Tuyệt Thế Long Thần

Chương 48: C48: Anh không cần kéo dài thời gian




Người đó cũng không dông dài nữa, giơ nắm đấm lên và lao về phía Dương Phàm.

Nhưng Dương Phàm có thể nhìn ra được, hắn ta chưa dùng hết toàn lực, hẳn là muốn trêu chọc một chút.

Dương Phàm không hề né tránh, trực tiếp giơ tay lên đỡ nắm đấm sắp lao tới.

Hắn đột nhiên dùng sức, chỉ nghe một tiếng xương gãy và tiếng hét thảm thiết đến tan nát cõi lòng, người đàn ông cơ bắp bay thẳng ra ngoài.

Hắn ta không dùng toàn lực, đó là việc của hắn ta, Dương Phàm cũng sẽ không khách sáo với hắn ta.

Tình trạng bỉ thảm của sư đỉệt của hắn vẫn hiện rõ trước mắt.

Dương Phàm cười đùa nói: “Chỉ bằng các anh mà muốn ám sát tôi? Chỉ sợ không được, tìm một người lợi hại một chút rồi quay lại đi.1′

Lý do tại sao Dương Phàm lại nói như vậy, đơn giản là hắn muốn thăm dò thử xem bên phía đối phương có cao thủ ẩn giấu nào không.

Trong bóng tối, vài bóng người xuất hiện trong góc khuất của sân rộng, đang lặng lẽ quan sát tình hình bên này để chờ đợi mệnh lệnh.

Mấy tên ngoại quốc thấy Dương Phàm ra tay ác liệt bá đạo, lúc này cùng nhau ra tay.

Tuy nhiên bọn họ không phải là đối thủ của Dương Phàm, Dương Phàm đã hạ gục tất cả chỉ bằng ba cú đấm và hai cú đá.

Người đàn ông cơ bắp bị thương đầu tiên cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhận ra mình đã rơi vào bẫy, đã gặp được cao thủ.

Hắn ta chậm rãi đi về phía trước, liếc nhìn đồng đội rồi nói với Dương Phàm: “Nếu tôi đoán không sai, hẳn là anh đang ở Siêu Phàm Cảnh phải không? Không nghĩ tới tuổi anh còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới này, Long Quốc thật sự có căn cơ sâu xa.”

Dương Phàm cười nói: “Anh không cần kéo dài thời gian, muốn tiêm thuốc thì tranh thủ thời gian đi.”

‘Tôi vô địch, mấy người muốn làm gì thì tùy.”

Người đó ngay lập tức sững sờ, đây là hành động xấc xược gì vậy, làm cho hắn ta

không biết nên làm gì.

Ý định ban đầu của hắn ta là trì hoãn thời gian và để đồng đội tiêm thuốc.


Không ngờ bị Dương Phàm nhìn thấu, còn bảo bọn họ tranh thủ thời gian tiêm thuốc, chẳng lẽ hắn không biết tác dụng của thuốc sao?

Quan tâm nhiều như vậy làm gì, đã bị hắn xem thường như thế, vậy để hắn mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của loại thuốc mới nhất được Mỹ nghiên cứu phát minh ra.

Hắn ta chậm rãi lùi lại với vẻ mặt cảnh giác, tuy Dương Phàm nói như vậy nhưng vẫn phải đề phòng.

Mãi cho đến sau khỉ đồng đội tiêm thuốc xong, hắn ta mới bắt đau tiêm.

Vừa rồi, các thành viên trong đội tiếp ứng đang nấp ở một nơi bí mật gần đó cũng bối rối, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ thực sự không hiểu tại sao Dương Phàm phải cho đối thủ của mình một cơ hội để tiêm thuốc.

“Đội phó, nếu không xông lên, chờ bọn họ tiêm xong chúng ta có thể không có cơ hội chiến thắng.”

Một thành viên trong đội thì thầm.

Hách Kiến Quốc cau mày thật sâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Dương Phàm đã nói, không có lệnh của hắn, không aỉ được tiến lên.

Trong lòng Hách Kiến Quốc có chút bất an, chăm chú nhìn Dương Phàm, thầm nghĩ: Dung dịch thuốc rất mạnh, hy vọng cậu có thể kiểm soát được nó.

Ngay sau đó, mấy tên người ngoại quốc đã tiêm thuốc xong, sức mạnh của bốn người trong số họ tăng thẳng đến Bán Bộ Siêu Phàm Cảnh, trong khỉ người đàn ông cơ bắp trực tiếp tiến vào Thần Cảnh.

Cảm nhận được sự thay đổi to lớn, người đàn ông cơ bắp cười lớn, vẻ mặt nham hiểm nhìn Dương Phàm: “Nhóc con, hối hận không?”

Trong bóng tối, bọn người Hách Kiến Quốc cảm nhận được khí thế khủng khiếp, cũng ồn ào nhíu mày.

Lần này chơi lớn rồi, kết thúc sẽ như thế nào?

Hắn ta làm màu thì làm màu, nhất định phải giả bộ hung dữ như thế.

Cơ hội hoàn thành nhiệm vụ vốn rất lớn, nhưng giờ tốt rồi.

Người đàn ông cơ bắp giải phóng áp lực xung quanh mình, bước từng bước về phía Dương Phàm.

Dương Phàm thì đang phân tích những thay đổi và bất thường trong cơ thể họ.


Đám người Hách Kiến Quốc nhìn thấy Dương Phàm ngồi yên ở đó, bất động, trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy người đàn ông cơ bắp đến bên cạnh Dương Phàm, Hách Kiến Quốc âm thầm nghiến ráng muốn xông lên.

Đúng lúc này, Dương Phàm đứng dậy, hắn giơ tay tát vào mặt người đàn ông cơ bắp.

Một cái tát nhẹ trực tiếp đánh tan áp lực do người đàn ông cơ bắp phóng ra.

Người đàn ông cơ bắp cũng ngã lộn nhào xuống đất.

Những người khác thấy vậy vội vàng lao về phía trước, dùng hết sức lực tấn công Dương Phàm.

Dương Phàm xem thường cười một tiếng, dùng mấy cái tát đánh tất cả bọn họ ngã xuống đất.

Đám người Hách Kiến Quốc đều ngây ngẩn, cho dù Chiến Thần đến, đối mặt với năm

Người đàn ông cơ bắp giải phóng áp lực xung quanh mình, bước từng bước về phía Dương Phàm.

Dương Phàm thì đang phân tích những thay đổi và bất thường trong cơ thể họ.

Đám người Hách Kiến Quốc nhìn thấy Dương Phàm ngồi yên ở đó, bất động, trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy người đàn ông cơ bắp đến bên cạnh Dương Phàm, Hách Kiến Quốc âm thầm nghiến ráng muốn xông lên.

Đúng lúc này, Dương Phàm đứng dậy, hắn giơ tay tát vào mặt người đàn ông cơ bắp.

Một cái tát nhẹ trực tiếp đánh tan áp lực do người đàn ông cơ bắp phóng ra.

Người đàn ông cơ bắp cũng ngã lộn nhào xuống đất.

Những người khác thấy vậy vội vàng lao về phía trước, dùng hết sức lực tấn công Dương Phàm.

Dương Phàm xem thường cười một tiếng, dùng mấy cái tát đánh tất cả bọn họ ngã xuống đất.


Đám người Hách Kiến Quốc đều ngây ngẩn, cho dù Chiến Thần đến, đối mặt với năm

người này cũng sẽ không dễ dàng như vậy phải không?

Dù sao Nguy Thần Cảnh cũng là Thần Cảnh mà.

Một tên Nguy Thần Cảnh, bốn tên Siêu Phàm Cảnh, bị đánh ngã như vậy?

Tại sao thực lực của người trẻ tuổi này có thể mạnh đến vậy?

Nếu không nhìn thấy tận mắt, sẽ không ai tin chuyện vừa mới xảy ra.

Ngay cả một viên gạch lát sàn cũng không bị hư hại, năm vị cao thủ đều bị khuất phục, tất cả đều bị tát.

Dương Phàm ngồi xổm xuống, điểm mấy cái trên cơ thể mấy người đó.

Cơ thể mấy người đó lập tức run rây.

Dương Phàm vừa chú ý đến, loại thuốc này rất có hại cho cơ thể, không thích hợp để sử dụng rộng rãi, sau khỉ sử dụng xong sẽ xuất hiện tác dụng ngược.

Hắn vừa mới điểm mâỳ cái lên cơ thể mấy người kỉa, là để khiến tác dụng ngược tăng lên mấy lần, mà lại rất lâu mới tan đi.

Mấy người nằm trên mặt đất, cơ thể không

ngừng run rẩy, đau đớn như bị hàng nghìn con kiến cắn khiến bọn họ đau đến không muốn sống nữa.

Chỉ là bọn họ không còn khả năng di chuyển, thậm chí không thể mở miệng nói chuyện được.

Lúc đầu, bọn họ thù hận cùng cực trừng mắt nhìn Dương Phàm.

Nửa phút sau đổi thành một biểu cảm sống không bằng chết, tất cả đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt cầu xin.

Bọn họ chỉ muốn chết thôi.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không để bọn họ chết dễ dàng như vậy, hắn đã nói, hắn muốn nhưng người này trải qua sự tuyệt vọng gấp đôi so với sư điệt hắn.

Lúc này Dương Phàm mới gọi đám người Hách Kiến Quốc đến.

Để bọn họ mang phạm nhân và số thuốc còn lại đi, trong khỉ hắn đỉ tìm chỗ ngủ.

Dương Phàm ngủ một mạch đến chiều ngày hôm sau, mới rời khỏi giường và chào tạm biệt mọi người.


Hách Kiến Quốc rất ngạc nhiên, vội vàng rời đi như vậy à? Không chờ đến buổi lễ khen

thưởng để nhận thưởng à?

Đây là xong chuyện phất áo ra đi, giấu luôn công lao và danh tiếng của mình?

Trước khi rời đi, Lý Thi Thi đã đến chỗ Dương Phàm.

Cô ấy hiếm khỉ mặc váy đuôi cá màu đen, khoe trọn dáng người có lòi có lõm của mình vô cùng tinh tế.

Dương Phàm cười nói: “Làm gì vậy, hối hận à?”

Cô ấy lạnh lùng nói với Dương Phàm: “Tôi thừa nhận anh rất ưu tú, nhưng chỉ là ưu tú thôi thì không có ích lợi gì.”

“Không có bối cảnh, không có vốn liếng hỗ trợ, anh sẽ không thể tiến xa.”

“Thành tựu của chúng tôi qua bao thế hệ làm việc chăm chỉ, dù anh có xuất sắc đến đâu cũng không thể vượt qua được.”

“Cho nên cuối cùng chúng ta không phải người cùng một đẳng cấp.”

Dương Phàm cười lắc đầu, hắn thật sự không hiểu đẳng cấp vừa nói đến, người phụ nữ này sao có thể tự tin như vậy?

“Người không có năng lực, trèo càng cao,

té càng đau/

Lý Thi Thi lạnh lùng nói: “Năng lực của tôi chưa chắc không bằng anh.”

Dương Phàm cười nói: “Đó là chuyện của cỏ, tôi không có hứng thú, cho nên cô đến là để tìm cảm giác ưu việt thôi à?”

Vẻ mặt Lý Thi Thi lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói: “Tôi đến đây để chứng minh với anh, tôi không tự tin thái quá.”

Mặc dù nói ra điều này rất xấu hổ, nhưng lòng hiếu thắng của Lý Thi Thỉ rất nặng, không quan tâm nhiều.

Dương Phàm hạ ánh mắt xuống, nhìn thật kỹ một Lân rồi cười lạnh nói: “Cô có tự tin thái quá hay không, tôi dều không có hứng thú?”

Nói xong trực tiếp quay người đi lên máy bay, đi được vài bước, hắn quay lại nói: “Làm người phải thành thật, thêm miếng đệm vào cũng vô nghĩa.”

Lý Thi Thi đang định vặn lại, thì cô ấy nhớ ra chủ đề giữa hai người có chút lúng túng, xung quanh vẫn cũng có không ít người.

Chỉ có thể hung dữ nghiến răng, giậm chân, nhìn Dương Phàm đắc ý bước vào cabin.