Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 22: Gặp lại Đoạn Tiêu




edit : Jun

Thời điểm Thuỷ Tịch Linh xuất hiện ở trong phòng Vân Thanh Thanh, nàng nhìn thấy Ma Tiên Long hương đã được để trong một cái bát nhỏ, không biết đặt ở trên giường từ lúc nào. Ngay lập tức, nàng kinh hỉ nhìn về phía đầu giường, ở nơi đó, Vân Thanh Thanh vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Trên gương mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại những vệt nước mắt đã khô, bàn tay để ở bên ngoài chăn vẫn nắm chặt bức huyết thư của Minh Vương.

Nhìn lại mái tóc dài vốn đã biến trắng giờ đây hơn phân nửa đã trở về màu đen. Ma Tiên Long Hương quả nhiên là linh dược thượng phẩm mà thế nhân tha thiết ước mong.

Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng đem cánh tay để ở bên ngoài của Vân Thanh Thanh bỏ vào trong chăn, sau đó muốn giúp nàng lấy bức huyết thư đang nắm trong tay ra, kết quả lại phát hiện huyết thư kia bị Vân Thanh Thanh gắt gao nắm lấy, bất kể làm cách nào cũng không lôi ra được.

Thủy Tịch Linh khẽ thở dài:

"Các ngươi a...... Thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh......" Nói xong bưng bát thuốc đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho nàng.

****

Hai ngày sau, ở trong biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang.

Vân phu nhân lo âu nhìn Đoạn Tiêu hôn mê bất tỉnh khó chịu rên rỉ, gấp đến mức không biết làm gì. Mộ Dung Thiên Thủy hỗ trợ bưng tới nước lạnh, Vân phu nhân lập tức lấy khăn lau mặt cho Đoạn Tiêu.

"Vân phu nhân, người tại sao lại lo lắng cho Minh Vương như vậy a?" Mộ Dung Thiên Thuỷ ngạc nhiên hỏi. Mấy ngày nay nàng ở lại chỗ này giúp đỡ chăm sóc Minh Vương, nhìn thấy Vân phu nhân thật sự rất quan tâm Minh Vương, giống như...... Giống như là mẫu thân của hắn.

"Không, không có gì......" Vân phu nhân nói lắp ba lắp bắp, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thủy tựa hồ không mấy tin tưởng thì lại nói:

"Còn không phải bởi vì Thanh Thanh sao, Minh Vương dù sao cũng là người mà Thanh Thanh yêu, cho nên ta mới...... Ta mới đối đãi với hắn như vậy. Bất quá, không biết Thanh Thanh gần đây thế nào? Mộ Dung công tử mấy ngày trước tự nhiên tới hỏi ta trước đây Thanh Thanh mới có phải từng bị bệnh hay không, lúc ấy ta nghe xong còn cảm thấy buồn bực, hỏi hắn hắn lại không nói rõ ràng, đến bây giờ ta vẫn còn canh cánh về chuyện đó. Ngươi có biết là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Ta?" Mộ Dung Thiên Thủy nói, "Ta làm sao mà biết được? Ca ca cũng không có nói với ta." Mộ Dung Thiên Thủy cười mỉa, nàng làm sao có khả năng nói cho Vân phu nhân biết chuyện này.

Lúc này, Vân phu nhân nhìn thấy Mộ Dung Thiên Lý mang theo mặt vẻ mặt phong trần đi vào, nàng lập tức đứng lên nói:

"Mộ Dung công tử."

"Vân phu nhân," Mộ Dung Thiên Lý hơi hơi vuốt cằm, nói "Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ hộ pháp đến đây."

Vân phu nhân vừa nghe xong sắc mặt liền đại biến, không đợi nàng thoát khỏi hiện trường, Ám Dạ cùng Công Tôn tiên sinh đã đẩy cửa bước vào.

Vân phu nhân vừa thấy Ám Dạ và Công Tôn tiên sinh đi vào thì ngay lập tức quay ngược trở lại. Mà Công Tôn tiên sinh vừa thấy Vân phu nhân, đầu tiên là cả kinh, lập tức chỉ vào Vân phu nhân nói không nên lời.

"Bà......"

"Công Tôn tiên sinh, các ngươi quen biết sao?" Mộ Dung Thiên Lý kỳ quái chỉ vào Vân phu nhân hỏi.Vân phu nhân lập tức lắc đầu, Công Tôn tiên sinh cũng lắc đầu:

"Không, không biết."

"A." Mộ Dung Thiên Lý nhìn hai người bọn họ, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, quên đi, nếu bọn họ không chịu nói, vậy tự nhiên có đạo lý của bọn họ.

"Công Tôn tiên sinh, ngươi mau đến xem Minh Vương đi......"

"Được." Công Tôn tiên sinh lập tức đi đến bên người Đoạn Tiêu, vì hắn kiểm tra vết thương. Sau nửa ngày, Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói:

"Ám Dạ, lấy hòm thuốc của ta lại đây."

"Vâng." Ám Dạ lập tức đem hòm thuốc đưa cho Công Tôn tiên sinh, một bên còn hỏi, "Tiên sinh, Vương thế nào?"

"May mắn, quá trình dịch vị phân giải của đại mãng xà không diễn ra quá nhanh, trong nửa khắc khi dịch vị sắp ăn vào xương, Đoạn Tiêu đã đem dịch vị bức ra khỏi cơ thể, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi......"

Vừa rồi, Mộ Dung Thiên Lý trên đường đi đón Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ đến đây cũng đã kể lại cho bọn họ biết muội muội Mộ Dung Thiên Thủy của hắn ở nơi đó biết được Đoạn Tiêu bị thương, cũng đem toàn bộ tình hình sức khoẻ của Đoạn Tiêu giờ này nói ra.

"Tại sao Vương lại biến thành như vậy?" Lúc Ám Dạ đến nhìn thì thấy Đoạn Tiêu chỉ còn lại chút hơi tàn, khắp mình mẩy toàn là thương tích, lúc này oán giận đến mức muốn đánh vào đầu của mình. Đều do hắn không tốt, chỉ vì hắn không đi cùng Vương mới khiến cho Vương chịu nhiều thương tích như vậy. Ảnh Tử này thật ngu ngốc, rốt cuộc là chiếu cố Vương như thế nào?!

"Đoạn Tiêu không nên đi Độc Long Cốc, ta đã nói với hắn rất nhiều lần rồi."

"Độc Long Cốc?" Mộ Dung Thiên Lý kỳ quái nói, "Chẳng lẽ Ma Tiên Long Hương sinh trưởng ở nơi đó?"

"Đúng, Ma Tiên Long Hương sinh trưởng ở Độc Long Cốc. Độc Long Cốc khắp nơi đều là độc, hơn nữa còn có đại mãng xà trưởng thành ngàn năm. Kỳ thật muốn lấy Ma Tiên Long Hương rất dễ dàng, đại mãng xà thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái, nhưng một khi ngươi muốn đem Ma Tiên Long Hương mang ra khỏi Độc Long Cốc, đại mãng xà sẽ đem hết toàn bộ sức lực ngăn cản ngươi, mà ngươi phải cố sống cố chết né đòn công kích của đại mãng xà, sau đó chạy thục mạng ra khỏi Độc Long Cốc, một khi chạy được ra khỏi cốc, đại mãng xà sẽ không tiếp tục truy đuổi ngươi nữa."

"Còn có đại mãng xà ngàn năm? Nói như vậy thương thế của Minh Vương là do bị dịch vị của đại mãng xà ăn mòn?" Mộ Dung Thiên Lý cũng là bác học nhân tài, về chuyện dịch vị của đại mãng xà có tính chất ăn mòn hắn tự nhiên cũng biết không ít.

Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, "Đoạn Tiêu vì cái gì muốn đi Độc Long Cốc tìm Ma Tiên Long Hương?"

Mộ Dung Thiên Lý thở dài nói,"Là vì Thanh Thanh."

"Vân Thanh Thanh? Chẳng lẽ nàng mắc bệnh trị không nổi? Không dùng thế gian kì dược Ma Tiên Long Hương thì không thể chữa khỏi?"

"Đúng." Mộ Dung Thiên Lý lúc này hướng Công Tôn tiên sinh nói đại khái một lần về tình huống của Vân Thanh Thanh trong lúc đó.

"Ta đã biết." Công Tôn tiên sinh nói, "Tình hình của A Tiêu không được tốt, hiện tại ngay cả ta cũng không dám chắc có thể chữa khỏi cho hắn, trừ phi......"

"Trừ phi cái gì? Tiên sinh ngươi mau nói, ngươi muốn dùng thứ gì để cứu Vương

, Ám Dạ lập tức đi tìm." Ám Dạ nói.

"Thanh Thanh rốt cuộc bị làm sao? Vì sao lại sinh bệnh?" Vân phu nhân rốt cuộc cũng biết Mộ Dung Thiên Lý đã giấu nàng một số sự tình.

"Vân phu nhân, chuyện này tại hạ không thể nói trong chốc lát. Nếu Ảnh Tử thực sự đã đem Ma Tiên Long Hương đưa đến Vô Tranh sơn trang thì Thanh Thanh hiện tại cũng đã không còn gì đáng ngại. Cho nên bây giờ người cần quan tâm nhân chính là Minh Vương." Mộ Dung Thiên Lý nói một hồi, lúc này lại làm cho Vân phu nhân kích động lên.

Mắt thấy Vân phu nhân kích động lại run run đi đến trước mặt Công Tôn tiên sinh, "Tiên sinh, kính nhờ ngươi, bất luận thế nào cũng phải cứu nó...... Ta...... Không thể nhìn nó xảy ra chuyện......"

"Phu nhân......"

Hai huynh muội Mộ Dung Thiên Lý cùng Ám Dạ đều kỳ quái nhìn Vân phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật không thể cho ai biết?

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy Ảnh Tử một đường bay thẳng, từ bên ngoài tông cửa mà vào.

"Vương đâu? Vương có khỏe không?"

"Ngươi tại sao lại biết nơi này ?" Mộ Dung Thiên Thủy kỳ quái nói.

Thấy không ai trả lời nàng, Ám Dạ bèn lên tiếng giải thích:

" Minh Cung chúng ta đều có phương thức liên hệ đặc biệt."

"Vương......" Ảnh Tử chạy đến bên giường, mới nhìn đến Công Tôn tiên sinh:

"Tiên sinh, vương thế nào? A...... Đây là thuốc do Thủy Tịch Linh đưa......"

"A, Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư đưa thuốc, ta muốn nhìn xem......" Công Tôn tiên sinh tiếp nhận gói thuốc Ảnh Tử đưa qua, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Sau đó, đột nhiên thấy Ảnh Tử mở miệng nói:

"Vân phu nhân, tại sao ngươi cũng đến đây? Chẳng lẽ là đến xem Vương?"

Ám Dạ kỳ quái nói, "Ảnh Tử, ngươi vì sao lại hỏi như vậy?"

"Vân phu nhân là mẹ ruột của Vương, nhưng ta lấy làm kỳ quái, nàng như thế nào biết Vương gặp chuyện không may?"

Lời Ảnh Tử nói ra nhất thời làm cho mọi người có mặt ở đây chấn kinh.

"Vân phu nhân cùng Minh Vương?!" Mộ Dung Thiên Thủy chỉ vào hai người bọn họ, vẻ mặt không thể tin nổi. Chẳng nhẽ những lời nàng ta vừa nói là sự thật. Ngay cả Mộ Dung Thiên Lý cùng Ám Dạ cũng cảm thấy chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Nếu Minh Vương là con đẻ của Vân phu nhân, như vậy Vân Thanh Thanh cùng Minh Vương ở chung một chỗ...... Chẳng phải là loạn luân hay sao?!

"Ngươi......" Vân phu nhân thật không ngờ Ảnh Tử lại đem chuyện này nói ra ngoài, lúc này đã bị làm cho sợ hãi.

Mà Ảnh Tử tiếp theo đó lại nói thêm:

"Phu nhân, Vương cũng đã biết rồi, ta đã nói cho Vương...... Nhưng ngài, vẫn cố ý muốn cứu Vân Thanh Thanh."

"Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?" Vân phu nhân cảm giác việc này đã vượt quá sức chịu đựng của mình, nàng đã muốn quên đi chuyện này, nhất thời ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

"Này......" Mộ Dung Thiên Lý cũng hiểu được mình nên xử lý như thế nào, dù sao chuyện như vậy đã vượt xa phạm vi thừa nhận của bọn họ, không thể tưởng tượng."Công Tôn tiên sinh......"

"Ai, đều là nghiệt duyên a, ta cũng không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được Vân phu nhân...... Hoặc là kêu Đoạn phu nhân mới đúng......" Công Tôn tiên sinh nói, "Ai, đây đều là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, các ngươi làm sao có thể biết được......"

"Công Tôn tiên sinh, hiện tại cứu Vương mới là quan trọng nhất, cho nên xin ngài nhất định toan tâm toàn lực chữa khỏi cho Vương." Ảnh Tử nói.

"Ai, A Tiêu là đứa nhỏ mà ta nuôi lớn, ta làm sao có thể không cứu hắn, nhưng hắn thật sự bị thương quá nặng, trừ phi các ngươi đi mời Thủy Tịch Linh đến đây, cùng ta đồng thời chữa trị thì Đoạn Tiêu mới có hy vọng sống."

"Ta đi mời." Ám Dạ lập tức bảo trụ dũng khí của mình.

"Vô dụng." Ảnh Tử nói:

"Ngươi cho rằng Thủy Tịch Linh còn có thể tới cứu Vương hay sao? Lúc ta đến đó đưa thuốc cũng từng đem tình hình của Vương hiện giờ nói cho nàng, nhưng nàng cũng chỉ nể tình Vương vì Vân Thanh Thanh đi tìm Ma Tiên Long Hương mà cho ta mấy bình thuốc mà thôi. Huống chi hiện tại Vân Thanh Thanh vẫn là thập phần thống hận Vương, nàng nhất định sẽ không để cho Thủy Tịch Linh tới cứu Vương."

"Không được cũng phải đi thử xem " Ám Dạ vội la lên, "Chẳng lẽ vì các nàng không chịu đến mà chúng ta không đi mời sao? Chẳng lẽ Vương ở trong lòng của ngươi không hề quan trọng chút nào sao? Ta hiện tại hoài nghi những chuyện trước kia ngươi làm có thật sự đều là vì Vương không?"

"Ta......" Ảnh Tử bị Ám Dạ chế nhạo không còn gì để nói, nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng cho hắn biết.

"Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi mời Thủy Tịch Linh đến đây." Ám Dạ nói xong liền chạy mất.

Ảnh Tử không ngăn được hắn, đành phải để hắn rời đi. Còn lại huynh muội Mộ Dung cũng lần lượt lắc đầu rời đi, Công Tôn tiên sinh vội vàng giúp Đoạn Tiêu xử lý vết thương cũng không mấy để ý.

****

Vân phu nhân vừa khóc vừa chạy khỏi biệt viện, lúc trở lại Lưu Thủy sơn trang, Vân Liệt nhìn thấy hai mắt Vân phu nhân sưng đỏ thì lấy làm lạ:

"Phu nhân, mắt của nàng làm sao vậy? Có phải hay không vừa mới khóc?"

Vân phu nhân vội vàng giấu nhẹm:

"Không có gì, không cẩn thận để hạt cát bay vào."

"A, gần đây thường xuyên thấy nàng chạy ra bên ngoài, có chuyện gì sao? Sao lại không nói với ta?" Vân Liệt đối với Vân phu nhân vô cùng tốt.

"Không, gần đây chỉ vì lo cho Thanh Thanh nên thường xuyên đi chùa thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cả nhà chúng ta."

"Phu nhân đúng là tâm địa lương thiện, đứa nhỏ vô dụng kia, không cần để ý tới nó, nó không muốn ở lại Vân gia, nàng cần gì phải vì nó mà lo lắng." Vân Liệt mặt không chút thay đổi nói.

"Lão gia......"

"Thôi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải làm." Vân Liệt nói xong lại trấn an Vân phu nhân một chút, sau đó rời đi.

Vân phu nhân chỉ biết lắc đầu, không rõ vì sao trượng phu của mình lại không thể yêu thương Thanh Thanh. Rõ ràng đều đều là nữ nhi của mình, vì cái gì cố tình sủng ái hai nữ nhi kia mà quên đi một nữ nhi khác?

Ám Dạ bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Vô Tranh sơn trang, cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.Ảnh Tử vừa thấy hắn đến liền hỏi:

"Thế nào? Nàng có đến không?"

Ám Dạ bất lực lắc đầu:

"Vân Thanh Thanh căn bản không tin lời của ta, Thủy Tịch Linh lại càng không đến, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trước hết vẫn nên trở lại đây." Đối với võ công của bản thân mà nói, Ám Dạ vừa bực bội cũng vừa cảm thấy bất lực.

Ảnh Tử nói:

"Ta đã nói rồi mà, chúng ta căn bản không thể đi, Vân Thanh Thanh biết chúng ta là thân tín của Vương, nàng nhất định sẽ không tin lời chúng ta nói. Hơn nữa, nàng không biết Vương và nàng có quan hệ máu mủ, lại càng không biết Vương đối với nàng thâm tình cỡ nào."

"Ai, Vương và Vân Thanh Thanh thật đúng là khổ mạng, tiếp tục như vậy có cái gì tốt đâu?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Ảnh Tử bực mình nói.

"Nếu có cách khác ta còn đứng đây rầu rĩ hay sao? Mỗi lần đều bị các ngươi hiểu lầm, ngươi nghĩ rằng ta ngốc giống như ngươi sao, ta làm như vậy mục đích hết thảy đều là muốn tốt cho Vương, cuối cùng lại trở thành trở ngại mà không giúp được gì, ngươi nghĩ ta cảm thấy vui vẻ lắm hay sao? Ta làm sao mà biết ông trời lại muốn đùa cợt với ta."

"Đúng, đúng, là ta không tốt, ngươi không cần tức giận, chúng ta cùng nghĩ biện pháp là được rồi." Ám Dạ đúng là không nhận ra tâm sự của Ảnh Tử. Trước kia Ảnh Tử có chuyện gì cũng không để cho người khác biết, đều lén lút chôn dấu ở trong lòng mình, mà hiện tại nàng rốt cục cũng đã nói ra, có thế thấy được chuyện của Vương đã mang đến cho nàng rất nhiều bức xúc, có một số việc nhất định phải làm cho sớm, miễn cho lúc muốn làm lại không còn cơ hội.

"Bây giờ biết làm sao? Công Tôn tiên sinh nói chúng ta mà không mời được Thủy Tịch Linh đến thì Vương vẫn sẽ hôn mê, còn tiếp tục như vậy, không cần đến vài ngày, Vương sẽ......" Ám Dạ thật sự không nói tiếp được nữa.

"Không bằng......" Đầu óc Ảnh Tử vừa chuyển, sau khi trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói ra một câu,"Chúng ta xin Mộ Dung Thiên Lý đi đến đó."

Mộ Dung công tử?! Vì sao lại là hắn?" Ám Dạ kỳ quái nói.

Ám Dạ suy nghĩ cũng thấy có lý:

" Đúng a. Người bình thường sẽ không thay tình địch ra mặt, Mộ Dung công tử đi thật sự rất có hy vọng, vấn đề là hắn có đi hay không?"

"Việc này......" Ảnh Tử vuốt cằm nói, "Chúng ta đành phải dùng biện pháp này."

****

Một ngày sau, Mộ Dung Thiên Lý thật sự xuất phát đi mời Vân Thanh Thanh cùng Thủy Tịch Linh. Không biết Ảnh Tử và Ám Dạ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì?

Ba ngày sau, Mộ Dung Thiên Lý tới Vô Tranh sơn trang. Thủy Tịch Linh không ngờ lại gặp Mộ Dung Thiên Lý, vừa thấy hắn đến thì có chút kỳ quái:

"Mộ Dung công tử, sao ngươi lại tới đây?"

"Ta đến gặp Thanh Thanh." Mộ Dung Thiên Lý khí độ tiêu sái, thần thái như thường, "Nghe nói Thanh Thanh đã tốt lắm, ta đến xem."

"Di, làm sao ngươi biết được?" Thủy Tịch Linh thật sự kỳ quái.

"Ta gặp được Ảnh Tử." Những chuyện khác hắn cũng không nói cho Thủy Tịch Linh, Đoạn Tiêu hiện tại đang được huynh muội Mộ Dung hỗ trợ chiếu cố. Tự nhiên, nàng cũng sẽ không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi vào đi, hôm nay ta nhận được bồ câu đưa tin, Đại tỷ bọn họ biết Thanh Thanh đã khoẻ thì vội vã trở về. Thanh Thanh nghe được tin này thì rất là cao hứng, ngươi đi nhìn nàng đi." Thủy Tịch Linh nói.

"Được, cám ơn Quân phu nhân." Mộ Dung Thiên Lý cũng không có xưng Thủy Tịch Linh là cô nương, mà học theo Quân Tuỳ Phong kêu là Quân phu nhân. Thủy Tịch Linh cũng không để ý, nàng đang bận điều chế loại thuốc mới.

Mộ Dung Thiên Lý phi thân vài cái là đến được Thanh Viên, nhìn thấy Vân Thanh Thanh ngồi ở dưới gốc cây nói chuyện phiếm với đám Lưu Ly, Phỉ Thúy. Tiếng cười không ngừng truyền đến làm cho Mộ Dung Thiên Lý lại một lần nữa thấy được Vân Thanh Thanh tinh thần sảng khoái .

"Thanh Thanh......" Mộ Dung Thiên Lý nhẹ nhàng gọi một tiếng, thành công hấp dẫn lực chú ý của Vân Thanh Thanh.

"Mộ Dung? Sao ngươi lại tới đây?" Vân Thanh Thanh đã chậm rãi khôi phục thần thái ngày xưa, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng nhẹ đi ba phần.

"Ta đến gặp nàng." Mộ Dung đi đến trước mặt Thanh Thanh, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá nàng một lần,"Quả nhiên tốt hơn nhiều. Thực xin lỗi, Thanh Thanh, lần này ta không giúp được cái gì."

"Mộ Dung, ngươi nói cái gì

đó." Vân Thanh Thanh cười nói, "Ta tốt lắm, ngươi còn nói cái này làm gì."

"Đúng, đúng. thấy nàng có thể khoẻ mạnh so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn." Mộ Dung Thiên Lý nói:

"Nàng vừa mới khoẻ lại, làm sao có thể ở bên ngoài hứng gió, coi chừng cảm lạnh, mau vào trong nhà đi."

Vân Thanh Thanh chép miệng, bất đắc dĩ cười khổ nói:

"Ngươi so với Tam tỷ của ta còn nghiêm khắc hơn a. Yên tâm đi, ta đã không còn thấy khó chịu nữa, chính Tam tỷ bảo ta đi ra ngoài hít thở không khí, ngươi không thấy Lưu Ly cùng Phỉ Thúy, Nhược nhi ở đây nói chuyện phiếm với ta sao."

"Nếu Tam tỷ của nàng cho phép nàng đi ra, vậy thuyết minh nàng không có việc gì, xem ra đã lo lắng quá nhiều." Mộ Dung Thiên Lý rõ ràng cười một cái.

Vân Thanh Thanh thật ra không có để ý:

"Ngươi tại sao lại đột nhiên đến nơi này? Có chuyện gì sao?"

"Này......" Mộ Dung Thiên Lý thật không ngờ Vân Thanh Thanh lại trực tiếp hỏi mục đích đến của hắn, trong nhất thời không nghĩ ra được lý do nào thuyết phục.

"Nói đi, có chuyện gì mà ngươi ấp a ấp úng?" Vân Thanh Thanh kỳ quái nhìn hắn, thúc giục nói.

"Là...... Là về Minh Vương......" Mộ Dung Thiên Lý cũng không muốn giấu diếm Vân Thanh Thanh, vừa nghe nàng hỏi như vậy, cũng không tiếp tục che dấu mà nói thẳng ra.

"Về chuyện của hắn ta không muốn nghe." Vân Thanh Thanh vừa nghe thấy hai chữ Minh Vương thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

"Vân Thanh Thanh, nàng hãy nghe ta nói......"

"Ta không muốn nghe, chuyện của hắn ta một chữ cũng không muốn nghe."

"Thanh Thanh, nàng hãy nghe ta nói......" Mộ Dung Thiên Lý nhìn thấy Vân Thanh Thanh xoay người đi thì cũng bước theo .

Hắn vừa đi qua thì Vân Thanh Thanh lại quay mặt đi:

"Ta nói, ta không muốn nghe......"

"Thanh Thanh," Lúc này đây Mộ Dung Thiên Lý trực tiếp bắt lấy bả vai của nàng, không cho nàng tiếp tục trốn chạy, "Chuyện này thật sự rất quan trọng, nếu không quan trọng thì ta cũng sẽ không đến đây, nàng nói có phải hay không? Cho nên, nàng nhất định phải nghe ta nói hết, ta không bắt nàng làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn đem những gì ta biết nói cho nàng nghe, về phần nàng quyết định thế nào ta cũng không tham dự."

Vân Thanh Thanh nghe hắn nói như vậy cũng bình tĩnh trở lại, sau khi trầm mặc trong chốc lát thì nàng mở miệng nói:

"Ngươi nói đi. Mặc kệ ngươi nói chuyện gì, ta cũng sẽ không đi."

"Được, nàng không đi ta cũng mặc kệ, ta chỉ nói cho nàng nghe." Mộ Dung Thiên Lý thực vừa lòng với sự hợp tác của Vân Thanh Thanh, hắn biết Thanh Thanh không phải là loại người không biết nói đạo lý.

"Nàng có xem bức huyết thư Đoạn Tiêu viết cho nàng chưa ?"

"Xem rồi, thì sao?" Đúng vậy, xem rồi thì sao chứ? Ai biết huyết thư kia là thật hay giả?

Mộ Dung Thiên Lý nghe Vân Thanh Thanh nói như vậy, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, xem ra không thể sử dụng ánh mắt của thường nhân để nhìn Vân Thanh Thanh, dù sao nàng cũng là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư.

Những người trong Vô Tranh sơn trang đều rất kỳ quái.

"Nàng có biết linh dược Ma Tiên Long Hương mà nàng ăn là do Đoạn Tiêu thiên tân vạn khổ mới tìm được hay không?" Mộ Dung Thiên Lý nói.

"Tam tỷ có nói qua, thì sao?"

Lại là vì sao?! Mộ Dung Thiên Lý cũng dần dần dược vì sao Ám Dạ lại bất lực. Gặp phải người như vậy, thật đúng là mềm cứng đều không được.

"Ta không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ta chỉ muốn nói cho nàng biết thời điểm ta nhìn thấy Đoạn Tiêu." Mộ Dung Thiên Lý ngồi vào một bên, hồi tưởng lại tình hình ngày đó khi Thiên Thuỷ dẫn hắn đi gặp Đoạn Tiêu,"Ta còn nhớ rõ tình hình khi Thiên Thủy mang ta vào trong sơn động gặp Đoạn Tiêu. Khi đó, ta vừa đi vào trong động đã ngửi thấy một mùi tanh tươi toả ra từ người Đoạn Tiêu, nàng có biết ta nhìn thấy cái gì không?

"Cái gì?" Tâm tư của Vân Thanh Thanh đã bị tình tiết trong câu chuyện của Mộ Dung Thiên Lý hấp dẫn, mà điểm hấp dẫn nàng nhất là nhân vật chính trong chuyện này lại chính là Đoạn Tiêu.

Lúc ấy, cảnh tượng mà Mộ Dung Thiên Lý nhìn thấy thực thập phần dọa người. Bởi vì Đoạn Tiêu không nghĩ mình sẽ xảy ra chuyện gì ở Độc Long Cốc cho nên hắn chỉ mang theo một ít thuốc trị thương cùng băng vải, nhưng nhìn những thương tổn trên người hắn thì biết một chút thuốc này căn bản không có cách nào xử lý tốt miệng vết thương.

"......, Vết thương không xử lý tốt lúc trước giờ bắt đầu thối rữa, mà trên người Đoạn Tiêu đều là những vết thương rất sâu, băng vải bó lên đều bị máu thấm đẫm, còn những vết thương không được băng bó thì có thể nhìn thấy xương cốt trắng bóng......" Mộ Dung Thiên Lý chưa nói xong thì đã bị Thanh Thanh lớn tiếng ngăn lại.

"Không được nói ......" Vân Thanh Thanh không thể tưởng tượng được đó là cảnh tượng gì, dù sao nàng vẫn biết Mộ Dung Thiên Lý tuyệt đối sẽ không lấy loại chuyện này mà ra đùa giỡn với nàng .

"Thanh Thanh, Đoạn Tiêu hiện tại nguy hiểm trong sớm tối, Công Tôn tiên sinh đã đến Lưu Thuỷ sơn trang cứu hắn, nếu nàng không muốn hắn chết thì phải đi tìm Thủy Tịch Linh, Công Tôn tiên sinh nói một mình lão không có năng lực chữa khỏi cho Đoạn Tiêu, lão cần Thủy Tịch Linh giúp. Lời ta đã nói hết, nàng nên hảo hảo ngẫm lại đi." Mộ Dung Thiên Lý nói xong, vỗ vai Vân Thanh Thanh trấn an rồi đi thẳng.

Còn lại Vân Thanh Thanh một mình ngồi ở trong phòng ngơ ngác, không biết nên làm thế nào cho phải.

****

Buổi chiều hôm đó, Mộ Dung Thiên Lý cũng đã đi rồi, mà đám người Bạch Mạn Điệp lúc này lại mới trở về.

Vừa về đến Vô Tranh sơn trang, Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương liền dẫn đầu vọt vào trong phòng Vân Thanh Thanh, vừa thấy Thanh Thanh hoàn hảo vô khuyết ngồi ở chỗ kia, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận không ít, chỉ có điều vẻ mặt có chút là lạ.

"Thanh Thanh." Bạch Mạn Điệp vừa gọi vừa tiến tới nhìn và gương mặt Thanh Thanh, "Nhìn thấy muội khoẻ hẳn đại tỷ rất là cao hứng."

"Đúng vậy, chẳng những Đại tỷ cao hứng, Nhị tỷ cũng thật cao hứng a." Diệp Lăng Tương cũng không cam yếu thế kéo Vân Thanh Thanh nhìn khắp một lượt, sau khi xem xong thì hài lòng gật đầu:

"Lão Tam quả nhiên không có gạt chúng ta, lần này Thanh Thanh đã khá lên rất nhiều. Nhưng Thanh Thanh, sắc mặt của muội vẫn có điểm không thích hợp nha."

"Ta cũng nhìn thấy, lão Nhị ngươi đi tìm lão Tam đến đây, ta muốn hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không cần." Vân Thanh Thanh giữ chặt nàng, vừa lúc nhìn đến Đông Phương Vũ cùng Lãnh Tuyệt Cuồng, còn có Quân Tuỳ Phong và Thủy Tịch Linh cùng nhau đi đến.

"Đại tỷ phu, Nhị tỷ phu, Tam tỷ phu, Thanh Thanh trong khoảng thời gian này nhận được sự chiếu cố các của các ngươi, cám ơn các ngươi." Vân Thanh Thanh nói xong liền hướng bọn họ cúi đầu cảm tạ.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, còn có Tam tỷ, mấy ngày nay, Thanh Thanh thật sự rất khoái hoạt, thật sự phi thường cảm tạ các ngươi."

"Thanh Thanh, đang nói cái gì đó?" Diệp Lăng Tương mất hứng nói, "Chúng ta đều là tỷ muội, là người một nhà, ngươi tại sao lại khách khí như vậy."

Mà Bạch Mạn Điệp hình như nhìn ra Vân Thanh Thanh có điểm gì đó là lạ, sau khi đám người Đông Phương Vũ rời đi, nàng một mình lưu lại:

"Thanh Thanh, nói cho Đại tỷ biết, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

"Thanh Thanh, Đại tỷ và muội đều là người đến từ thế kỷ 21, chúng ta còn có cái gì không thể nói với nhau, huống chi Thần Toán Tử từng nói, kiếp này ta nhất định phải giúp muội, muội có chuyện gì hãy nói với ta, ở trong thế giới này, chúng ta chính là người thân của nhau." Lời nói chất phác của Bạch Mạn Điệp làm cho Vân Thanh Thanh một phen cảm động, nàng lặng im trong chốc lát, sau đó liền đem những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này thuật lại từ đầu đến cuối.

"...... Đại tỷ, tỷ nói muội nên làm cái gì bây giờ?" Vân Thanh Thanh cúi đầu nói.

"Muội không phải đã quyết định rồi sao?" Bạch Mạn Điệp nhìn vào mắt nàng mà nói, "Đã quyết định rồi. Tại sao bây giờ còn suy nghĩ lung tung ?"

"Đại tỷ, muội......" Vân Thanh Thanh muốn nói lại thôi.Bạch Mạn Điệp nắm tay nàng, cười một cái nói:

"Mặc kệ muội quyết định việc gì, chúng ta đều ủng hộ muội. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội, chúng ta không có quyền thay muội đưa ra quyết định. Ta chỉ có thể nói, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, Vô Tranh sơn trang đều là nhà của muội. Bất cứ lúc nào cửa lớn của Vô Tranh sơn trang cũng mở ra để chào đón muội, chúng ta khi nào cũng hoan nghênh muội trở về."

"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh ôm lấy Bạch Mạn Điệp, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng khóc ra.

"Tốt lắm, tốt lắm," Bạch Mạn Điệp vỗ lưng của nàng, nhẹ giọng trấn an, "Đi thôi, muội phải đi nhìn xem, đem chuyện này hoàn toàn giải quyết, ta cùng lão Tam sẽ đi cùng muội. Chúng ta đem Thanh Thanh nguyên bản tìm trở về, được không?"

Đúng vậy, Đại tỷ nói rất đúng, mà mình cũng không nghĩ như vậy sao? Chỉ có đi gặp hắn một lần, thật thật chính chính cùng hắn giải quyết tất cả thì mình mới có thể trở về là Thanh Thanh của trước kia. Nhưng tại sao trái tim mình lại đau như thế? Chẳng lẽ mình thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn hay sao? Quên đi, đi gặp hắn một lần không phải mọi chuyện đều minh bạch ư?

"Cám ơn, Đại tỷ."

"Muội a, còn khách khí cái gì , không xem Đại tỷ là người một nhà."

"Vâng, Thanh Thanh sai rồi."

"Thế này mới đúng, thôi, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm lão Tam nói một tiếng." Nói xong Bạch Mạn Điệp liền rời đi, lưu lại một mình Vân Thanh Thanh yên lặng nhìn bóng dáng của nàng biến mất.

****

Hai ngày sau, dưới sự phản đối cực lực của Diệp Lăng Tương và tiễn đưa của mọi người ở Vô Tranh sơn trang, Vân Thanh Thanh, Bạch Mạn Điệp và Thủy Tịch Linh cùng đi đến Lưu Thuỷ sơn trang.

Lưu Thủy sơn trang hiện giờ đang bị một màn mây mù bao phủ. Thời điểm Mộ Dung Thiên Lý trở về, mọi người hỏi hắn Thủy Tịch Linh cùng Vân Thanh Thanh có tới hay không?

Hắn trả lời rằng không biết. Mọi người vừa nghe liền nóng nảy, trả lời kểu gì vậy a? Cho ngươi đi làm việc, ngươi không làm tốt sao có thể trở về?

Mộ Dung Thiên Lý nói cho bọn những chuyện đã xảy ra, hắn đã nói cho Vân Thanh Thanh từ đầu chí cuối, về phần nàng quyết định ra sao, hắn không có quyền can thiệp. Vì thế Ám Dạ suý

t nữa thì đánh nhau với hắn, nói hắn vô tâm. Ảnh Tử ngược lại nói Mộ Dung Thiên Lý làm như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, bọn họ không thể lại tiếp tục yêu cầu hắn làm bất cứ cái gì .

Về phần Vân Thanh Thanh và Thủy Tịch Linh rốt cuộc có đến hay không, bọn họ đương nhiên không thể nào biết được. Mỗi người đều phỏng đoán, không biết cuối cùng Vân Thanh Thanh và Thủy Tịch Linh có thể xuất hiện hay không.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, đang lúc mọi người trông đợi mỏi mòn thì đột nhiên thấy Ám Dạ lảo đảo chạy vào, nói,"Vân...... Vân......"

"Ngươi nói cái gì a?" Ảnh Tử không hiểu hắn muốn nói cái gì.

"Không...... Không phải......" Ám Dạ chạy đến bên người nàng, lại đi đến bên người Công Tôn tiên sinh, tiếp đó lại chạy đến bên người Vân phu nhân,"Vân...... Vân...... Vân Thanh Thanh nàng đến đây."

Thùng thùng thùng thùng!!!

Mọi người đều cả kinh, tiếp theo chợt nghe thấy một thanh âm phá không truyền đến.

Mọi người thấy Ám Dạ kinh ngạc cũng nhìn nhìn một chút , nhìn rồi thì bất kể ai đang cầm cái gì trong tay đều rơi xuống đất hết..

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Mạn Điệp đã dẫn đầu đạp cửa xông vào.

"Như thế nào? Mọi người không hoan nghênh chúng ta sao?" Bạch Mạn Điệp nhìn những người trong phòng ngây ngốc khi thấy các nàng xuất hiện thì cố ý hỏi.

"A, sẽ không, sẽ không." Vẫn là Ám Dạ phản ứng nhanh nhất, lập tức nghênh đón các nàng đi vào.

Đi theo phía sau Bạch Mạn Điệp chính là Vân Thanh Thanh cùng Thủy Tịch Linh, Bạch Mạn Điệp không thèm nhìn những người khác, chỉ đối với Vân phu nhân cùng Công Tôn tiên sinh gật đầu một chút, sau đó đi thẳng đến trước giường Đoạn Tiêu.

"Tịch Linh, ngươi tới nhìn xem." Bạch Mạn Điệp để cho Thủy Tịch Linh đi qua, nàng đi đến bên người Công Tôn tiên sinh nói:

"Công Tôn tiên sinh, lần này ta mang Thanh Thanh đến, mục đích chính yếu là làm rõ tất cả các vướng mắc giữa nàng và Đoạn Tiêu trong lúc đó. Cho nên sau khi Tịch Linh giúp lão chữa khỏi cho Đoạn Tiêu, hắn cùng Thanh Thanh sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

"Được." Công Tôn tiên sinh cũng không nói lời vô nghĩa:

"Ta cũng hy vọng kết quả là như vậy." Nếu là trước kia thì lão nhất định còn có thể giúp đỡ Đoạn Tiêu vãn hồi Vân Thanh Thanh, nhưng hiện tại thì không được, nghĩ đến chuyện lão đã cùng Vân phu nhân chứng thật Đoạn Tiêu cùng Vân Thanh Thanh là thân huynh muội, bọn họ không thể ở cùng một chỗ.

Tuy Bạch Mạn Điệp nghe thấy Công Tôn tiên sinh hiện tại phản đối Đoạn Tiêu cùng Vân Thanh Thanh cùng một chỗ có chút ngoài ý muốn, những nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nàng chỉ kêu Công Tôn tiên sinh cùng Thủy Tịch Linh mau chóng chữa trị cho Đoạn Tiêu.

Vân phu nhân đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Vân Thanh Thanh không có rời khỏi Đoạn Tiêu, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Hai hài tử này tại sao lại khổ mệnh như thế?

Trị liệu đương nhiên không phải một ngày là có thể hồi phục. Vì muốn Đoạn Tiêu mau chóng khỏi lại, Bạch Mạn Điệp cùng Vân Thanh Thanh đành phải lưu lại, chờ đợi Thủy Tịch Linh cùng Công Tôn tiên sinh mau chóng chữa khỏi cho Đoạn Tiêu.

****

Đã nhiều ngày qua, Vân Thanh Thanh mỗi ngày nhìn Đoạn Tiêu bị Thủy Tịch Linh cùng Công Tôn tiên sinh dùng các loại phương pháp "Tàn nhẫn" để chữa trị thì trong lòng đau như bị dao cắt. Có thể không đau được sao? Nàng nhìn thấy người nằm trên giường không còn tí thịt nào, giống hệt như lại một bộ xương khô. Bởi vì mấy ngày nay Công Tôn tiên sinh không có tìm được biện pháp trị liệu thích hợp nào nên đành phải dùng phương pháp cơ bản nhất để xử lý miệng vết thương.

Đợi đến khi Thủy Tịch Linh tới nơi thì miệng vết thương của Đoạn Tiêu đã chuyển biến xấu đến mức không còn cách nào khác ngoài việc cắt bỏ đi, không cần phải nói, Đoạn Tiêu rất đau đớn a. Ngay cả nàng ở một bên nhìn còn cảm thấy đau, huống chi là Đoạn Tiêu.

Ám Dạ và Ảnh Tử cũng không thể nhìn được nhưng hai người vì lo lắng cho Đoạn Tiêu nên mới cắn răng nhẫn nại. Mà Vân Thanh Thanh nhìn đến hai mắt đỏ hoe, nếu không phải Bạch Mạn Điệp và Mộ Dung Thiên Lý ở bên cạnh đỡ lấy nàng, phỏng chừng nàng đã sớm ngất đi rồi.

Sau khi đem những phần da thịt bị loét cắt đi, Thủy Tịch Linh dùng thuốc đặc chế của mình bôi khắp thân thể Đoạn Tiêu. Công Tôn tiên sinh đầu đầy mồ hôi rốt cục cũng có thể ngồi xuống thở một hơi, Thủy Tịch Linh nói:

"Buổi tối kế tiếp rất quan trọng, các ngươi phải túc trực bên hắn cả đêm, nếu phát hiện hắn phát sốt thì lập tức nói cho ta và Công Tôn tiên sinh biết."

"Vâng." Ám Dạ cùng Ảnh Tử đáp lời, quyết định buổi tối hôm nay nhất định phải trấn giữ bên cạnh Đoạn Tiêu.

Bạch Mạn Điệp đem Thủy Tịch Linh mỏi mệt đuổi về phòng, Ảnh Tử ngồi trấn thủ ở đầu giường Đoạn Tiêu còn Ám Dạ đưa Công Tôn tiên sinh về nghỉ ngơi, Mộ Dung Thiên Lý lặng lẽ nói với Vân Thanh Thanh, chúng ta ra ngoài một chút đi.

Hai người chậm rãi bước đi, ai cũng không nói chuyện, dần dần thế đi ra khỏi biệt viện, đi đến một con sống nhỏ, hai người đứng ở trên cây cầu nhỏ cong cong, nhìn xuống mặt nước trong xanh, ngẫu nhiên thấy vài con cá nhỏ màu đỏ bơi qua.

"Thanh Thanh, bây giờ nàng đã biết ta không lừa nàng rồi chứ?" Mộ Dung Thiên Lý đàn chim bay ở phía cuối chân trời, thanh âm thản nhiên mà ôn hòa truyền đến, "Tuy ta biết rằng Đoạn Tiêu từng đối với nàng làm ra rất nhiều chuyện không thể chấp nhận, nhưng bây giờ nàng cũng thấy hắn đã nhận báo ứng rồi. Kỳ thật đây cũng không thể nói là một loại báo ứng, coi như là một phương thức thứ tội đi, cho dù các ngươi không có khả năng tiếp tục ở cùng một chỗ, ta chỉ hy vọng nàng có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng, hảo hảo nghĩ đến cuộc sống tương lai."

"......" Vân Thanh Thanh không nói gì, như trước cúi đầu nhìn đàn cá trong nước.

"Đoạn Tiêu chính là gánh nặng trong lòng nàng, nếu nàng không thể tha thứ cho hắn thì sẽ chẳng bao giờ quên được hắn, lại càng không thể đối diện với tương lai của chính mình. Ta hy vọng nàng có thể sống vui vẻ, không cần tiếp tục mang trên lưng gánh nặng trầm trọng cùng áp lực tâm lý."

"Ngươi làm sao biết ta không tha thứ cho hắn?" Thanh âm trầm thấp của Vân Thanh Thanh truyền đến:

"Ta đã sớm tha thứ cho hắn. Cũng không phải ta ngu ngốc, hoặc là ta nguyện ý thừa nhận thống khổ mà hắn đã tạo ra cho ta. Mà ta nghĩ đến cuộc sống mới, ta muốn quên đi tất cả những chuyện thống khổ mà ta đã trải qua, cho nên từ lúc Đoạn Tiêu xuất hiện ở Vô Tranh sơn trang, ta cũng đã tha thứ cho hắn. Cho tới bây giờ ta đã hiểu việc ta có nói tha thứ cho hắn hay không cũng không hề quan trọng, quan trọng là đối với ta đó chính là một loại giải thoát. Ta nghĩ buông tha chính mình, ngươi hiểu chưa?"

"Thanh Thanh," Mộ Dung Thiên Lý xoay người lại nhìn nàng, "Ta không thể không nói, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều, nàng càng lúc càng trở nên thành thục. Nàng như vậy làm cho ta rất vui mừng, ta biết nàng là một nữ hài tử kiên cường, nàng nhất định vì tương lai mà không chấp nhất những thống khổ trong hiện tại. Nàng như vậy mới có thể sống vui vẻ a."

"Đây đều là do những người thân trong Vô Tranh sơn trang của ta giúp cho ta hiểu rõ. Bọn họ giúp ta chia sẻ rất nhiều thống khổ, ta thực sự rất cảm động." Vân Thanh Thanh mỉm cười nói, "Có thể có những người thân như vậy là may mắn của ta."

Mộ Dung Thiên Lý lại theo nụ cười thản nhiên của nàng trông được một tia phiền muộn, "Nàng...... Vẫn không thể quên được hắn."

Vân Thanh Thanh không có phản bác, gánh nặng lớn của nàng tựa hồ có thể dỡ bỏ,"Bị ngươi nhìn ra rồi ."

"Thật sự tha thứ cho hắn?"

"Kỳ thật cũng không thể nói là tha thứ, chỉ có thể nói là buông tha. Dù sao vết thương vẫn tồn tại trong tâm lý của ta, có lẽ thật lâu sau, đến một ngày nào đó nó mới có thể biến mất, ta cũng không biết đó là lúc nào. Nhưng lúc này đây đến gặp hắn...... Lại vẫn làm cho ta cảm thấy đau lòng."

"Nói như thế nào?"

"Kỳ thật, yêu hận tình cừu trong thế gian không phải chỉ trong một hai câu là có thể nói rõ ràng. Ta đột nhiên nhớ tới có một câu nói, hãy đi trên con đường của mình mặc kệ người ta nói cái gì. Có lẽ lời này nói hơi quá nhưng về mặt nào đó nó lại rất chính xác. Mỗi người đều có con đường đi cho riêng mình, trải qua một khoảng thời gian rất dài, ta ở nơi này rốt cuộc đã tìm được người mình yêu, nếu ta vĩnh viễn ghi hận ở trong lòng, ta làm sao có thể thoát khỏi thung lũng."

"Lời của nàng...... Thực phức tạp...... Làm cho ta rất khó lý giải." Mộ Dung Thiên Lý lắc đầu nói.

Vân Thanh Thanh đột nhiên nở nụ cười:

"Kỳ thật những lời này là ta nói cho chính mình nghe. Ta cần gì phải câu nệ tiểu tiết, không phải nói con người nên nhìn về phía trước hay sao. Giống như chiến tranh thế giới thứ 2 qua đi, quốc gia đối địch còn muốn bắt tay giảng hòa, mở rộng ngoại giao, huống chi những nhân vật nhỏ như chúng ta. Nếu không trải qua thương tổn thì làm sao có thể trưởng thành, như thế nào trở nên cường đại? Lão sư trước kia nói thật là đúng nha."

"Nàng đang nói cái gì a? Vì sao ta nghe mà không hiểu?" Mộ Dung Thiên Lý thật sự nghe đến mức đầu to ra, càng ngày càng hồ đồ.

"Không cần ngươi quản, ta đã nghĩ thông suốt. Nếu còn đau lòng vì hắn, ta cần gì phải bận tâm đến hai chữ thể diện. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sứ kim tôn đối không nguyệt......" Vân Thanh Thanh nói xong, người đã muốn chạy xa.

"Thanh Thanh, nàng đang nói cái gì a?"

"Ta nghĩ thông...... Cám ơn ngươi......" Vân Thanh Thanh lớn tiếng lời hắn, tiếp theo lại nhỏ giọng nói với chính mình:

"Người ở trên đời cũng chỉ có thể sống vài chục năm, nếu vẫn ghi hận này hận kia, không bằng ta quên hết đi, chuyện đó có thể làm khó Vân Thanh Thanh hay sao......"

Vân Thanh Thanh nghĩ thông suốt hết thảy, người cũng trở nên sáng sủa hoạt bát, nàng không biết mình sắp gặp phải một chuyện vô cùng khó chấp nhận .

****

Trở lại biệt viện của Lưu Thuỷ sơn trang, Vân Thanh Thanh một đường chạy đến trong phòng Đoạn Tiêu, lại nhìn thấy Ảnh tTử đang cẩn thận chăm sóc hắn. Vân Thanh Thanh đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, không biết nên nói cái gì cho tốt. Đến khi Ảnh Tử phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình thì quay đầu nhìn lại:

"Là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta......" Vân Thanh Thanh không biết nên nói cái gì.

Ảnh Tử lại nói:

"Ta biết Vương tr

ước kia đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Nhưng hôm nay, ta muốn nói cho ngươi biết, những chuyện đó kỳ thực là sai lầm của ta. Lần đầu tiên ngươi cùng Vương ở cùng một chỗ, chúng ta nghĩ ngươi là nam hài nên sốt ruột tìm Công Tôn tiên sinh hỗ trợ, giứp Vương quên hết tất cả những chuyện liên quan đến ngươi. Sau đó ta phát hiện ngươi hoá ra lại là nữ nhi của Vân phu nhân, mà ta lại phát hiện Vương cũng là con của Vân phu nhân, cho nên ta tìm đến Mộ Dung Thiên Lý thiết kế ngươi hồng hạnh xuất tường......"

"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?" Vân Thanh Thanh đã bị câu nói vừa rồi của nàng làm cho sợ ngây người. Đoạn Tiêu là...... Là con của nương?!

"...... Ta muốn giải thích với ngươi, nhưng mọi chuyện ta làm đều vì muốn tốt cho các ngươi. Các ngươi là thân sinh huynh muội, kiếp này không có khả năng ở cùng một chỗ......" Ảnh Tử nói không xong đã bị một tiếng hét lớn của Vân Thanh Thanh ngăn cản.

"Không được nói!" Vân Thanh Thanh chỉ vào Ảnh Tử hô to:

"Ngươi đang tính toán cái gì, vì sao suốt ngày cản trở ta và Đoạn Tiêu, hiện tại còn bịa ra chuyện chúng ta là thân huynh muội, vớ vẩn, ngươi rốt cuộc muốn làm gì......"

Ảnh Tử còn chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy Bạch Mạn Điệp lắc mình một cái đi đến bên người Vân Thanh Thanh, đem nàng bảo vệ, hướng về phía Ảnh Tử nói:

"Ngươi muốn làm gì? Ở trước mặt ta khi dễ Thanh Thanh?"

"Tiểu công chúa, ta chỉ muốn nói cho Tứ tiểu thư biết nàng là thân muội muội của Vương, bọn họ không thể ở cùng một chỗ......"

"Cái gì?! Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu là thân huynh muội?! Ngươi nói thật hay giỡn vậy?" Lần này ngay cả Bạch Mạn Điệp cũng không tin, đây không phải là sự thật chứ?

"Vân phu nhân ngày mai mới trở về, đến lúc đó xin tiểu công chúa cùng Tứ tiểu thư tìm nàng chứng thật đi." Ảnh Tử nói xong không hề để ý các nàng, quay đầu đi hầu hạ Đoạn Tiêu.

"Đại tỷ, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là sự thật? Điều này sao có thể?! Ta cùng hắn......"

"Thanh Thanh không nên gấp gáp, ngày mai chúng ta tìm Vân phu nhân hỏi một chút không phải được rồi sao?" Bạch Mạn Điệp tuy rằng cũng sốt ruột nhưng là lo lắng cho Vân Thanh Thanh bệnh nặng mới khỏi.

"Không cần, ta hiện tại sẽ đi Lưu Thuỷ sơn trang tìm nương hỏi cho rõ ràng." Vân Thanh Thanh thừa lúc Bạch Mạn Điệp không để ý thoát khỏi tay nàng, hướng Lưu Thuỷ sơn trang chạy đi như bay.

"Thanh thanh, muội chờ ta!" Bạch mạn điệp sao có thể yên tâm để cho Vân Thanh Thanh một mình đi Lưu thuỷ sơn trang, lúc này liền thi triển khinh công đuổi theo..