói linh tinh gì vậy, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa chứ không phải đang bái đường! Là ta nói nhầm, Thượng Đế người tha thứ cho ta nhé, chỉ một câu thôi, sau này ta chính là tiểu đệ của Đoạn đại ca. Nếu trái lời thề, thiên lôi đánh chết!” Trong lòng Thanh Thanh còn bỏ thêm một câu “Đều nói quyền huynh thế phụ (huynh trưởng như cha), có việc gì hắn sẽ thay ta chịu trách nhiệm!”
Đoạn Tiêu học theo Thanh Thanh nói lại một lần, ngay cả những câu nàng nói sai hắn cũng cố ý sao chép y hệt. Nếu bọn họ thực sự có thể tâm đầu ý hợp, sống cùng trời đất, biển cạn đá mòn thì thật tốt biết bao!