Tô Mộng Dao tiễn hắn ra ngoài cửa, nói với Dương Phàm: “Cảm ơn anh.”
Cô ấy đương nhiên biết công lao của tất cả những chuyện này đều là của Dương Phàm.
Đâu có năm tháng bình yên nào mà không có người đỉ trước gánh vác trọng trách chứ.
Cô ấy không biết Dương Phàm dùng phương pháp gì, nhưng trong lòng cô ấy thật sự
rất biết ơn.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Nhà họ Tô đã nuôi anh sáu năm, cho dù anh có làm trâu làm ngựa cho em thì anh cũng không có ý kiến gì, chỉ cần cho anh cỏ là được.”
Câu nói không biết xấu hổ như thế, Tô Mộng Dao đương nhiên nghe không hiểu.
Cô ấy khẽ thở dài, có chút hổ thẹn nói: “Em thật sự xin lỗi vì tấm chỉ phiếu bị mẹ em lấy đi mất.”
Dương Phàm cười ha ha và nói: “Em cảm thấy tiền quan trọng hơn hay là em quan trọng hơn?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộng Dao hơi đỏ lên, cô ấy không ngờ Dương Phàm lại thẳng thắn như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng có chút nối da gà, buột miệng hỏi: “Em?”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Suy nghĩ lại xem.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Mộng Dao càng thêm đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng cô ấy chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Cô ấy khẽ bước về phía trước và hôn lên mặt Dương Phàm.
Cảm nhận được đôi môi đỏ mọng ấm áp, Dương Phàm có chút xấu hổ.
“Hay là đến nhà anh ở hai ngày đi?”
Tò Mộng Dao mở miệng hỏi: “Anh cho rằng em sẽ đi sao?”
Dương Phàm cười nói: “Thân phận hiện tại của anh vẫn là bạn trai của em đây, em không có lý do gì để từ chối đúng không?”
Tô Mộng Dao cười nhẹ: “Suy nghĩ lại xem.”
Nói xong, cô bày ra mặt quỷ dí dỏm.
Dương Phàm thầm nghĩ trong đầu: Con dao lớn hai mươi centimet của mình sắp được ra khỏi vỏ rồi, đây được coi là chuyện gì nhỉ.
Lúc này, chuông điện thoại của Tô Mộng Dao vang lên, thấy là Tống Mỹ Kiều gọi tới, cô âỳ nhanh chóng ấn nút nghe điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộng Dao nói với Dương Phàm: “Tống Mỹ Kiều gọi em đi uống rượu, anh đi cùng không?”
Dương Phàm cười lắc đầu: “Anh không hợp với những người bạn đó của em lắm, hay là thôi đì.”
Tô Mộng Dao vểnh cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ nhất của mình, nũng nịu nói: “Lúc còn nhỏ, anh thích chơi với em nhất cơ mà, bây giờ lại không thích nữa sao?”
Dương Phàm cười bất lực, đành phải đồng ý-
Thật ra, bây giờ hắn vẫn thích chơi với cô ây, chỉ là ngại mở miệng mà thôi.
Hai người lên chiếc Mercedes màu trắng và đỉ thẳng đến một quán bar.
Quán bar nằm ở trung tâm thành phố và được trang trí rất xa hoa, sau khi bước vào bên trong, Dương Phàm đã hiểu tại sao Sư phụ lại để mình xuống núi để trải nghiệm cuộc sống.
Bởi vì là cuối tuần, mặc dù vẫn là ban ngày nhưng bên trong quán bar đã rất sôi động.
Ánh đèn đủ màu sắc sặc sỡ không ngừng quay cuồng chiếu khắp nơi, xen lẫn ánh đèn flash khiến người ta rất hưng phấn.
Tất nhiên, điều thú vị nhất là cặp đùi thon thả và dáng người mê hoặc trên sàn nhảy.
“Này, qua đây.”
Trên chiếc bàn cách đó không xa, Tống Mỹ Kiều vẫy tay với Tô Mộng Dao.
Nhìn thấy Dương Phàm đi theo Tô Mộng Dao, vẻ mặt Tống Mỹ Kiều tràn đầy khinh thường, trừng mắt nhìn hắn một cách chán ghét.
Tô Mộng Dao nhìn thấy Tống Mỹ Kiều, cô ấy dẫn Dương Phàm qua đó.
Ngay lúc hai người vừa vào chỗ ngồi, đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc chất chơi ngồi trên bàn, một người đàn ông đeo kính râm bên cạnh chàng trai trẻ đó, còn Từ Khôn thì ngồi bên phía còn lại.
Vẻ mặt Từ Khôn lạnh lùng khỉ nhìn thấy Dương Phàm, lúc trước hắn đã thông qua các mối quan hệ của mình, bỏ ra rất nhiều tiền để mời La Hán Đường và Bát Đại Kim Cang, mục đích là muốn giết Dương Phàm.
Bởi vì Dương Phàm đã đánh cắp ánh đèn sân khấu của hắn ta lúc ở trên sân golf, còn dây dưa không rõ với Tô Mộng Dao ở ngay trước mặt hắn ta.
Chỉ tiếc, mặc dù hắn ta đã ôm ý nghĩ dùng dao giết gà cũng phải mổ được trâu*, nhưng hắn ta đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mời một vị La Hán, nhưng vị La Hán kia đã biến mất.
*ĐÓ là an dụ cho thấy bạn không cần phải tốn nhiều công sức để làm những việc nhỏ nhặt.
Cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
Và Dương Phàm vân còn sống rất khỏe mạnh.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Dương Phàm, hắn ta càng tức giận đến mức nghiến rănq.